Sau Ngày Tận Thế, Tôi Xây Dựng Căn Cứ Tại Nhà Máy Hẻo Lánh

Chương 9

Chương 9
Trong điện thoại, họ nói vẫn đang xả nước, bảo xong việc sẽ về nhà.
Tôi sợ cơm nguội nên đút vào hộp mang ra bể chứa nước tìm họ.
Đến nơi, anh cả đang cởi trần, xắn quần kéo ống nước. Tôi cầm hộp cơm lắc lắc trước mặt anh, anh nuốt nước bọt một cái rồi buột miệng nói: "Hôm nay không làm xong anh không ăn cơm."
"Anh thích ăn thì ăn, không ăn thì chết đói." Tôi lẩm bẩm vài câu rồi đi tìm anh hai.
Anh hai vắt vẻo chân ngồi cạnh bể chứa nước, nhìn mực nước dâng lên chầm chậm với vẻ đăm chiêu.
Thấy tôi đến, anh xích sang một chút rồi kéo tôi ngồi xuống.
Chúng tôi ngồi cạnh nhau nhìn hồ nước, rồi nhìn bóng anh cả ánh vàng dưới nắng chiều xa xa.
Nhìn mãi, tôi gục vào vai gầy của anh hai, buồn ngủ díu cả mắt.
Cuối cùng anh cả cũng cuộn ống nước lại và đi tới, ba chúng tôi ngồi cạnh bể nước ăn tối.
Hai anh em họ lại chí chóe như mọi ngày, nói ngủ cùng phòng chẳng thể nào yên giấc. Anh hai chê anh cả nói mơ, anh cả chê anh hai dậy quá sớm làm ồn anh.
Họ thật sự ồn ào, nhưng cũng thật sự may mắn… Kiếp trước họ chết không toàn thây, chúng tôi còn chẳng có lời từ biệt cuối cùng.
Giờ đây, cảnh họ còn cãi nhau dưới ánh hoàng hôn chính là một bức tranh yên bình.
Mong sao sự yên bình này có thể kéo dài mãi mãi.
Tôi rất lo lắng, vì theo quỹ đạo kiếp trước, tối mai chiến tranh hạt nhân sẽ bùng nổ.
Tối đó tôi xem tin tức, nội dung đều về cuộc đàm phán lần thứ năm diễn ra vào sáng mai. Truyền thông và chính quyền đều có thái độ rõ ràng về cuộc đàm phán này, thông điệp đưa ra là: Mọi người đã nỗ lực rất nhiều, có niềm tin cực lớn sẽ đạt được thỏa thuận.
Tôi đặt điện thoại xuống, lười không xem nữa, những tin tức và dư luận này luôn khiến người ta hoang mang.
Kiếp trước chúng tôi quá tin vào những dư luận này nên mới không chút phòng bị mà tiến tới cái chết.
Sáng sớm hôm sau, chúng tôi theo dõi sát sao buổi truyền hình trực tiếp cuộc đàm phán lần thứ năm.
Nơi đây ở sâu trong núi nên tín hiệu không được tốt, hình ảnh lúc có lúc không, vì vậy toàn bộ quá trình khiến chúng tôi rất lo lắng.
Nửa đầu rõ ràng xu hướng tốt đẹp, cuộc nói chuyện cực kỳ thuận lợi, nhưng nửa sau phong cách thay đổi, đổ vỡ hoàn toàn.
Đại diện nước M đã xé toạc mặt nạ ngay tại chỗ, cưỡng ép đưa ra giải pháp hòa giải biến thái… yêu cầu chúng tôi từng bước nhượng bộ, từ lãnh thổ đến các hiệp ước thương mại.
Các nhà ngoại giao của chúng ta thề sống chết không nhượng bộ, không khí đầy thuốc súng. Thậm chí có cảm giác như họ có thể đánh nhau ngay tại chỗ trong giây lát.
Cuối cùng, cuộc đàm phán lần thứ năm đã thất bại.
Hai anh trai xem mà phẫn nộ, một người chửi bới, một người nắm chặt tay, hận không thể xông vào màn hình để đánh người.
Còn tôi và bố mẹ thì mặt cắt không còn giọt máu, nhìn nhau.
Niềm may mắn nhỏ bé mà chúng tôi ấp ủ đã tan thành mây khói… vì cuộc đàm phán này giống hệt kiếp trước.
Xem ra tối nay chiến tranh hạt nhân sẽ bùng nổ.
Bố tôi đi đi lại lại trên khoảng sân đầy lá rụng ngoài cửa: "Chúng ta có nên cố gắng thêm lần nữa, tìm cách nhắc nhở những người bên ngoài không…"
"Bố ơi, họ sẽ không tin đâu, hai hôm trước chúng ta cũng đã nhắc nhở người thân và bạn bè rồi, nhưng không có tác dụng." Tôi lắc đầu.
Mẹ tôi cũng nói: "Đúng vậy, những thông báo kiểu này sẽ bị họ cho là tin đồn nhảm thôi."
Bố tôi rất kiên quyết: "Nhưng chỉ cần họ nghe được một chút thôi, cũng có thể cứu được rất nhiều người."
Cuối cùng, bố tôi quyết định mạo hiểm thêm một lần nữa.
Ông gọi điện cho Cục An ninh Quốc gia, trịnh trọng kể hết chuyện tối nay sẽ xảy ra vụ nổ hạt nhân.
Sau đó ông càng không tin vào số phận, lại mất nửa ngày tìm mạng, đăng vài video nhắc nhở có nội dung tương tự lên các nền tảng mạng xã hội.
Chỉ tiếc là… những video đó trực tiếp bị nền tảng xóa, lý do là kích động, tin đồn.
Cuộc điện thoại đó đối phương thì nghiêm túc nghe, nhưng chỉ qua loa vài câu bảo ông tin tưởng tổ chức rồi cúp máy.
Bố tôi hoàn toàn thất vọng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất