*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Em không sao, chỉ vừa gặp người quen, em lên ngay đây anh." Lâm Nhan nhìn thoáng qua Hàn Hữu Niên, nhẹ giọng trả lời Tạ Phong Trần ở đầu dây bên kia, trấn an anh không cần lo lắng.
"Chờ ở đó, anh lập tức xuống ngay." Làm sao Tạ Phong Trần yên tâm cho được, anh mặc áo khoác rồi lập tức đi ra ngoài.
"Đã nói là không có chuyện gì rồi mà! Được rồi! Anh xuống đi, em ở đại sảnh chờ anh." Giọng điệu anh rất kiên quyết, Lâm Nhan dứt khoát nghe lời anh, chẳng qua là có hơi bất đắc dĩ.
Hàn Hữu Niên nhìn một màn này xong, trăm mối cảm xúc ngổn ngang ở trong lòng, dáng vẻ Lâm Nhan sáng rực, nụ cười nhẹ nhàng và thản nhiên, âm thanh dịu dàng nói chuyện với người trong điện thoại, sự cưng chiều và tình yêu trong mắt không thể nào giấu được.
Người ở đầu dây bên kia là Tạ Phong Trần nhỉ!
Người phụ nữ như Lâm Nhan đã thích một người vốn sẽ không che giấu, mà chỉ hận không thể để cả thế giới này biết, hắn cũng đã từng được cô đối xử như vậy, nhưng mà, lúc đó là do hắn có mắt không tròng.
Lâm Nhan cúp điện thoại, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy đôi mắt thâm thúy của Hàn Hữu Niên đang nhìn mình chằm chằm, nét mặt vô cùng phức tạp.
Lâm Nhan lắc lắc điện thoại, "Hàn thiếu, làm sao vậy? Tôi còn phải đứng đây chờ bạn tới, gặp lại sau nha."
Lâm Nhan thốt ra một tiếng "Hàn thiếu", vừa xa lạ lại vừa hời hợt, vẫn cứ nhất quyết chia cắt đoạn tình cảm thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên của bọn họ, trong lòng Hàn Hữu Niên cảm thấy rất rầu rĩ.
Hàn Hữu Niên đã từng bị Lâm Nhan dây dưa không dứt, hận không thể khiến cô cách mình càng xa càng tốt, bây giờ, Lâm Nhan thật sự làm được, hắn lại có cảm giác không nỡ.
"Lâm Nhan, chuyện trước kia..." Hàn Hữu Niên muốn nói lại thôi, dường như muốn nói thêm gì đó. Đọc Full Tại Truyenfull.com
"Chuyện trước kia đều đã qua rồi, tôi cũng đã quên, Hàn thiếu cũng nên quên đi! Giữa chúng ta cũng không phải là mối quan hệ có thể ôn lại chuyện xưa." Lâm Nhan nhướng mày, lập tức chặn lời của Hàn Hữu Niên lại.
Nói chuyện trước kia làm gì, mọi người đều muốn nhìn về phía trước, huống chi, Hàn Hữu Niên mãi mãi không thể biết được, cô đã không còn là Lâm Nhan trước kia nữa rồi.
Cô hiểu rất rõ tâm lý hiện tại của Hàn Hữu Niên, chẳng qua là vì hình tượng Lâm Sanh từng được hắn nâng niu trong lòng bàn tay đã bị sụp đổ nên đột nhiên hắn cảm thấy người phụ nữ từng theo đuổi hắn cũng không tệ lắm. Thế là thái độ bất ngờ có sự thay đổi cực lớn.
Nhưng mà, tâm lý của hắn biến hóa thì liên quan gì đến cô đâu, hắn đã sớm nằm trong sổ đen của cô rồi.
Quả nhiên đàn ông toàn là đồ thứ chó má, lúc cô luôn tâm niệm, thuận theo hắn tất cả mọi việc thì hắn lại chẳng thèm ngó ngàng đến cô. Tới khi cô quay đầu, cao ngạo rời khỏi, cuộc sống cô càng tuyệt vời và đặc sắc hơn tưởng tượng của hắn, thì hắn lại nhịn không được mà tới bám lấy cô, nhưng làm vậy thì có ích gì nữa đâu!
Ngoài khiến đôi bên cảm thấy lúng túng ra thì chẳng có tác dụng gì nữa cả.
"Lâm Nhan, ít nhất giữa chúng ta còn có một chút tình cảm từ bé đến lớn cùng nhau, lúc trước anh không biết thân thế của em, cho nên mới..."
"Biết thì sao chứ? Có thể thay đổi được gì sao? Chúng ta cũng không phải trẻ con nữa, thích là thích, không thích là không thích, cho tới tận bây giờ chưa có một ai trách anh lúc trước làm không đúng, cho nên anh không cần phải canh cánh chuyện quá khứ trong lòng, còn về phần tình cảm lớn lên cùng nhau, chỉ sợ đã sớm không còn rồi! Cần gì phải miễn cưỡng chứ!" Lâm Nhan ảm đạm cười, giọng nói rất bình tĩnh.
Lâm Nhan bĩnh tĩnh nói từng câu từng chữ khiến Hàn Hữu Niên á khẩu không trả lời được, trong lòng càng thêm khó chịu, cô nói kiểu nhẹ nhàng thản nhiên như là không thèm để ý nhưng thật ra trong lòng vẫn còn rất hận hắn đó thôi!
Hận hắn, trách hắn cũng không sai, từ đầu đến cuối Lâm Nhan không hề làm chuyện điên rồ gì cả, chỉ do hắn liên tục hiểu lầm cô, chỉ trích cô.
"Dù thế nào đi nữa, anh vẫn nên giải thích một câu với em, sau chuyện ảnh chụp, anh nhiều lần hiểu lầm em vì Lâm Sanh, lại còn nói rất nhiều lời khó nghe với em, anh xin lỗi! Lâm Nhan, em như bây giờ rất tốt, thật sự rất tốt." Thậm chí Hàn Hữu Niên còn muốn nói, nếu lúc trước Lâm Nhan có thể làm việc có chừng mực như hiện tại, anh cũng sẽ không đối xử tệ với cô tới mức đó.
"Tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh. Cứ vậy đi!" Lâm Nhan rất bất ngờ, loại thiếu gia cao ngạo luôn luôn không coi ai ra gì như Hàn Hữu Niên mà lại chủ động xin lỗi cô, đúng thật là hiếm thấy.
Có lẽ chuyện Lâm Sanh đã để lại cho hắn sự đả kích quá lớn nên bây giờ hắn mới khẩn cấp tìm một loại tâm lý để an ủi!
"Lâm Nhan, có phải hiện tại em vô cùng chán ghét anh không?" Nhìn vẻ không kiên nhẫn hiện lên giữa trán Lâm Nhan, trong lòng Hàn Hữu Niên dâng lên một cảm giác thất bại nặng nề.
"Cảm giác hiện tại của anh đối với Lâm Sanh là gì?" Lâm Nhan không đáp mà hỏi lại.
"Anh và cô ấy đã chấm dứt, cô ấy khác với tưởng tượng của anh, có lẽ người trong lòng anh vẫn luôn là Lâm Sanh kia." Nhắc tới Lâm Sanh, giọng điệu của Hàn Hữu Niên cũng có một chút bùi ngùi và thương cảm.
"Tôi cũng vậy, bây giờ cảm giác oán giận của anh với Lâm Sanh như thế nào thì tôi đối với anh cũng như thế đó." Lâm Nhan không muốn phải dây dưa việc này, ánh mắt thoáng nhìn qua cửa thang máy, bước chân di chuyển, dự định đi khỏi đây.
Không hiểu sao trong lòng Hàn Hữu Niên có hơi mất mát, thì ra hình tượng hiện tại của anh trong lòng Lâm Nhan đã tệ tới như vậy.
"Cậu ta đối xử tốt với em không?" Hàn Hữu Niên đột nhiên hỏi.
Lâm Nhan nhướng mày, tất nhiên "cậu ta" là chỉ Tạ Phong Trần, bỗng nhiên cô cảm thấy rất buồn cười, "Nếu tôi nói không tốt, có phải trong lòng anh sẽ cân bằng một chút không?"
"Không phải, anh chỉ muốn nói chuyện giữa em và Tạ Phong Trần năm đó, quả thật rất đột ngột, anh nghe nói sau khi kết hôn, tình cảm hai người không tốt lắm..."
"Đột ngột sao? Tôi vẫn cảm giác chuyện giữa tôi và anh ấy là do vận mệnh sắp đặt, năm đó tôi yêu anh ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên, một cái liếc mắt đã quyết định cả đời này sẽ không gả cho ai ngoài anh ấy, nhắc tới, tôi còn cảm thấy rất may mắn."
"Vậy em..." Vẻ mặt Hàn Hữu Niên rất khó nhìn, vốn không ngờ Lâm Nhan có loại tâm tư tình cảm này với Tạ Phong Trần, liếc mắt một cái đã quyết đời này không phải anh ta thì không gả sao?
Ah~ đúng là rất phù hợp với tính tình hấp tấp của cô.
"Lâm Nhan, trùng hợp vậy, Hàn thiếu cũng ở đây hả?" Ngay lúc kiên nhẫn của Lâm Nhan đã cạn sạch thì cuối cùng Tạ Phong Trần cũng xuất hiện.
Hôm nay Tạ Phong Trần mặc áo khoác ngoài do Lâm Nhan mua cho anh bữa trước, trên cổ cũng choàng khăn quàng cổ do cô mua, Lâm Nhan hôm nay cũng choàng khăn, hai người vừa vặn phối hợp thành một cặp tình nhân, lúc đứng chung một chỗ thì đặc biệt tỏa sáng, anh vừa đến bên cạnh Lâm Nhan, đã lập tức giơ tay phải đặt thẳng vào eo cô, công khai biểu thị chủ quyền trong im lặng, giọng nói dịu dàng: "Đang nói gì đó em?"
Lâm Nhan cười cười, "Chỉ xã giao vài ba câu thôi."
"Hàn thiếu, tôi và Lâm Nhan dự định đi ăn tối, anh muốn đi ăn cùng không?" Ánh mắt Tạ Phong Trần không hề gợn sóng, ngoài cười nhưng lòng không cười mà hỏi.
"Không được, tôi còn có hẹn, không quấy rầy thế giới của hai người, đi trước một bước đây." Làm sao Hàn Hữu Niên không cảm nhận được ác ý của đối phương, hắn lập tức cảm thấy xấu hổ, dáng vẻ gần như là chạy trối chết.
Lâm Nhan nhìn Hàn Hữu Niên vội vàng rời khỏi, suýt chút nữa đâm vào cửa xoay, cô không khỏi nở nụ cười.
Bỗng nhiên bên hông tê rần, chỉ nghe giọng nói lạnh lùng nhàn nhạt của người đàn ông bên cạnh, "Quyến luyến ngắm nhìn người đàn ông khác trước mặt anh, có phải xem anh là vật trang trí không?"
"Mắt anh có vấn đề à, em bịn rịn lưu luyến hồi nào chứ! Anh không thấy Hàn Hữu Niên bây giờ khác lúc trước hay sao?" Lâm Nhan bất đắc dĩ mà phản bác lại.
"Lại vẫn còn nhìn à! Nhìn anh này, em có phát hiện anh khác với lúc trước không?" Tạ Phong Trần nhíu mày không vui, tay trái xoay mặt Lâm Nhan về phía mình để ánh mắt cô đối diện với anh.
Lâm Nhan bị ép phải nhìn người nào đó, đảo mắt nhìn từ trên xuống dưới một lượt, cười hỏi lại, "Bây giờ và trước kia đều đẹp trai như nhau! Có gì khác đâu anh?"
Ai ngờ cô vừa dứt lời, vẻ mặt anh đột nhiên thay đổi, lạnh lùng tới dọa người, "Em dám trả lời cho có lệ à."
Tạ Trần Phong giận dỗi muốn chết, anh cố ý mặc quần áo cô mua, cũng choàng khăn quàng cổ giống cô, vậy mà người phụ nữ này không nhìn ra một tí gì, thế mà lúc nãy cô ngắm Hàn Hữu Niên một cách rất nghiêm túc và cẩn thận.
Lâm Nhan cố ý bĩu môi, vừa muốn nói gì đó thì người đàn ông đã không nói lời nào mà dắt cô đi ra ngoài.
Ngoài trời, bông tuyết bay tán loạn, người đàn ông cũng không trò chuyện, chỉ nghiêm mặt lạnh lùng, người cao chân dài nên đi lại rất nhanh, Lâm Nhan thật sự rất tốn sức, cuối cùng ngay lúc Lâm Nhan suýt trượt chân ở một bậc thềm thì cô hất tay anh ra, tức giận tố cáo anh, "Chân dài thì ngon lắm hả? Đi nhanh như vậy, bộ tính đi đầu thai hả?"
Lúc này Tạ Phong Trần mới ý thức bản thân mình chỉ lo tức giận mà đã quên phối hợp với bước chân của Lâm Nhan, nhìn dáng vẻ tức giận thở phì phò của cô, anh nhịn không được mà nở nụ cười, bực bội và ấm ức trong lòng đã tiêu tan trong tích tắc. Anh chủ động nắm tay Lâm Nhan, hạ giọng mình xuống, "Là anh không tốt, không để ý tới việc đó."
Lâm Nhan nhấc tay sang một bên, lườm anh một cái, không cho anh thực hiện được ý đồ, híp mắt nhìn anh, "Nói rõ ràng đi, tôi đã làm gì chọc tới đại thiếu gia ngài rồi hả?"
Vẻ mặt Lâm Nhan thật sự nghiêm túc khiến Tạ Phong Trần cảm thấy mình thật sự có hơi chuyện bé xé ra to, thở dài nói, "Không có gì, là do anh tự giận dỗi bản thân."
Lâm Nhan không tin, "Tạ Phong Trần, em cảm thấy một khi hai chúng ta ở bên nhau thì nên thẳng thắn thành thật với nhau. Nếu như anh không vui thì cứ nói, em sẽ thay đổi, đừng có chuyện gì cũng giấu ở trong lòng, sớm muộn cũng có ngày bùng nổ, tới lúc đó, chỉ sợ có cứu cũng không có ích gì. Có phải anh tức giận em nói chuyện với Hàn Hữu Niên không?"
"Không phải." Tạ Phong Trần lắc đầu, Lâm Nhan nghiêm túc với tình cảm này như thế, trong lòng anh chỉ cảm thấy cảm động ấm áp, làm sao có thể tức giận được nữa.
"Vậy anh ghen em với Hàn Hữu Niên à?"
"Không phải."
"Vậy tại sao anh lại nổi điên như vậy?" Lâm Nhan buồn bực nói. Đọc Full Tại Truyenfull.com
"Em thật sự không phát hiện hôm nay anh có gì khác à? Lâm Nhan, em rất không để tâm đ ến anh, ngay cả Hàn Hữu Niên khác với trước kia em còn nhìn ra được cơ mà." Đột nhiên anh cảm thấy rất ấm ức.
Lâm Nhan chợt bừng tỉnh, lập tức muốn trợn mắt nhìn trời, lúc nãy cô cố ý đùa anh, ai ngờ Tạ cẩu lại cho là thật, còn bực bội tới mức phát hỏa.
"Quả thật em không phát hiện ra, có thể là do anh quá ưu tú nên em có ngửa mặt nhìn lên cũng không nhìn tới anh." Lâm Nhan nén cười nói.
"Không sao, không sao, không thấy thì không thấy, anh cũng không cần em nhìn lên, anh chỉ cần em đứng bên cạnh anh, nói mấy lời bậy bạ vớ vẩn gì đó, đi thôi! Đi ăn tối trước, sau đó anh chơi tuyết với em." Tạ Phong Trần thỏa hiệp, tuy trong lòng có hơi mất mát, nhưng anh không thích Lâm Nhan nói mấy lời kiểu như ngửa mặt lên không nhìn tới anh gì gì đó.
"Chờ một chút, ngày hôm nay đặc biệt như vậy cần phải chụp một tấm hình lưu niệm mới được." Lâm Nhan mở camera điện thoại ra, giơ tay lên cao, cất giọng la to yêu cầu anh khẩn trương phối hợp.
Vì trước đó đã có kinh nghiệm chụp ảnh selfie với cô nên Tạ Phong Trần đã quen tay hay việc từ sớm, các loại kiểu dáng pose cứ như đặt bút thành văn.
Lâm Nhan chụp "tách tách tách" vài tấm thì tính dừng tay lại, người đàn ông kia lại ôm cô không buông, "Chờ xíu, điện thoại của anh cũng cần chụp mấy tấm."
"Chưa thấy đàn ông nào tự luyến như anh vậy." Lâm Nhan nở nụ cười bất đắc dĩ, ngoài miệng nói ghét nhưng hành động vẫn rất phối hợp.
Chụp ảnh với anh xong, Lâm Nhan nhìn ảnh chụp rồi giả vờ như vô ý khen một câu, "Mắt thẩm mỹ của em thật sự rất tốt, anh mặc bộ đồ này siêu siêu đẹp trai, lên hình cũng đẹp hơn bình thường."
"Cuối cùng cũng thấy được." Quả nhiên anh rất hài lòng, cũng thỏa mãn, hừ lạnh một tiếng, trông vô cùng chảnh chó.
______________________
Hardys ấm ức dễ sợ: Tra nam này vốn không có đường quay đầu, xứng đáng bị gọi là “hắn”. Chị gái tác giả đang muốn tẩy trắng cho Hàn tra nam này hả??? Không được, em khônggggg muốnnnnnn.