Tiền Nhữ Bân đứng bên ngoài cửa sổ, nhìn cả hai chòng chọc không chớp mắt.
Con mắt tròn vo gần như sắp rớt ra ngoài.
Mạnh Lan nín thở, cô không chắc chắn liệu Tiền Nhữ Bân có thể nhìn thấy cô không, bởi vì trong phòng rất tối, không có bất kỳ tia sáng nào.
Tiền Nhữ Bân gõ gõ cửa kính: “Tôi thấy hai người rồi! Mạnh Lan, Giang Sách Lãng, cho tôi vào đi! Tôi là Tiền Nhữ Bân, tôi là Tiền Nhữ Bân mà!”
Mạnh Lan do dự nhìn về phía Giang Sách Lãng: “Làm sao đây?”
Giang Sách Lãng vén chăn, tự nhiên ôm Mạnh Lan vào lòng, hai người đắp tấm chăn phủ trên giường lên.
Mạnh Lan:?
Chiến thuật nằm xuống?
Hai người mặt đối mặt, đầu bị chăn che khuất.
Mạnh Lan thấy Giang Sách Lãng hô hấp ổn định và nhắm mắt lại, cô chọc chọc người đàn ông này: “Làm sao bây giờ?”
Tiếng gõ cửa biến thành tiếng gõ cửa sổ ầm ĩ, khiến Mạnh Lan rất khó chịu. Tuy biết anh ta không vào được, nhưng âm thanh ồn ào liên tiếp thực sự ảnh hưởng đến giấc ngủ.
“Ngủ thôi.” Giang Sách Lãng nói, ngủ rồi thì sẽ không nghe thấy nữa.
“Vậy em phải ngủ được trước đã.” Mạnh Lan cãi lại.
Giang Sách Lãng bịt tai cô.
Nhưng Tiền Nhữ Bân vẫn không chịu dừng lại, anh ta dường như đã tuyệt vọng, đứng một mình trong sân hét lên: “Các người nhìn tôi đi, xin hãy cứu tôi, tôi thật sự là tôi mà! Tôi không phải ma quỷ, tôi có thể chứng minh, chứng minh cho các người xem này!” Anh ta gào thét, cởi áo của mình, vỗ vào bụng, lòng bàn tay đập ngay bụng phát ra âm thanh giòn giã.
Dưới ánh trăng, làn da run rẩy của Tiền Nhữ Bân gợn lên từng đợt sóng thịt cuồn cuộn, cảm giác chân thật đã chứng tỏ anh ta vẫn là một người còn sống.
Anh ta suy sụp nhìn ba ngôi nhà, giận dữ gào to: “Chắc chắn các người đang ở bên trong, bớt giả vờ không nghe được đi! Tôi đã thấy các người! Là tôi thật mà. Khi tôi tỉnh lại thì phát hiện mình đang ở trong rừng trúc phía Tây. Tôi đành đi bộ một mạch đến thôn trại. Chú Hoa, đúng, chính chú Hoa đã nói với tôi các người ở đây! Sao các người lại không tin chứ!”
Giọng anh ta run rẩy, có thể nhận ra người này đã sắp sụp đổ: “Tôi, tôi có thể kể thêm nữa! Đêm qua tôi ngủ chung với Mạnh Lan, Giang Sách Lãng và Tưởng Lộ, sau đó nửa đêm tôi đi vệ sinh rồi lập tức ngất xỉu! Tôi vừa mới tỉnh dậy! Các người phải tin tôi, tôi biết bí mật của nơi này, cho tôi vào đi!”
Đêm lạnh, tiếng ồn quá to, Mạnh Lan ngủ không được.
Cô đứng dậy hỏi: “Thầy nghĩ mấy lời của anh ta là thật hay giả? Thầy bảo anh ta không chết, nhưng liệu lúc quay về có còn là người không?”
“Khó nói lắm, ký ức thì chính xác, nhưng điểm này cũng quá kỳ lạ rồi.” Giang Sách Lãng bảo: “Hôm nay không cho anh ta vào, để sáng mai bàn bạc xem sao.”
Lúc này, Lý Triều đột nhiên hét vọng qua cửa, nói với Tiền Nhữ Bân: “Phía sau có nhà kho, anh ngủ ở đó đi, sáng mai sẽ mở cửa!”
Đôi mắt Tiền Nhữ Bân bừng sáng như thể thấy được tia hy vọng.
Nếu đổi thành mình, chắc chắn mình cũng sẽ không mở cửa trong tình huống nguy hiểm như vậy, nhưng may sao họ vẫn chừa mình một con đường. Anh ta chắp tay trước ngực: “Cảm ơn cảm ơn, sáng mai gặp!” Sau đó vội vã đến nhà kho.
Mạnh Lan thấy anh ta gấp gáp rời khỏi cửa sổ rồi biến mất khỏi tầm mắt.
“Biểu cảm của anh ta không hợp lý.” Mạnh Lan nói: “Trong trạng thái hoảng loạn, mọi người thường sẽ nhíu mày, khóe miệng rủ xuống, tay chân luống cuống. Còn anh ta thì có vẻ bình tĩnh, như thể những âm thanh cáu kỉnh vừa rồi không phải do anh ta tạo ra. Em nghĩ có lẽ anh ta bị phân liệt nhẹ. Hành vi của anh ta cũng phần nào khiến em nhớ đến lúc ở đảo Nhật Lạc, một khuôn mặt khác mọc ra trên cơ thể của các dân làng nhiễm bệnh, khuôn mặt dư thừa đó biết la hét nói chuyện.”
Giang Sách Lãng nói: “Vừa nãy anh ta kêu tên Tống Cẩm.”
“Thầy nói gì cơ?”
“Chứng tỏ anh ta không hề biết Tống Cẩm không có trong phòng, thế nên trước mắt, anh ta và Tống Cẩm không cùng bọn. Đừng quên, hôm nay đã có hai người trong chúng ta biến mất.” Giang Sách Lãng nói. Anh tiếp tục kéo chăn nằm xuống, sau đó chừa ra một khe hở nhỏ như thể đang muốn dụ dỗ bé mèo lên giường, hỏi cô: “Em chưa chịu ngủ à?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.com
“Thầy nghiện thật rồi.” Mạnh Lan chui vào chăn.
“Tôi sợ lạnh.” Giang Sách Lãng cười: “Còn em thì ấm lắm.”
Anh nhớ tới lúc nhiệt độ cơ thể mình giảm xuống trong bệnh viện tâm thần, anh đã bị Mạnh Lan tát hai lần.
Nhiệt độ ban đêm thật sự chỉ có vài độ, đối với những người ăn không no mặc không đủ như họ, nhu cầu cấp thiết nhất bây giờ chính là ấm no và sống sót. Hai người ở cạnh nhau quả thực đã ấm áp hơn một ít.
Mạnh Lan suy nghĩ một chút, cô ghé tới gần Giang Sách Lãng, đặt tay lên eo anh: “Vậy để chị đây ôm em trai ha.”
Lập tức hết lạnh thật kìa.
Tứ chi tiếp xúc nhau, hơi ấm dần lan tỏa.
Cô vùi đầu vào ngực anh, nhắm mắt lại, cảm nhận được nhịp tim của Giang Sách Lãng đang ngày một nhanh hơn.
Mạnh Lan ngủ mất rồi.
Còn Giang Sách Lãng thì phải chịu khổ.
Bởi lẽ, anh đang cảm giác toàn thân nóng bừng đến mức sắp nổ rồi, tựa như đang ôm một bé thỏ trắng nhỏ để tránh lạnh vậy.
Hơi thở của cô không đều, lồng ngực nhấp nhô phập phồng, gò má hơi đỏ do độ ẩm và không khí lưu thông không đủ.
Mạnh Lan không hề giả vờ ôm anh, hương thơm từ mái tóc cô đọng trên chóp mũi anh.
Anh nhẹ nhàng vỗ lưng cô, động tác có phần cưng chiều và mập mờ.
Mạnh Lan ôm anh chặt hơn, giống hệt đang ôm một con búp bê, ngày càng dùng sức nhiều hơn, thậm chí cô còn dụi mặt vào ngực anh, ắt hẳn đây là dấu hiệu thiếu an toàn.
Môi răng anh trở nên khô khốc, yết hầu di chuyển lên xuống, động tác muôn phần dịu dàng, nhưng trong mắt anh lại hiện lên cảm xúc dao động, mang đầy vẻ đè nén. Lòng bàn tay cô nóng bừng, khắp người anh bồn chồn, như thể có dòng dung nham đang chảy xuôi trong cơ thể, mạch máu tràn ngập nhiệt độ dâng trào.
Giang Sách Lãng vô thức muốn ôm cô tới gần hơn chút nữa, nhưng bỗng nhiên bên tai anh chợt vang lên lời giễu cợt mỉa mai của Mạnh Lan lúc trước: “Tôi cảm thấy cậu không được.”
Giang Sách Lãng:?
Những câu nói này xuất phát từ sông Minh trên đảo Nhật Lạc.
Khi ấy, dường như Mạnh Lan đã biến một người khác.
Giang Sách Lãng cắn môi, nhẹ nhàng nới lỏng cánh tay, định tách ra một khoảng cách giữa Mạnh Lan và anh. Nào ngờ cô lại bỗng mở mắt, đôi mắt ươn ướt tựa mặt hồ phủ đầy sương mù.
Cô cũng không tỉnh táo, chỉ lẩm bẩm: “Đừng cách xa em quá, em lạnh.”
Cũng không biết ai đang lạnh nữa?
Đôi tay bướng bỉnh của Mạnh Lan không ngừng vuốt ve lưng anh, có vẻ cô rất hài lòng với nhiệt độ hiện tại.
Giang Sách Lãng cảm thấy đêm nay mình tiêu rồi, anh hoàn toàn không thể ngủ nổi. Đợi đến khi rời khỏi nhiệm vụ, anh nhất định phải nói rõ ràng với Mạnh Lan, anh là người bình thường, không thích mập mờ đưa đẩy, chỉ muốn thật lòng thật dạ ở bên nhau.
Tuy nhiên, mất ngủ cũng là một chuyện tốt, bởi vì chẳng mấy chốc, sự chú ý của Giang Sách Lãng đã không còn ở trên người Mạnh Lan nữa. Bên ngoài ngôi nhà xuất hiện động tĩnh rất khẽ, cứ như tiếng của mười mấy người đồng loạt đi ngang qua khoảng sân nhỏ của họ. Ba ngôi nhà vừa vặn đối diện với lối vào sân, Giang Sách Lãng nhẹ nhàng gỡ cánh tay Mạnh Lan ra, bước đến bên cửa sổ quan sát.
Trước cửa quả thực có rất nhiều người đi ngang qua, trên tay họ cầm nến. Nhớ tới đêm đầu tiên, cũng tức là đêm bùng lửa trại và bày đèn lồng, Giang Sách Lãng kết luận có lẽ trại Thiền Minh không cho phép người ngoài đốt lửa, nhưng bản thân họ thì được. Anh dõi mắt theo chuyển động của ngọn lửa, ánh sáng màu đỏ cam kia đột ngột biến thành màu xanh lá.
Màu xanh lá huỳnh quang rọi lên khuôn mặt người cầm nến.
Không phải người.
Là người da.
Làn da bọn họ trong suốt.
Giang Sách Lãng nhanh chóng bác bỏ suy đoán vừa rồi, ắt hẳn ngọn lửa này là ma trơi do người chết đốt.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.com
Mặt người da vô cảm, họ đi vòng qua cửa nhà, tiến đến nơi xa hơn. Giang Sách Lãng suy ngẫm một chút, sau khi rời khỏi nhà vào đêm trước, anh cũng không gặp bất cứ nguy hiểm gì, vậy Tiền Nhữ Bân xảy ra chuyện chắc hẳn không phải do anh ta vi phạm quy định ban đêm, mà vì anh ta đã làm trái quy tắc khi chơi nối vai nhau với bọn công nhân, thế nên ban đêm không phải dấu hiệu nguy hiểm.
Anh ngoảnh đầu nhìn Mạnh Lan đang say ngủ, lẩm bẩm một câu: “Năm phút sau sẽ về ngay.”
Giang Sách Lãng đẩy cửa ra, tránh khỏi kho hàng và cửa sổ của hai căn nhà, anh trốn trong bóng tối, đuổi theo bọn người da đó.
Đêm nay, dường như toàn bộ người da của trại đều sống dậy.
Bọn họ đứng thành một vòng tròn bên hồ, giơ tay lên cao, miệng phát ra âm thanh “Vo ve vo ve… vo ve vo ve.”
Kèm theo đấy là một khúc ca mơ hồ, họ nắm lấy tay nhau nhảy múa, cử hành một nghi thức kỳ lạ.
Bọn họ nhảy hai chân lên rồi rơi xuống, không hề nghe thấy tiếng giậm chân nặng nề. Trong đám người này có chú Hoa, cũng có bác Chu, còn có những dân làng hôm nay chào hỏi bọn họ, nhưng không có nhóm anh em công nhân đã chết kia.
Trước mắt ít nhất chia thành hai phe phái.
Sau khi nhảy múa, họ tiến vào kiến trúc bên cạnh hồ. Hôm nay Mạnh Lan đã đoán nơi đó chắc là một miếu thờ. Sau khi vào miếu, họ không còn đi ra nữa.
Giang Sách Lãng nhìn đồng hồ, anh quyết định không tiếp tục theo dõi, vội vã quay về. Trên đường về không xuất hiện bất kỳ vật cản nào, anh thuận lợi vào nhà, lên giường.
Mạnh Lan phát hiện động tĩnh, cô mê mang lầm bầm: “Thầy đã ra ngoài à?”
“Ừ.”
Cô giãy giụa ngồi dậy, cố gắng tỉnh táo: “Sao lại ra ngoài một mình?”
“Thấy em còn đang ngủ.” Giọng Giang Sách Lãng hết sức dịu dàng.
Mạnh Lan lờ mờ nhìn bóng dáng của anh trong bóng tối: “Có người chết rồi mà vẫn có thể chạy tiếp được đấy! Đã xảy ra chuyện gì?”
Giang Sách Lãng nói: “Dưới âm phủ có người, trại Thiền Minh là một nơi tốt, một khi đã đến thì không thể rời đi.”
Đây là hai câu gợi ý.
“Hả?”
“Ban đầu tôi cho rằng người sống không thể rời khỏi trại Thiền Minh, nhưng bây giờ tôi nghĩ, có lẽ dù sống hay chết thì cũng không thể rời khỏi. Tất cả những người ở đây đều không phải người sống.” Giang Sách Lãng hỏi: “Ma trơi, đám ma, nến hương. Lan Lan, em cảm thấy ai cần thành tiên?”
“Người chết.” Mạnh Lan đáp.
Giang Sách Lãng không bàn tiếp chuyện manh mối nữa, anh cúi đầu hỏi cô: “Còn lạnh không?”
“Thầy lạnh.” Mạnh Lan thừa nhận cảm giác ôm nhau rất dễ chịu.
“Vậy lát nữa nhờ em ôm tôi được không?” Giang Sách Lãng nằm xuống.
“Được.” Mạnh Lan rầu rĩ trả lời.
Đêm đã rất khuya.
Cũng rất ấm áp.
Sau khi trời sáng, không ai ra ngoài, họ đang chờ nhà bên cạnh bước ra trước.
Người trong cả ba ngôi nhà dường như đã do dự rất lâu, cuối cùng Ninh Lịch đã mở cửa.
Hiển nhiên Tưởng Lộ đã lo lắng đến mức ngủ không ngon, thấy có người ra ngoài, cô ta mới nhanh chóng mở cửa. Cô ta mặc một bộ quần áo dày nặng và ẩm ướt, nhưng ít ra nó có thể duy trì nhiệt độ cơ thể cô ta. Chăn trong phòng đắp được, vậy chắc quần áo cũng mặc được nhỉ.
Hôm qua Tiền Nhữ Bân gõ cửa phòng Ninh Lịch trước, kế tiếp tới cô ta, anh ta nấn ná trước cửa nhà cô ta năm phút rồi mới bước sang ngôi nhà phía Tây.
Trong kho hàng vang lên tiếng ngáy.
Đẩy cửa ra.
Tiền Nhữ Bân đang nằm trên giường, có một chiếc áo cũ đang phủ lên người anh ta. Tiếng ngáy khò khò của anh ta ầm ĩ tận trời, cái bụng phồng phồng run run.
Sáu người chậm rãi tới gần Tiền Nhữ Bân.
Quả thực trông anh ta có vẻ không giống ma quỷ.
Quỷ ngủ chắc không ngáy đâu nhỉ!
“Tiền Nhữ Bân?” Ngô Thanh gọi một tiếng.