Chương 7
Sau khi xử lý xong xuôi mọi chuyện, tinh thần tôi sảng khoái hẳn lên, ngay cả đi làm cũng vui vẻ rạng rỡ.
Chị Phương lại gần: "Tiểu Đường này, dạo này em vui thế, có phải có tin vui rồi không?"
Các đồng nghiệp xung quanh đều dựng tai lên nghe, sếp đi ngang qua cũng dừng bước.
Tôi nói: "Không phải đâu chị Phương, là một chuyện còn vui hơn nữa cơ."
Chị Phương ngạc nhiên: "À? Lẽ nào... em có thai đôi à?"
Tôi thấy thật buồn cười khi chị ấy có thể nhìn vào cái bụng phẳng lỳ của tôi mà nói ra lời bịa đặt đó.
Tôi nói: "Tôi đã ly hôn rồi."
Chị Phương ngây người, im lặng. Cả văn phòng đều im lặng, cuối cùng, chị Phương khó khăn an ủi tôi:
"Không sao đâu, Tiểu Đường, đừng buồn. Chị sẽ giới thiệu cho em một người đàn ông tốt khác."
Tôi bình thản nói: "Chị Phương, tôi không buồn đâu. Dạo này tôi chỉ muốn dồn hết tâm trí vào công việc. Đàn ông không đáng tin, chỉ có sự nghiệp mới là đáng tin cậy nhất."
Nói xong, tôi còn bổ sung thêm một câu: "May mắn là tôi không có con, nếu không, ly hôn cũng không thể dứt khoát như vậy."
Sắc mặt chị Phương không được tốt.
Sau khi nghe tin tôi ly hôn, sếp lại nở một nụ cười: "Tốt lắm, rất tốt. Đồng nghiệp nữ của chúng ta ai cũng nên học hỏi Tiểu Đường, chuyên tâm vào sự nghiệp. Tiểu Đường, em vào văn phòng của tôi một chút, có việc muốn bàn bạc với em."
Sếp muốn thảo luận về việc thăng chức tôi lên làm trưởng phòng. Tất nhiên tôi đồng ý ngay, và thể hiện lòng trung thành với sếp, nói rằng tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ, nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của sếp!
Một thời gian sau, tôi đã trở thành trưởng phòng.
Chị Phương không còn giục tôi sinh con, cũng không còn nói sẽ giới thiệu đàn ông cho tôi nữa.
Bây giờ chị ấy chỉ còn biết nở nụ cười tươi roi rói gọi tôi: "Trưởng phòng Đường!"
Rồi đủ mọi lời khen ngợi tôi trẻ, đẹp, tài giỏi.
Chỉ khi quyền lực của tôi cao hơn chị ấy, chị ấy mới học được cách im miệng.