Say Mộng Giang Sơn

Chương 145: Vị khách quý bí mật

Khi chưa tới Túy Tiên lầu, Dương Phàm cho rằng nơi này không lộng lẫy bằng đại tửu lầu Kim Trâm Túy. Khi đến nơi rồi hắn mới biết, tửu lầu này là một tửu điếm quy mô tương đối do một người Lạc Dương bản địa mở.

Tửu điếm chia hai tầng, một lầu dành cho khách vãng lai, nhìn cách ăn mặc chải chuốt của họ là biết ngay có rất nhiều thị dân gia cảnh bình thường của thành Lạc Dương, từ đó có thể đoán được, cơm rượu ở đây hẳn là không đắt.

Tửu lầu này đã có tương đối lâu rồi, trong khói hun lửa cháy, rất có một cảm giác tang thương. Nhưng cái cảm giác tang thương đó không phải là thê lương, mà là sự ấm áp, giống như bạn đang đi gần một thôn nhỏ ở quê hương, một lão bá mặt đầy những nếp nhăn đi thẳng tới trước mặt, vừa nhìn đã thấy lộ ra một vẻ thân thiết.

Dương Phàm đi vào tửu lầu, mùi thịt nồng đậm xông vào mũi, rất khó nói rõ đó là mùi thịt gì, có vẻ như là thịt dê, lại giống thịt chó, lại pha chút giống như mùi thịt gà, quyện lẫn vào nhau không nói rõ được.

Dương Phàm đến từ rất sớm.

Luận địa vị, luận thân phận, luận tuổi tác, hắn và người ta có một khoảng cách không thể đếm hết. Nếu mọi người giao thiệp với bạn, mà bạn lại a dua nịnh hót, cố gắng tâng bốc, thì là bạn không có khí tiết, nhưng mội người xem trọng bạn, tự nguyện kết giao với bạn, thì bạn cũng nên tỏ ra sự tôn trọng cần có đối với mọi người.

Ngược lại, nếu lúc này bạn lại cố làm ra vẻ, cố tình đến muộn, đề cao thân phận của mình, hoặc thể hiện ra khí tiết của mình như thế nào, thì đó chỉ là điên cuồng, không biết tự ái. Vì thế Dương Phàm mới đến tương đối sớm. Hắn vốn nghĩ mình sẽ là người đến sớm nhất, nhưng khi hắn được một vị am hiểu về rượu dẫn vào một phòng trang nhã ở lầu hai, đã có người đến trước hắn một bước.

Người đến sớm hơn hắn không ít, Sở Cuồng Ca, Vương Đồng Kiểu, Ngụy Dũng, Lê Đại Ẩn, Lã Nhan và Cao Sơ đều đã tới rồi, người làm chủ Hộc Sắt La tất nhiên cũng đã tới rồi, bọn họ đang ngồi ở đó to tiếng nói cười, vừa thấy Dương Phàm đến, lập tức đứng dậy, nhiệt tình chào đón hắn.

Sở Cuồng Ca và Dương Phàm đã mấy ngày không gặp, vừa nhìn thấy hắn đã vô cùng vui sướng, nghênh đón ôm hắn một cái, liền theo sau là mấy người: Ngụy Dũng, Lê Đại Ẩn, Cao Sơ cũng đều nghênh đón hắn, cùng hắn cười nói, ân cần hỏi thăm.

Hộc Sắt La nói:

- Chúng ta đang nói về ngươi, ngươi liền đến ngay. Nào, nào, nào, hãy ngồi xuống uống chén phô mai cho nhuận yết hầu. ha ha. Chúng ta đang nói kĩ thuật đá cầu của ngươi thật tuyệt diệu, thật đáng tiếc! Ta lập tức phải rời khỏi Lạc Dương rồi, nếu không, thật muốn chọn ra vài người, hợp lại thành hai đội lực lượng tương đương, để chúng ta đọ sức một chút!

Vương Đồng Kiểu cười nói:

- Tướng quân hà tất phải tiếc nuối, Thượng Nguyên năm sau, tướng quân vẫn còn có thể đến Lạc kinh lần nữa mà, lúc đó chúng ta đấu lại cũng chưa muộn mà. Đến lúc đó, chúng ta vẫn phải cùng đấu với Thổ Phiên một trận! cũng không thể để Thái Bình công chúa tái xuất lần nữa được. Haiiii! Đáng xấu hổ cái đấng nam nhi tráng sĩ!

- Đang nói gì vậy, náo nhiệt thế?

Theo tiếng nói, Khâu Thần Tích xuất hiện.

Mọi người nghe tiếng liền nhìn ra phía cửa, chỉ thấy chỉ thấy Tiết Nột, Lý Trạm, Dã Hô Lợi, Địch Quang Viễn bốn người cùng Kim Ngô Vệ đại tướng quân Khâu Thần Tích đang bước vào.

Khâu Thần Tích đi vào phòng, híp mắt từ từ đánh giá sự trang hoàng trong phòng một chút, vẻ mặt tưởng nhớ nói:

- Nhớ năm đó Thái Tông Hoàng Đế phổ biến môn đá cầu, lần đầu tiên Thượng Nguyên tổ chức thi đấu đá cầu, chúng ta những người tham gia thi đấu tổ chức tiệc mừng ở đây đấy. Khi đó, mỗ đương lúc tráng niên. Từ đó về sau, cấm quân đánh cầu tổ chức tiệc mừng tại đây theo lệ, bao nhiêu năm nay, mỗ đã già nua, nhưng cái tửu lầu này lại chẳng có một chút thay đổi.

Mọi người đều ra đón, Hộc Sắt La nói:

- Khâu đại tướng quân cũng không già mà, trận trước đó, tướng quân vẫn rất nhanh nhẹn, ta là hậu bối mà còn theo không kịp!

Dương Phàm thấy Khâu Thần Tích xuất hiện, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác quái dị, con người trước mắt này, hắn đã giao thiệp với không chỉ một lần, quan hệ của hai người, vốn là vừa trông thấy mặt đã đấu với nhau một mất một còn, nhưng thực tế là, ngoài lần đầu thi đấu ngắn ngủi, những lần sau, hai người không cùng bàn uống rượu thì cũng kề vai chiến đấu, kẻ thù như thế, thật là hiếm thấy.

Thấy mọi người tiến lên kiến lễ, Dương Phàm cũng vội thu lại tâm thần, lên trước hành lễ:

- Bái kiến đại tướng quân!

Khâu Thần Tích cười ha hả, cười nói:

- Làm việc trong cung có quen không?

Dương Phàm vội nói:

- Nhờ có đại tướng quân quan tâm, mọi thứ vẫn ổn ạ.

Khâu Thần Tích nói:

- Ừ! Trong cung quy củ nghiêm ngặt, ngươi mới vào cấm quân, rất nhiều quy định vẫn còn chưa hiểu rõ, liền bị điều đi điều khiển trận chiến, mọi việc càng phải cẩn thận, nhưng trông bộ dạng lanh lợi này của ngươi, chỉ cần cẩn thận một chút, sẽ không có trở ngại gì đâu.

Dương Phàm cung kính nói:

- Đại tướng quân dạy bảo, tiêu hạ xin ghi nhớ trong lòng.

Hộc Sắt La cười nói:

- Khâu Đại Tướng quân, xin mời ngồi, hôm nay uống rượu, phải thỏa thuê mới đúng chứ, còn việc công ấy mà, hay là mời Khâu đại tướng quân trở về giải thích cho Dương huynh đệ, không cho phép chiếm dụng thời gian gặp mặt của chúng ta nhá.

Mọi người cười cười nói nói, chia ra ngồi xuống, Hộc Sắt La và Khâu Thần Tích cùng là đại tướng quân, một vị là Hữu vệ đại tướng quân, một vị là Ngô Kim vệ đại tướng quân, nhưng vì Khâu Thần Tích tuổi tác cao nhất nên được mời ngồi ghế trên.

Khâu Thần Tích ngồi xuống vị trí bên phải phía trên đầu, cười ha ha nói:

- Ngồi đi, mọi người đều ngồi xuống đi, không cần nhường đi đẩy lại nữa, cái ghế đầu này ta ngồi không được, La đại tướng quân, ngài cũng không ngồi được, bởi vì….còn một vị khách quý nữa vẫn chưa tới.

Mọi người đều ngẩn người ra, đến cả vị khách của yến tiệc hôm nay là Hộc Sắt La cũng sửng sốt, khó hiểu hỏi:

- Khâu đại tướng quân, người ta mời đều tới cả rồi, vẫn còn ai chưa tới nữa?

Vừa dứt lời, một giọng nữ mang chút từ tính vang lên từ cửa vào:

- Hôm nay là ngày các chiến hữu đá cầu hôm đó gặp nhau, La tướng quân sao không mời Lý mỗ này?

Mọi người đồng loạt nhìn ra phía cửa thì thấy một người thanh tú đứng trước cửa nhã gian, vừa cởi chiếc áo lông cáo màu đen, giao cho một người phụ ữ dáng dấp không khác gì nam tử cường tráng, quay người lại, cười dịu dàng nhìn bọn họ.

Người này đầu vấn một cái khăn màu ngọc, mặc một chiếc áo bông phẩm xanh thêu bào gấm, đai lưng bằng da thuộc, ăn mặc chải chuốt, giống như tư thế oai hùng nhanh nhẹn của một thiếu niên đẹp, nhưng mắt phượng mày ngài, lộ ra đôi môi dày lại càng thêm khêu gợi, rõ ràng là một cô gái.

Mọi người nhất tề sợ hãi đứng dậy, Khâu Thần Tích cười nói:

- Nhận được thiệp mời của La tướng quân, lão phu liền nghĩ tới công chúa điện hạ, hôm đó đánh bại Thổ Phiên, giúp Đại Đường chúng ta thổ khí nhướng mày, công chúa điện hạ công lao rất lớn, yến tiệc vui vẻ ngày hôm nay, làm sao có thể không mời công chúa, là lão phu đây tự ý quyết định, La tướng quân chớ trách nha.

Hộc Sắt La vội vàng nói:

- Đâu có, đâu có, là La mỗ suy nghĩ không chu đáo, mong điện hạ thứ tội, mời điện hạ mau lên ngồi ghế trên!

Mọi người giống như sao quanh trăng sáng, mời Thái Bình công chúa lên ngồi ghế trên rồi mới chia nhau ngồi xuống.

Hộc Sắt La ngồi ở bên phảiThái Bình công chúa , xoa tay nói:

- Rượu và đồ ăn ở tửu lầu này hương vị rất ngon, chỉ có điều cách thức quả thật không đủ độ tinh sảo. Hôm nay, La mỗ quả thật chưa liệu đến việc điện hạ sẽ tới, nên… Khâu đại tướng quân nếu không bán cái chỗ hấp dẫn này, chúng ta nên đổi một tửu lầu mới cao nhã hơn mới pphải.

Thái Bình công chúa mỉm cười nói:

- Không sao, nếu nói rượu và đồ ăn, mấy thứ sơn hào hải vị bổn cung cũng ăn chán rồi, nghe nói tửu lầu này chuyên làm món “ hồn dương một hốt” nổi tiếng xa gần. Cấm quân các ngươi năm nào cũng lấy chỗ này làm nơi hoan tụ, nghĩ tới đồ ăn ở đây hẳn có chỗ độc đáo của nó.

Khâu Thần Tích vuốt cằm nói:

- Đồ ăn ở đây quả là ngon, nhưng mà trong quân ta nhiều người bụng to, cá to thịt to mới hợp tính cũng là một duyên do, chỉ mong cũng có thể hợp với khẩu vị của điện hạ mới tốt.

Thái Bình công chúa bỗng chốc liếc Dương Phàm một cái, thản nhiên nói:

- Thực ra, có thể gặp mấy anh hào trong quân các ngươi, bổn cung đã rất vui rồi. Còn về “ hồn dương một hốt” đó, nếu đến cả Khâu đại tướng quân cũng khen không ngớt, mùi vị nghĩ chắc cũng không thể kém được.

Khâu Thần Tích cười ha hả nói :

- Cái này điện hạ nếm thử là biết ngay thôi!

Khâu Thần Tích vỗ tay bốp bốp ba cái, lớn tiếng gọi:

- Tửu tiến sĩ, dọn thức ăn lên!

Dưới bếp, sáng sớm đã được người của Hộc Sắt La thông báo, đưa tiền đặt cọc rồi, nên món “ hồn dương một hốt” đã được chuẩn bị xong xuôi, bên này bảo một tiếng, thức ăn ngon nóng hổi lập tức được bưng lên.

Nguyên liệu của cái gọi là “hồn dương một hốt” là dê và ngỗng. Mua được ngỗng to béo về làm thịt sạch sẽ, bên trong nhồi ngũ vị điều hòa và gạo nếp, lại mổ thêm một con dê béo, đặt con ngỗng vào trong bụng con dê, ngỗng chuẩn bị theo đầu người, ngay cả dê cũng phải xem một con dê có thể nhét được mấy con ngỗng, sau đó khâu da dê lại, nướng lên.

Nếu trong điếm không có sự chuẩn bị, trong chốc lát không thể cung cấp đủ Hồn dương một hốt” cho mười hai vị khách, dù sao thì khách đến điếm tiêu dùng, không phải ai cũng ăn nổi món nổi tiếng này. Nhưng tạm thời tăng thêm một vài vị khách, vẫn có thể chuẩn bị kịp, ngỗng béo của mười ba người yêu cầu, gần như được bưng lên cùng lúc.

Trước mặt mỗi người là một con ngỗng to béo, lại không có thịt dê, bởi vì món này tuy dùng đến thịt dê và thịt ngỗng, nhưng ăn thực sự chỉ có thịt ngỗng, vị tươi ngon của thịt dê đã ngấm sâu vào trong thịt ngỗng rồi, thịt dê dùng để nướng chứ không phải ăn, món này ở cái tửu lầu tuy không được tính là cao cấp nhất này, vẫn là món ăn nổi tiếng và đắt nhất.

Ngoại trừ “Hồn dương một hốt” ra, vẫn còn một món ăn chính, dùng một cân thịt dê, rải từng lớp từng lớp giữa bột mì, ở giữa thêm tiêu, thị, dùng bơ nước tưới lên, sau đó cho vào lửa quay, nướng đến khi chín năm phần thì đặt lên bàn, bột mì, mùi thịt dê, mùi bơ, mùi tiêu với mùi chao dâng lên.

Mỗi bàn ngoài món chính là món thịt dê này ra, là các món rau khai vị thanh đạm, ăn uống như vậy đích quả là hợp với những người trong quân, nhưng mà cả thảy cái xã hội thượng lưu Đại Đường đều thịnh hành ăn thịt, các cô nương cũng tuyệt đối không lúc nào cũng nghĩ ăn uống điều độ để giảm béo, Thái Bình công chúa hít hà hương vị con ngỗng quay, lại ngửi ngửi mùi cái bánh nướng, cũng không khỏi thèm ăn.

Dương Phàm nếm thử thịt ngỗng đó, quả nhiên mùi vị lạ ngon, mùi thịt trên mình ngỗng quyện với mùi thịt dê, trung hòa thành một hương vị càng khiến cho mọi người muốn ăn. Gạo nếp bên trong ngỗng cũng thơm mát ngon miệng, liền buông ra ăn lấy ăn để, đáng tiếc chỉ ăn có vài miếng, Lê Đại Ẩn lại giơ chén mời rượu, đành phải nâng chén lên.

Đang lúc uống rượu, Dương Phàm để mắt liếc Thái Bình công chúa một cái, xem vị công chúa này ăn uống thế nào, nhất là thịt to cá to như thế này. Trong lòng Dương Phàm vẫn còn chút tò mò. Nhưng vừa nhìn, Dương Phàm không khỏi cười ngất, vị công chúa điện hạ này ăn uống rất tự nhiên, phóng khoáng như đàn ông, dầu mỡ đã dính lên khóe miệng mà còn không biết.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất