Say Mộng Giang Sơn

Chương 485: Kín mít không chút kẽ hở

Ba vị Tể tướng Trương Tích, Tô Vị Đạo, Thôi Nguyên Tống bởi vì tội tham ô mà hai người bị lưu đày, một người bị giáng chức làm Thứ Sử, cùng là tội tham ô nhưng tại sao Vương Hoằng Nghĩa lại may mắn thoát khỏi?

Lý Chiêu Đức đánh chết Hầu Tư Chỉ, vua và dân lâm vào chấn động. Dư âm chưa bình ổn, Hình Bộ liền ném ra kết quả xử lý đối với Vương Hoằng Nghĩa, Võ Tắc Thiên chuẩn tấu, Vương Hoằng Nghĩa bị phán lưu đày Quỳnh Châu.

Quỳnh Châu chính là huyện Định An đảo Nam Hải hậu thế. Quỳnh Châu lúc này đang bị ôn dịch trùng rắn tràn lan, trị an càng không cần phải nhắc tới, huyện lị thì ở đó chỉ là hình thức, ân phong nơi đó dũng mãnh, cũng có hải tặc thổ phỉ tới lui tuần tra gần biển và trong rừng, sung quân tới đó chính là cửu tử nhất sinh.

Kỳ thật trước kia Thôi Nguyên Tống bị đày đi Chấn Châu (Hải Nam Sanya), Võ Tắc Thiên cũng đã ôm mục đích này, thừa dịp ngươi bệnh thì lấy mạng ngươi, là muốn ông ta chết ở nơi đó. Chỉ có điều Thôi Nguyên Tống phúc lớn mạng lớn, đến nơi hoang dã đó, bị bệnh huyết lị, nhưng ông ta lớn tuổi như vậy mà không ngờ lại chống đỡ vượt qua được.

Vài năm sau Thôi Nguyên Tống được ngộ xá trở về, khi đi thuyền qua biển, trên biển đột ngột nổi lên gió to, đò chìm nghỉm, người trên thuyền đều chết đuối cả, chỉ có Thôi Nguyên Tống là không chết, ông ta ôm một tấm ván gỗ theo gió vượt sóng, nhưng lại bị dạt lên bờ cát. Ngư dân nơi đó khi thấy ông ta, lưng ông ta dính chặt lấy tấm ván gỗ, trên ván gỗ có một cây đinh dài đâm vào lưng, sâu vài tấc, đang hấp hối.

Bị dày vò như thế nhưng Ngưu Nhân này lại không chết, những người cứu ông ta hỏi mới biết ông ta là tế tướng cũ đương nhiều, dân chúng không khỏi thở dài than:
- Đường đường Tể tướng kết quả như vậy, không bằng làm tiểu dân như chúng ta còn vui vẻ hơn.
Rồi lập tức rút đinh cứu ông ta.

Sau khi thương thế của Thôi Nguyên Tống thế tốt lên thì lập tức về kinh, từ Ngự Sử lại bắt đầu thăng lên làm Tể tướng, vẫn sống đến chín mươi chín tuổi, con cháu hậu bối của ông đều dần dần chết dần, nô tỳ cuối cùng cũng lừa gạt ông khi ông không đi lại được, lại không có con cháu nắm giữ môn hộ, không chịu hầu hạ ăn uống, Thôi Nguyên Tống giống Tề Hoàn Công, bị bỏ đói mà tươi.

Đây là nói sau, tạm thời không nhắc đến. Lại nói đến ba vị Tế tướng thì hai bị lưu đày, một một giáng chức quan. Ngự Sử đài thì có hai người một bị lưu đày, một bị đánh chết ở Ngọ môn, song phương xem như tạm thời đấu ngang tay.

Sau đó Ngự Sử Trung Thừa Vạn Quốc Tuấn dâng thư thỉnh cầu Tuần Sát địa phương, hành động này, bị các quan văn cho rằng là đả kích bọn họ, chủ động yếu thế, Lý Chiêu Đức kích động đáp ứng.

Sau khi Dương Phàm nhận được tin tức, vội vàng đi gặp Lý Chiêu Đức. Lý Chiêu Đức lại không cho là đúng, trong mắt lão, Vạn Quốc Tuấn ở trong kinh đều không đạt được gì, đến địa phương còn có thể làm gì? Hành động này của Vạn Quốc Tuấn rõ ràng chính là nhận thua, thừa dịp hắn không ở trong kinh, tìm cơ hội đem đám ác quan còn dư lại ở Ngự Sử đài giáng chức quan lưu đày hết, càn quét không còn một ai, làm một Càn Khôn lanh lảnh, đến lúc đó cho dù Vạn Quốc Tuấn trở lại, cũng chỉ là một Đài chủ thần vũ Ngự Sử đài, trở thành một thứ trang trí ngồi không ăn bám.

Dương Phàm khuyên không được, vả lại triều đình đã cho phép, Vạn Quốc Tuấn dĩ nhiên ra kinh, hắn cũng không thể tránh được, chỉ phải tạm thời bỏ xuống việc này, bắt tay vào đối phó Khương công tử đang ẩn nấp không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Từ khi biết người Hồ Ma Lặc nói mình là Vi Đà chuyển thế, là hộ pháp tiền giá Di Lặc, Tiết Hoài Nghĩa vô cùng thân cận với ba kẻ giả thần giả thánh kia, muốn mượn chuyện này để củng cố lại địa vị của mình.

Đáng tiếc, Võ Tắc Thiên rõ ràng càng ngày càng có hứng thú đối với Trương Xương Tông và Trương Dịch Chi, thường ban thưởng cho họ, thăng quan liên tục, địa vị của hai người họ như mặt trời ban trưa. Dần dần, ban đầu đám người Võ Tam Tư, Võ Thừa Tự trước mặt Tiết Hoài Nghĩa còn tất cung tất kính chạy tới nịnh bợ, vì lão dẫn ngựa rơi đăng, luôn luôn nhìn sắc mặt lão. Nhưng sau đó thì mất tăm mất tích không thấy bóng dáng nữa.

Bởi vậy mà trước cửa chùa Bạch Mã vẫn vắng vẻ xe ngựa, ngoại trừ Dương Phàm ra thì hầu như không người tới cửa, Tiết Hoài Nghĩa càng thêm khẩn trương, không ba thì năm ngày sẽ chủ động thỉnh cầu tấn kiến nữ hoàng, Trương Xương Tông và Trương Dịch Chi vì thế mà vô cùng sốt ruột, sợ Tiết Hoài Nghĩa xoay chuyển thánh sủng liền âm thầm lặng lẽ đi gặp Thượng Quan Uyển Nhi, muốn nàng giúp đỡ.

Từ sau khi Đoàn Nhi bị đánh chết, trong cung chỉ còn lại một mình Thượng Quan Uyển Nhi, gần tám phần cung nga, thái giám đều là thủ hạ của nàng, tất cả các chức vị quan trọng đều nắm kín, chỉ cần Thượng Quan Uyển Nhi gật đầu, tin tức và lời thỉnh cầu của Tiết Hoài Nghĩa sẽ truyền đến tai Võ Tắc Thiên.

Từ ý nghĩa này mà nói, Nữ hoàng đế cao cao tại thượng giống như ngồi trong lao tù hoa lệ, chỉ cần người khác nguyện ý, muốn bà biết gì, không muốn bà biết cái gì, cũng không phải là do bà quyết định.

Từ lúc Tiểu Man có bầu, Thượng Quan Uyển Nhi tựa hồ không có hứng thú đối với Dương Phàm, mỗi lần xuất cung, mười lần có chín lần phải thay đổi y phục để lén vào Dương phủ, đôi mắt trông mong nhìn chằm chằm cái bụng càng ngày càng to lên của Tiểu Man, thèm đến chảy nước miếng.

Hành động của nàng như điên cuồng, ngay cả nằm mơ cũng mơ thấy đứa bé, cũng không chỉ một lần mơ thấy mình mang thai cốt nhục của Dương Phàm, mà lại là song thai. Nàng cười trong mộng, khóc trong mộng, hiện tại trong đầu nàng chỉ có một ý nghĩ: “ Sinh con, sinh con!”

Nhưng trước mặt Võ Tắc Thiên, nàng sao dám mang thai? Thượng Quan Uyển Nhi vắt hết óc nghĩ làm sao có thể rời khỏi nơi này nửa năm một năm, chỉ cần không xuất hiện trước mặt Võ Tắc Thiện, nàng mới có cơ hội. Hiện giờ mắt thấy nữ hoàng càng lúc càng sủng hạnh Nhị Trương này, Thượng Quan Uyển Nhi liền đem hy vọng ký thác trên người bọn họ.

Nhị Trương khác Tiết Hoài Nghĩa, bọn họ xuất thân danh môn, một thân tài học. Nhất là Trương Dịch Chi, dường như dã tâm cũng không nhỏ. Y giả ý săn sóc đôi mắt của Nữ hoàng đế, chủ động giúp hoàng đế đọc tấu chương, dần dần khi đọc xong tấu chương thì sẽ thuận miệng bình luận vài câu, mà lời bình thường nhắm trúng chỗ khuyết hoặc xử lý thích đáng.

Nữ hoàng cực kỳ vui mừng, liền đem một số việc do Thượng Quan Uyển Nhi xử lý chuyển cho Trương Dịch Chi. Trương Dịch Chi hàng ngày ở bên cạnh bà, được nằm trong lòng tiểu tình lang, vừa liếc mắt đưa tình, vừa xử lý quốc sự, rõ ràng là thoải mái hơn so với việc Thượng Quan Uyển Nhi hầu hạ bên người. Vì thế, Trương Dịch Chi chẳng những có cơ hội nhúng tay triều chính, bên ngoài lại đề bạt đều là nhà quyền quý con cháu nhất ban bạn tốt, dần dần đã có được thế lực của mình.

Hiện giờ tân quý này tuy rằng còn không có thành tựu, cũng đã gây chú ý làm cho đám người Võ Thừa Tự, Võ Tam Tư, Thái Bình công chúa và Lý Chiêu Đức cảm thấy lo lắng vô cùng. Nhưng ở trong lòng Thượng Quan Uyển Nhi, so sánh giữa quyền lực và con cái, rõ ràng là sinh con quan trọng hơn. Nàng ước gì Trương Dịch Chi tài cán có thể quán xuyến công việc cho nàng một phần, thay đổi một chút cục diện không rời khỏi Võ Tắc Thiên của nàng, là điều mà nàng cũng yêu cầu đối với Nhị Trương này.

Nhị Trương cầu tới cửa, chính là hợp tâm ý của Uyển Nhi, nàng không nhận lễ vật mà họ tặng, còn thoải mái đáp ứng yêu cầu của Nhị Trương, từ đó thỉnh cầu của Tiết Hoài Nghĩa không thể nào đến được cửa cung, Võ Tắc Thiên căn bản không nghe được chút tin tức nào của lão nữa.

Nhị Trương vốn là công tử phong lưu, bụng đầy tài học, nên rất có thiện cảm với tài nữ tỷ tỷ tài học thiên hạ này, bởi vậy luôn tỏ ra thân cận, hai bên vừa hợp tác, lập tức có tác dụng đề cao thế lực của hai bên, Nhị Trương và Uyển Nhi hiện giờ đã thành hai lực lượng lớn mạnh bên cạnh Nữ hoàng đế.

Tiết Hoài Nghĩa lần lượt thỉnh cầu triệu kiến, trong cung thủy chung không thấy đáp lại, Tiết Hoài Nghĩa liền cam chịu, lão cũng lười qua lại với ba tên giả thần giả quỷ kia nữa, ngày ngày uống tràn cuồng hoan, giục ngựa phố dài, nghênh ngang không chút kiêng nể gì ở thành Lạc Dương, còn thu nhận vô số tên lưu manh vô lại làm đệ tử, hằng ngày múa thương xách bổng, giải sầu tịch mịch, giải phóng tinh lực.

Nhưng Tiết Hoài Nghĩa mặc dù không hề lui tới với ba tên giả thần giả thánh, nhưng Dương PHàm thì lại vẫn luôn cung kính với ba tên giả thần giả thánh đó, thường xuyên mời bọn họ xuất hành, uống rượu, quan hệ càng thêm thân thiết. Hôm nay, Dương Phàm lại cùng ba tên cái giả thần giả thánh cùng du thuyền ngay giữa Y Thủy tại Long Môn.

Một chiếc thuyền lớn mở mặt nước như gương, tầng tầng gợn sóng, lay động hai bên bờ sông, như thơ như họa. Non xanh nước biếc, Thập Phương đạo nhân đứng ở đầu thuyền, sắc mặt như mê say.

Dương Phàm đứng bên hông y, mỉm cười nói:
- Tiên trưởng thật đúng là một vị thế ngoại cao nhân. Tể tướng nhân gian này, bao nhiêu người cầu còn không được, tiên trưởng lại chủ động từ bỏ chức Tể tướng này, muốn trở về Tung Sơn tu hành, không chút nào luyến tiếc danh lợi thế tuần, mới là cao nhân ngoại thế chân chính.

Thập Phương đạo nhân cố cười gượng hai tiếng, vuốt chòm râu, cũng chẳng biết nên trả lời thế nào với lời khen này, chỉ có điều sắc mặt có chút khổ sở.

Thật ra tiên cũng muốn làm quan đấy, ngay từ đầu lúc Võ Tắc Thiên phong y làm Tể tướng, y cũng vô cùng hứng thú, nhưng rồi rất nhanh y phát giác, làm Tể Tướng cao quý thật đấy, nhưng lại không có tự do. Trước người sau người luôn có nô bộc thị vệ do triều đình phái tới, y muốn vơ vét của cải cũng không được, muốn rượu thịt lại càng khó, làm Tể tướng đúng là khổ không thể tả.

Lúc này Thập Phương đạo nhân mới cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ Ma Lặc. Người ta tiêu dao nhường kia, tất cả mọi người đều là giả thần giả thánh đấy, thế mà gã ta chẳng những vơ vét được nhiều của cải, mà ngày nào cũng được ăn sơn hào hải vị không bị ai soi mói, mà ngay cả thị thiếp xinh đẹp trẻ trung cũng có nhiều, ai bảo gã là Chồn hoang thiền chứ.

Thập Phương đạo nhân nghĩ vậy mới muốn từ quan, cầu tự do tự tại. Ai ngờ nữ hoàng đế tuy rằng đáp ứng miễn chức quan của y, nhưng lại không chịu cho y rời khỏi mình. Thập Phương đạo nhân đành phải ở tại kinh thành ngay dưới chân Thiên tử, ngày ngày cứ phải đóng giả làm thần thánh, cũng không dám có hành động làm càn gì cả, chỉ đành dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Ma Lặc ôm mỹ nữ trong lòng, uống rượu ăn thịt, còn mình thì phải đóng giả làm thần tiên sống mình không nhiễm bụi trần.

Hiện giờ nghe Dương Phàm khen như vậy, Thập Phương đạo nhân biết tự làm tự chịu khổ, đành phải nghiêm nghị nói:
- Đúng vậy! Tuy được bệ hạ ưu ái, nhưng bần đạo là đạo nhân sơn dã, luôn luôn như nhàn vân dã hạc rồi, lúc này sống ở đây cảm thấy không tiện, mà lại ngại bệ hạ không cho phép bần đạo rời khỏi, hiện tại đành phải cũng người du thuyền Long Môn mới thấy có chút lạc thú.

Dương Phàm liếc nhìn y một cái, nói:
- Trong cung tuy nhiều thiên tài địa bảo, nhưng muốn giúp Thánh nhân luyện tiên đan Trường sinh, chắc chắn thảo dược trong cung cũng không đủ. Sao Tiên trưởng không xin chỉ của Thánh nhân, đi ra bên ngoài tìm thảo dược quý hiếm chứ? Rời khỏi Thiên tử, nhưng với thân phận của Tiên trưởng, muốn tự do tự tại còn phải ngại gì sao, quan viên địa phương ai dám nói xằng bậy nào?

Thập Phương đạo nhân nghe thế hai mắt sáng ngời, trong lòng dao động, do dự nói:
- Việc này...được sao?

Dương Phàm cười nói:
- Tiên trưởng tìm thuốc cho Thánh nhân, Thánh nhân cầu còn không được, sao không cho phép chứ?

- Ừ, lời Nhị Lang nói thật có lý!

Thập Phương đạo nhân liên tục gật đầu, hưng phấn nghĩ:
“Phương Tây có Côn Luân, ngược lại trong truyền thuyết có Tiên sơn, chỉ có điều Tây Vực quá khổ, hơn nữa đang có đánh giết, đi không được; phương bắc càng không cần phải nói, đều là thảo nguyên đại mạc mờ mịt, nào có thể ăn chơi đàng điếm được; Đông Phương...truyền thuyết Đông Phương có Tiên sơn, nhưng trên biển sóng to gió lớn, một khi nổi lên thì khó mà quay về được. Nói đi nói lại, chỉ có thể đi về phía nam...

Nghĩ đến đây, Thập Phương đạo nhân liền vuốt râu nói:
- Lời Nhị Lang nói không sai, bần đạo luyện đan thuốc quả thật là thiếu mấy vị thuốc chủ yếu, muốn đi Lĩnh Nam hái thuốc. Chỉ có điều...Nếu bần đạo rời kinh, chắc chắn bệ hạ sẽ phái người đi theo, mà người trong quan phủ tục khí quá nặng, bần đạo không muốn, hơn nữa có bọn họ đồng hành cùng thì lại không được tự do, haizzz...

Dương Phàm cười nói:
- Chuyện nào có đáng gì? Nơi bán dược liệu lớn nhất tại hai kinh là Tể Xuân Đường, tiên trưởng xin chỉ để bọn họ tham gia chẳng lẽ không được? Tiên trưởng là khâm sai, địa phương chắc chắn sẽ ban tiện lợi. Có tiên trưởng ra mặt, việc kinh doanh Tể Xuân Đường cũng theo đó mà thu được nhiều lợi nhuận, chính là hợp tác cùng có lợi, nói vậy bọn họ cũng sẽ cam tâm tình nguyện hiệu lực cho Tiên trưởng.

Thập Phương đạo nhân như cá chậu chim lồng chỉ mong ngóng được bay ra ngoài tiêu dao khoái hoạt, vừa nghe vậy không khỏi vui mừng, luôn miệng nói:
- Không sai không sai, một câu của Nhị Lang đúng làm con người ta bừng tỉnh. Đợi khi về kinh, bần đạo sẽ xin chỉ của Thánh nhân, đi một chuyến tới Lĩnh Nam.

Dương Phàm khẽ mỉm cười, đưa ánh mắt nhìn mặt nước phía trước, nước lăn tăn như bị ánh mắt hắn cày mở vậy, lập tức rẽ sang hai bên, lay động từng tầng từng tầng.

Tể Xuân Đường, chính là một cái tên trong ba tờ giấy mà Triệu Du đã đưa cho hắn xem.

Hắn muốn hủy đi áo trời, không cần có khe hở, chỉ cần có một đầu sợi là được.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất