Chương 2
Thực phẩm chỉ mang những loại dễ bảo quản và tiện mang theo: sô-cô-la, bánh quy nén, trứng kho, đồ hộp, cháo bát bảo, mì ăn liền và rất nhiều nước uống.
Chuẩn bị một bếp ga mini dã ngoại, mì khô và gạo, để khi cần có thể nấu thức ăn, đun nước.
Để ý đến vấn đề dinh dưỡng, đã mua vài thùng táo, lê, cùng một ít rau củ sấy khô, thịt khô.
Đồ dùng vệ sinh cũng rất cần thiết, giấy vệ sinh, băng vệ sinh, quần lót dùng một lần cũng mua nhiều.
Để tránh hết dầu hết điện dọc đường, bố tôi còn mua một thùng lớn dầu diesel, một nguồn điện ngoài trời và vài cục sạc dự phòng, ngoài ra còn chuẩn bị dao, dây thừng, rìu, ống nhòm và các công cụ khác.
Bố tôi làm thợ xây, nhà có chiếc xe bán tải chở vật liệu, chúng tôi chất tất cả đồ đạc lên xe, rồi dùng bạt nhựa bọc lại.
Mẹ tôi nghĩ một lúc, rồi lại ném thêm vài bộ chăn đệm và một túi quần áo thay – đều là đồ thể thao đơn giản.
Khi hai người họ vẫn đang vắt óc nghĩ xem còn thiếu gì, tôi lặng lẽ mở bản đồ.
Tôi cũng muốn làm gì đó cho mọi người... Tôi bị ốm nên đã nghỉ học từ năm lớp 11, nhưng cũng không phải là không có ưu điểm.
Trí nhớ của tôi cực kỳ tốt, những chuyện xảy ra từ rất lâu rồi tôi vẫn nhớ.
Lần nổ trước, mạng internet bị ngắt, nhưng đài radio vẫn nhận được thông tin. Vì vậy, tôi đại khái có thể nhớ lại những địa điểm đã xảy ra vụ nổ.
Tôi lấy bút, đánh dấu từng nơi sắp nổ.
Càng nhớ lại, lòng càng nguội lạnh, khu vực miền Trung của chúng tôi gần như bị xóa sổ hoàn toàn, hầu như không có khu vực an toàn nào.
Tối hôm đó, ký ức ùa về như lũ, những bản tin trên đài radio cứ vang vọng trong đầu tôi.
Trong chớp mắt, tôi chợt nhớ ra một chuyện.
Một ngày nọ, khi tôi đang nằm viện vì bệnh nặng, tôi đã nghe được một thông tin quan trọng từ cô y tá thay thuốc.
Họ nói rằng chính phủ sẽ xây dựng căn cứ trong núi.
Tôi dùng điện thoại tìm kiếm trên Baidu, quả đúng là như vậy. Bom hạt nhân sẽ không lãng phí vào những nơi hẻo lánh không người, núi cao cũng có thể ngăn chặn bụi phóng xạ.
Tôi bật dậy, đẩy cửa phòng bố mẹ, nói cho họ tin tức này.
Bố mẹ đã ngủ sau một ngày bận rộn, nhưng nghe tiếng động thì nhanh chóng ngồi dậy.
Mẹ tôi phản ứng rất nhanh: "Trong núi sẽ an toàn phải không?"
Nghe tôi nói xong lý do, bố tôi chợt hiểu ra: "Bố biết phải đi đâu rồi."
Ông nói huyện Vân Xuyên là một nơi thích hợp.
Hơn năm mươi năm trước, ông nội đã hưởng ứng lời kêu gọi xây dựng tuyến ba của quốc gia, đến huyện Vân Xuyên ở ranh giới phía Tây Nam.
Họ bắt đầu từ con số không, gồng gánh vất vả, biến nơi đó từ vùng đất hoang sơ thành một nhà máy cơ khí lớn, mang tên Nhà máy Cơ khí Vân Xuyên.
Nhà máy cơ khí từng rất phát triển, có hơn bốn ngàn công nhân, nhưng cùng với sự suy tàn của các doanh nghiệp nhà nước cũ, khoảng năm 2000, nhà máy dần di dời, hiện tại không còn cư dân nào nữa.
Cả một vùng rộng lớn xung quanh đó ít người qua lại, hơn nữa khu nhà máy được bao quanh bởi sông ngòi, không thiếu nguồn nước.
Một nơi hẻo lánh như vậy bom hạt nhân sẽ không thể tác động tới, những dãy núi xung quanh có thể ngăn chặn bụi phóng xạ bay tới. Đó là ngôi nhà lý tưởng sau ngày tận thế.
Mẹ tôi rất đồng tình: "Nói thật thì những nhà máy tuyến ba này khi xây dựng đã qua kiểm duyệt nghiêm ngặt, đều là những nơi tốt để tránh chiến loạn."
"Hơn nữa, trong Nhà máy Cơ khí Vân Xuyên còn có một hầm tránh bom rất sâu, hồi nhỏ diễn tập phòng không, chúng tôi toàn trốn ở đó." Mắt bố tôi sáng lên.
Họ phấn khởi bàn bạc rất lâu, cuối cùng nói: "Ngủ thôi, ngày mai còn nhiều việc phải làm."
Sáng sớm hôm sau, bố mẹ tôi tiếp tục đi mua đồ, tôi ra sân bay đón người.
Anh cả và anh hai kém nhau hai tuổi, tính cách cũng khác nhau một trời một vực.
Anh cả Triệu Thư, sinh viên năm ba ngành nông nghiệp, có tám múi bụng, ngày nào cũng tập thể hình, nhìn sắc sảo, nói chuyện cay nghiệt. Nhưng riêng tư lại là người hay làm nũng, mè nheo, xin xỏ đủ thứ để đòi đồ ngọt.
Anh hai Triệu Họa, sinh viên năm hai nghiên cứu khoa học kỹ thuật, đeo kính gọng đen, ít nói, luôn mặc sơ mi quần tây, bụng dạ thâm sâu, là người âm thầm làm việc lớn.
Hai anh em có một sự ăn ý khá kỳ lạ, vừa xuống máy bay đã đồng thanh câu đầu tiên: "Đứa nào bắt nạt em gái?"
Câu thứ hai: "Sao hắn ta cũng về rồi?"