Sau Ngày Tận Thế, Tôi Xây Dựng Căn Cứ Tại Nhà Máy Hẻo Lánh

Chương 13

Chương 13
Nhưng những gì nghe được lại khiến chúng tôi thất vọng… Toàn là tin tức chiến sự, dường như hầu hết các nơi đều đã thất thủ.
Chúng tôi cố gắng liên lạc với người thân, bạn bè nhưng điện thoại không gọi được, mạng lại càng không kết nối được.
Chúng tôi đoán rằng sau khi các trạm phát sóng bị phá hủy, chắc chắn chúng sẽ được xây dựng lại, nhưng về cơ bản sẽ không tính đến những nơi hẻo lánh như chúng tôi.
Có thể nghe được tin tức bên ngoài bằng radio đã là may mắn lắm rồi.
Ông Lưu ngày nào cũng đến thăm nhà chúng tôi. Ban đầu là chỉ dẫn với tư cách người lớn tuổi, sau đó ông có chút cảm khái, nói chúng tôi làm nông rất ra dáng.
Ông hỏi: "Các cháu định ở đây lâu dài thật à?"
"Tất nhiên là không rồi." Bố tôi lắc đầu. "Đợi bên ngoài an toàn, sớm muộn gì cũng phải về thôi."
"Cũng không biết bên ngoài thế nào rồi nữa…" Ông nheo mắt. "Bạn câu cá của tôi lâu rồi không thấy đến."
Bố tôi chủ động hỏi: "Ông thiếu gì không? Chỗ chúng cháu cái gì cũng có, lát nữa cháu mang ít dầu, muối, tương, giấm cho ông."
Ông Lưu cảm động nhìn bố tôi: "Vậy nói trước là phải để tôi trả tiền đấy nhé."
"Được rồi, được rồi, ông cứ ghi nợ là được."
Tôi và anh trai đứng bên cạnh cười, thầm nghĩ vào thời điểm này, có tiền e rằng cũng không dễ tiêu.
Bạn của ông Lưu quả thật không đến.
Chỉ cần có người lạ đến, hệ thống giám sát chúng tôi lắp đặt khắp nơi đều có thể kịp thời nhắc nhở.
Nhưng khoảng thời gian này tĩnh lặng như tờ, quả thực không một bóng người.
Vì lo ngại về bụi phóng xạ hạt nhân có thể có, trước khi dùng nước mỗi ngày, chúng tôi đều lấy giấy thử đã chuẩn bị sẵn để kiểm tra.
Chỉ là điều này cũng là lo lắng thừa, xung quanh toàn là núi cao, thứ này không hề bay đến.
Tối hôm đó, sau khi làm xong việc, chúng tôi ngồi trong sân hóng mát.
Muỗi vào mùa hè rất nhiều, mẹ tôi đốt ngải cứu xông, tiện tay cắt cho chúng tôi một quả dưa hấu được làm lạnh trong bể chứa nước.
Quả dưa hấu này là một niềm vui bất ngờ, sau khi làm xong việc hôm nay, anh cả đã tìm thấy một ruộng dưa bị lãng quên gần sườn đồi, dưa không nhiều nhưng đều đã chín, quả nào quả nấy tròn căng rất mọng.
Ăn vào cũng rất nhiều nước, ngọt và mát, điểm trừ duy nhất là có nhiều hạt, nhả ra đau cả miệng.
Bố mẹ tôi lại loay hoay với cái radio, muốn nghe tin tức chiến sự mới nhất, nhưng tạp âm quá lớn, điều chỉnh mãi vẫn không nghe rõ.
Tôi và hai anh trai rảnh rỗi không có gì làm, lấy máy tính xách tay ra xem phim.
Ba anh em chúng tôi có sở thích xem phim rất giống nhau, đều thích thể loại xác sống, kinh dị, giật gân.
Thế nên khi tiếng phim vang lên, bố mẹ tôi liếc nhìn với vẻ khó chịu, rồi cầm radio vào nhà.
Bộ phim hôm nay rất phù hợp với hoàn cảnh, kể về câu chuyện những người sống sót trong ngày tận thế tự cứu mình giữa đống đổ nát.
Tôi tựa đầu vào anh cả, gác chân lên anh hai, thì thầm: "Bây giờ chúng ta cũng coi là ngày tận thế à? Nếu một ngày nào đó trở về, em có phải đi học nữa không?"
Tôi phản xạ có điều kiện là từ chối trường học, không muốn tiếp xúc với mọi người. Sau khi nghỉ học, những ám ảnh đó mới dần dần tan biến khỏi lòng.
Lúc này, nơi hoang dã này có thể nói là thiên đường trong lòng tôi cũng không quá lời. Nó giúp tôi thoát khỏi môi trường đáng sợ.
Anh cả cúi đầu nghiêm túc nói: "Em gái không muốn đi học thì đừng đi. Anh trai có phải không nuôi nổi em đâu."
Anh hai liếc anh cả: "Anh ấy à? Anh ấy chỉ biết trồng trọt. Theo anh ấy ngày nào cũng đào khoai tây ngoài đồng à? Lúc đó em đi cùng anh đến trường của bọn anh nhé, anh thuê một căn nhà bên ngoài, em hàng ngày cứ đi dạo công viên chơi game thôi."
Tôi lắc đầu, cảm thấy mình bị họ cưng chiều thành phế vật.
Có lẽ tôi nên suy nghĩ kỹ xem mình có thể làm gì cho họ…
Tôi không thể cứ mãi trốn tránh thực tại, trốn tránh giao tiếp với mọi người được.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất