Sau Khi Tốt Nghiệp Không Làm Trâu Ngựa, Đi Làm Thợ Săn Tiền Thưởng

Chương 31: Kết thúc, kẻ trộm vào nhà.

Chương 31: Kết thúc, kẻ trộm vào nhà.
Hai người bị tiếng súng đánh thức, cứu viện bọn họ người đến.
Bọn họ cũng không có trực tiếp công kích đàn sói, mà là thông qua nổ súng dọa lui bọn sói này.
Tiêu Mộc Sinh bọn họ từ trên cây xuống tới, đi theo đội cứu viện cùng một chỗ trở về.
Mà Kika cùng Lý Đại kém chút liền bị sói ăn, đội cứu viện đến kịp thời, bọn họ còn có giữ được một mạng, chỉ là về sau đã định sẽ không còn tự do.
Còn về những kẻ săn trộm giả lưu lại doanh địa, đều bị chụp ảnh và tạm thời bảo vệ lại, đây đều là những bằng chứng phạm tội quan trọng.
Trên đường trở về, bọn họ gặp những người chưa rời khỏi rừng rậm, vẫn luôn chờ hai người họ, đó là « hoa trong kính » và « phì ngư ».
Bốn người cuối cùng trở lại nơi bắt đầu hành trình, Ách Thanh thôn.
Có rất nhiều người đang tụ tập ở đây, có cảnh sát, có người trong thôn, cùng một đám người đang than khóc thương tâm.
Họ đang đau buồn, đang rơi lệ.
Trong lòng bất an và những suy đoán không tốt, giờ đây đã biến thành sự thật bày ra trước mắt.
Ba bộ thi cốt, bên cạnh là mái tóc bạc trắng của một người già, và khuôn mặt tiều tụy của một người phụ nhân.
Cảm giác như đang ở trong chân không, không thể thở nổi, lại khóc không thành tiếng.
Hàn Lý quỳ gối trước mặt ba người, người già và người phụ nhân ngồi khoanh chân bên cạnh thi cốt.
Thi cốt Minh Hà, bốn người cùng quỳ, âm dương cách biệt.
Hàn Lý không có nhắc nhở, chỉ có sự áy náy.
Là một địa chất thăm dò viên thường xuyên hành tẩu nơi hoang dã, hắn biết rõ công việc của mình đầy nguy hiểm, người nhà hắn cũng vô cùng hiểu rõ.
Từ đời ông nội hắn, đã là địa chất thăm dò viên, vốn dĩ cha hắn không muốn hắn nhận chuyến đi này.
Nhưng hắn từ nhỏ đã yêu quý sơn hà.
Hắn biết sự vất vả và nguy hiểm ở đây, cho nên mỗi lần ra ngoài trước đó, hắn đã sớm nói rõ mọi chuyện có thể bàn giao.
Nhìn khuôn mặt người vợ đang ở gần trong gang tấc trước mắt, Hàn Lý đưa tay ra, hai thứ hắn yêu nhất đời này: Sơn hà và nàng.
Sau đó, hình ảnh của hắn trở nên nhạt nhòa, có thể nhìn thấy người nhà và người yêu lần cuối, thi cốt có thể trở về tay người nhà, hắn đã thỏa mãn.
Tiêu Mộc Sinh nhìn cảnh tượng này, không khỏi cảm động.
Hàn Lý nhìn lại, cười nói một câu, từ khẩu hình miệng nhìn có thể thấy hai chữ.
Âm thanh rất nhẹ, nghe không rõ, nhưng Tiêu Mộc Sinh có thể đọc được hai chữ kia.
Kim quang tan biến, vùng núi này trong mắt Tiêu Mộc Sinh trở nên có chút khác biệt.
Thanh Sơn cao ngất trùng điệp, lại không chỉ là Thanh Sơn.
Sự vận động của vỏ trái đất, trầm tích của năm tháng, mầm non cây cối, gió tuyết trôi qua.
Những thứ này đều đã để lại dấu vết trên Thanh Sơn, tạo nên Thanh Sơn hiện tại trong mắt hắn.
"Nguyên lai trong mắt ngươi, tự nhiên là một cảnh tượng như vậy."
Tiêu Mộc Sinh thấp giọng nói.
Hắn luôn không hiểu, chẳng phải Thanh Sơn và dòng suối nhỏ thôi sao?
Vì sao Hàn Lý luôn tán dương, khóe miệng luôn nhếch lên, nguyên lai là dáng vẻ như thế.
« phì ngư » lúc này đi tới bên cạnh hắn.
"Lần này trở về, cấp bậc thợ săn tiền thưởng của ta đoán chừng sẽ thăng lên."
Hai người kia không nói gì, nhưng đều khẽ gật đầu.
Bọn họ bốn người thợ săn tiền thưởng đối phó với mười một tay săn chuyên nghiệp cầm súng.
Có thể nói, nhiệm vụ lần này đã vượt cấp, căn bản không nên xếp vào cột Lv5.
Tiêu Mộc Sinh nghe nói vậy không nói gì thêm, hắn nhận nhiệm vụ này, vẫn chỉ vì xác định cấp bậc của bản thân, bỏ đi cái tiền tố "tạm định", đoán chừng sẽ không giống ba người kia mà thăng cấp.
. . .
Sau đó là những quy trình quen thuộc, lấy lời khai, chỉ chứng.
Cùng với trao thưởng và tiền thưởng.
Bởi vì đây là một đội vượt cảnh, cho nên bọn họ còn có thêm một khoản thu nhập ngoài định mức.
Đồng thời, diễn đàn thợ săn tiền thưởng 40 vạn tiền thưởng cũng được chuyển vào tài khoản của mỗi người, mỗi người 40 vạn.
Còn Tiêu Mộc Sinh thì còn có thêm ba chiếc xe, điều này khiến ba người kia có chút thiệt thòi.
Những chiếc xe của họ cũng không rẻ, đều là hơn 10 vạn tiền mua.
Trên đường trở về, Tiêu Mộc Sinh bắt đầu tổng kết, tổng kết hai con quỷ xuất hiện ở hung trạch có đặc điểm chung, đều do hắn giết, có chấp niệm.
Sau khi trở về, không biết có thể thêm một người hàng xóm mới không.
. . .
Cùng lúc đó, phòng 404.
Một thân ảnh rụt rè, sợ sệt xuất hiện.
Đầu tiên là đi đến cửa phòng, quan sát một chút.
Sau đó từ trong túi lấy ra một chiếc bao da nhỏ.
"Khóa nhỏ đói khát khó nhịn đúng không, để ta thử kỹ thuật mở khóa của ta."
Trước khi đến, hắn đã tìm hiểu rõ ràng, bởi vì nghe nói 404 là một căn nhà hung trạch.
Cùng tầng lầu trên cơ bản không có mấy hộ gia đình.
Tất nhiên hắn là không tin chuyện này, dù sao mỗi ngày hắn đều mò vào cửa phòng nhà khác.
Hơn nữa hắn cũng biết căn phòng này đã có người ở.
Chỉ có điều chủ nhà thường xuyên không có ở nhà, đây coi như là cho hắn một cơ hội tốt.
Lại thêm hệ thống giám sát ở đây không được hoàn thiện lắm.
Két.
Khóa được mở ra.
Kẻ trộm lộ ra nụ cười chiến thắng.
Nghiêng người đi vào, sau đó khép cửa phòng lại.
Loay hoay trên tường tìm công tắc bật đèn.
Sau đó tìm những vật dụng nhẹ nhàng và có giá trị trong phòng.
Phát hiện mấy cái hộp chuyển phát nhanh.
Cầm lên xem xét.
"Xẻng đa năng quân dụng."
"Giày leo núi."
"Mặt nạ phòng độc?"
"Đây đều là thứ gì lung tung xòe, hơn nữa đồ đạc để đâu nhỉ? Sao tất cả đều là trống rỗng."
Cuối cùng đi đến phòng ngủ, nhìn thấy trên bàn có một chiếc laptop.
Hai mắt sáng rỡ, cầm lấy nhét vào trong túi.
Sau đó tiếp tục tìm kiếm.
Mở ra một cái ngăn kéo.
Phát hiện một tấm giấy khen thưởng.
"Thấy việc nghĩa hăng hái làm, tặng cho kẻ biến thái sát nhân cuồng?"
Kẻ trộm nhíu mày, lại tiếp tục mở ra.
Sau đó lật ra một tấm bệnh án.
"Bệnh viện tâm thần Kim Dương thị giấy chẩn bệnh.
Triệu chứng của người bệnh: Nói mình có thể nhìn thấy quỷ, quỷ luôn quấn bên người, còn có thể cùng hắn giao lưu. . ."
Kẻ trộm đọc đến đây, cảm thấy tê cả da đầu, toàn thân lạnh toát.
Những lời đồn đại về căn phòng này trước đây, đột nhiên ùa về trong đầu.
Thế là chột dạ nhìn lại, phát hiện không có gì cả.
Két.
Đột nhiên tối sầm.
Kẻ trộm bị dọa giật nảy mình.
"Nhảy. . . Đứt cầu dao sao?"
Nhưng mà đèn phòng ngủ vẫn còn lóe sáng.
Kẻ trộm đưa tay mở đèn ngủ.
Phát hiện trước mắt cũng không có thứ gì đột nhiên nhảy ra.
Mới thở phào nhẹ nhõm.
Đột nhiên cùng một âm thanh lại lần nữa xuất hiện.
Âm thanh trong căn phòng yên tĩnh này, rất là chói tai.
Đèn phòng ngủ không có dập tắt, kẻ trộm không hiểu, thế là nhìn về phía ngoài cửa phòng ngủ.
Nỗi sợ hãi trong lòng vào lúc này trong nháy mắt phóng đại.
Đèn phòng khách, dập tắt.
Căn phòng khách tối đen như mực, phảng phất có thứ gì đó đang đợi hắn đi qua.
Kẻ trộm hiện tại không dám nhúc nhích.
Điều này không bình thường.
Trước khi đến, hắn đã quan sát, đèn trong phòng là đèn thông thường.
Trong phòng cũng không có camera giám sát, cho nên rất không có khả năng là hệ thống thông minh điều khiển.
Vậy thì. . . ?
Nhưng mà chưa đợi hắn ổn định lại tâm thần, trong phòng khách đột nhiên có đồ vật gì đó sáng lên.
"Mọi người tốt, ta là Peppa, đây là em trai ta. . ."
Tivi làm sao có thể bật lên được?
Rốt cuộc là ai đã bật tivi?
Tivi còn đang phát ra những lời ngây thơ, nhưng lại khiến người ta run sợ...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất