Say Mộng Giang Sơn

Chương 664: Sinh thêm sự cố

Thái Bình công chúa quay sang thị nữ, hỏi:
- Tin tức gì?

Thị nữ đáp:
- Người trong cung tới, mời Thượng Quan Đãi Chiếu cấp tốc về cung!

Hai người ở trong bể tắm nước nóng đều ngẩn ra, sau một lát, Thái Bình công chúa cười khanh khách, đắc ý nhướng mày nói với Uyển nhi:
- Đây cũng không phải là người ta không giúp ngươi, thiên ý như thế, biết làm sao được?

Thượng Quan Uyển Nhi lại không lòng dạ nào đùa giỡn với Thái Bình công chúa, nàng vừa mới xin nghỉ được thì lại vội vàng bị triệu hồi, loại việc này trước kia chưa bao giờ phát sinh. Nếu trong triều không có đại sự khẩn cấp gì, tuyệt đối sẽ không phái người vội vàng tới yêu cầu vị Đãi Chiếu đệ nhất ngự tiền này hồi cung.

Uyển nhi khẩn trương, đứng thẳng lên, cặp vú tròn trịa trồi lên mặt nước, một nửa người vẫn bên dưới, trầm giọng hỏi:
- Người tới có nói, trong triều xảy ra chuyện đại sự gì không?

Thị nữ đáp:
- Người tới đang chờ ở bên ngoài, chưa nói phát sinh chuyện gì, chỉ nói trong triều xảy ra chuyện lớn, cần mời Đãi Chiếu lập tức quay về cung.

- Biết rồi!

Thượng Quan Uyển Nhi khoát tay, thị nữ kia liền khom người lui xuống.

Trong nước hồ yên tĩnh chốc lát, Thượng Quan Uyển Nhi bỗng nhiên đứng dậy, nước từ trên người nàng rủ xuống, giống như bạch long nổi lên mặt nước.

Thái Bình công chúa vịn bên cạnh, nói với nàng:
- Ta trở về cùng ngươi.

Thượng quan Uyển Nhi tuy rằng hơi thất vọng, tuy nhiên lo lắng nhiều hơn vẫn là trong triều xảy ra chuyện, nghe Thái Bình công chúa nói vậy, nàng lắc đầu:
- Tự ta trở về cũng được, ngươi…

Nàng quay đầu, nhìn chăm chú Thái Bình, nghiêm túc nói:
- Ngươi ở lại đi, ngươi đã tự có lựa chọn, có một số việc, sớm muộn gì ngươi cũng phải đối mặt, không bằng sớm thích ứng đi.

- Chuyện gì? Lựa chọn cái gì?

Thái Bình công chúa nhướng hàng mi đẹp lên, trên mặt mặc dù nở nụ cười, nhưng trong mắt lại ánh lên tia buồn bã:
- Ta và ngươi khác nhau, ta căn bản không có lựa chọn khác, ta vĩnh viễn đều không thể có tương lai giống ngươi, ta chỉ cần thỉnh thoảng được ở bên người ta thích, dù một chút thôi, cũng đã rất vui rồi.

Hai người đều xinh đẹp, đều có trí tuệ, đều có địa vị cao quý, và cũng đều có nỗi khổ không thể nói cho người khác.

Thị nữ trước bàn trang điểm lấy một tấm vải trắng quấn quanh người Thái Bình công chúa.

Hai nữ nhân bôn ba tuyết lớn vừa đến Long Môn, chưa được hưởng cơ hội gần gũi với lang quân thì đã lại vội vàng ra về.

Dương Phàm tiễn các nàng đến dưới chân núi, nhìn các nàng vội vàng lên chiếc xe ngựa, bánh xe còn chưa rũ gió tuyết thì đã lại vội vàng chạy về Lạc Dương. Trong gió lạnh, chỉ lưu lại mùi thơm ngát như mầm cỏ xuân trên người Uyển Nhi và mùi thơm thanh nhã như nụ hoa chớm nở trên người Thái Bình công chúa.

- Không bỏ được đúng không?

Không biết A Nô tiến đến từ lúc nào, qua khóe mắt Dương Phàm bắt gặp một mảnh màu trắng rồi ngay sau đó biến thành màu xanh. A Nô cũng mặc y phục màu xanh, dung nhan rất thật, đôi mắt trong trẻo.

Với vẻ đẹp của nàng, thật sự không cần phải mặc y phục tiên diễm, càng mộc mạc thì càng tăng thêm vẻ đẹp của nàng.

A Nô cười hì hì nói:
- Huynh thật to gan, đón Tiểu Man lên núi, lại khiến Công chúa điện hạ tìm đến, đây có phải là thị uy với Tiểu Man không?

Dương Phàm hừ một tiếng, nói:
- Đừng lấy Tiểu Man nói chuyện nàng nha.

Đột nhiên, Dương Phàm ra tay nhanh như chớp, bắt lấy bả vai a Nô:
- Công chúa điện hạ đi rồi, vậy thì nàng phải giúp ta uyên ương hí thủy nha.

- Hừ, nghĩ hay nhỉ.

Cặp chân thon dài của a Nô vô cùng có tính đàn hồi, thả người nhảy dựng lên trốn ra thật xa, giả mặt quỷ với hắn, nói:
- Muốn ta hầu hạ ư, chờ ngươi cưới hỏi đàng hoàng đã.

Dương Phàm cười nói:
- Thật sự không đi? Vậy ta đi một mình vậy.

Hắn nói xong quay lại chỗ mình hay đến. Mấy ngày ngay lần nào cũng ba lượt hắn đi tắm suối nước nóng, tuy nhiên vì lần nào cũng phải mang theo Tiểu Man và con trai bé bỏng, mà bởi vì làn da của cậu bé quá non nớt mềm mỏng, không chịu nỏi nước suối nóng nên mấy ngày nay hắn không lên tắm mà vẫn ở gian phòng của mình.

Tiểu tử kia hiện tại say mê nhất là xem lũ khỉ nhảy tới nhảy lui tại Ôn tuyền, còn lại thì chỉ rúc trong lòng mẫu thân, nhảy chồm chồm, thích thú chơi đùa trong suối nước nóng có nhiệt độ thích hợp, nếu như tới giờ mà cha mẹ cậu không cho cậu đi tắm suối nước nóng, cậu sẽ kêu la ầm ĩ.

Đối với việc với Thái Bình công chúa và Thượng Quan Uyển Nhi vội vàng rời khỏi, Dương Phàm cũng không có quá để ý, hắn đã bố trí tai mắt ngầm ở kinh thành, không cần hắn đi hỏi, chỉ cần có tin tình báo gì, người của hắn nhất định sẽ đưa tới cho hắn đầu tiên.

Hiện giờ mặc dù Dương Phàm đang ở Long Môn tự do tự tại, chỉ làm một Thang Giám nho nhỏ, nhưng bất kể quyền lực của hắn có lực ảnh hưởng đối với triều đình thế nào, thì vẫn là chưa hề lớn mạnh khổng lồ, chỉ có điều quyền lực và lực ảnh hưởng loại này đúng như Lý Thái công từng nói: “Voi vô hình, thanh âm lớn, nó ở đó, nhưng không ai cảm nhận được nó. Nó mang đến tác dụng, mà không ai lại cho rằng kết quả kia là do tác dụng của nó tạo nên.”

Nhìn Dương Phàm đi xa, a Nô giương một tay lên, thân mình nằm sấp xuống dưới, “hô” một tiếng, cả người lại biến mất, trong nháy mắt, nàng lại từ chỗ cũ hiện ra, cánh tay vung lên, một thân bạch y sạch sẽ đã đổi thành màu xanh. A Nô đắc chí nói:
- Công phu Cổ sư phụ truyền thụ quả nhiên kỳ diệu, ta nằm ở bên Nhị Lang lâu như vậy, hắn lại không hề cảm giác được.

Trong đột ngột, bên người a Nô lại thoát ra một bóng người màu trắng, nếu không phải là vì nàng đột ngột đứng lên, lại có cảnh vật có màu sắc khác biệt ở cánh đồng tuyết trước mặt, thì nàng cũng chưa chắc đã nhận ra.

Bóng màu trắng này hừ một tiếng, nói:
- Đừng vội đắc ý quá sớm, vừa rồi lúc Tông chủ tiễn Công chúa đi, từng ba lượt nhìn vị trí của ngươi, ngươi vừa mới học độn thuật, công lực còn thấp, dựa vào công phu hiện giờ của ngươi mà đòi giấu diếm được hắn sao.
Theo thanh âm kia, bóng màu trắng lập tứ biến thành Cổ Trúc Đình.

- Cổ sư!

A Nô thân thiết ôm lấy nàng:
- Thầy đã trở về lúc nào vậy!

Cổ Trúc Đình nói:
- Chính là lúc ngươi lặng lẽ đi theo Tông chủ, nghiến răng nghiến lợi nhìn Tông chủ lưu luyến chia tay với Công chúa và Thượng Quan Đãi Chiếu.

A Nô đỏ mặt, khẩn trương ho khan hai tiếng, nói sang chuyện khác:
- Cổ sư, thầy tìm được tung tích của Công tử chưa ạ?

Cổ Trúc Đình lắc đầu, nói:
- Còn chưa! Hắn giấu quá sâu, ta lại là một mình hành động, không thể mượn dùng lực lượng của Tông chủ. Tuy nhiên, ta lại tra được người hiện tại vẫn nghe lệnh như trước đây, chỉ tiếc người này cấp bậc quá thấp, không có khả năng trực tiếp liên hệ cùng hắn. Ta đã tìm người của Cổ gia chúng ta hỗ trợ giám sát, theo dõi hắn, nhất định có thể tìm được nhân vật quan trọng trong bọn họ, cho đến khi đào được hắn ra.

Cổ Trúc Đình vỗ bả vai a Nô, trong mắt trào dâng sự căm hận, trầm giọng nói:
- Ngươi yên tâm, con gái của tông chủ, ta không thể không cứu! Mà ân oán giữa ta và hắn, cũng nhất định phải giải quyết! Cho nên, ta nhất định sẽ toàn lực ứng phó!

***

Khi Thái Bình công chúa và Thượng Quan Uyển Nhi trở lại thành Lạc Dương liền phát hiện trong kinh xảy ra chuyện. Cũng không có biểu quy rõ ràng, cũng không có quan sai cầm xiềng xích chạy toàn thành, quát tháo dân chúng, mà dân chúng tầm thường cũng căn bản không phát hiện gì, nhưng giống như bề trên là các nàng vậy, đương nhiên có thể thấy được không quá nhiều người chú ý tới.

Đợi khi các nàng vào tới cung thành, mới phát hiện sự khác biệt hẳn so với bình thường. Nơi này cảnh vệ rõ ràng là gia tăng số lượng, mà không chỉ gia tăng hơn một lần so với bình thường, mà thần thái cử chỉ của bọn họ cũng mang theo vẻ nghiêm túc, khẩn trương, khiến hai nàng bắt đầu thấp thỏm không yên.

Hôm nay người của thủ vệ Đoan môn không ngờ đổi thành người của Bách Kỵ. Trước kia Bách Kỵ phụ trách Huyền Vũ môn, tuy rằng hai năm qua Bách Kỵ không ngừng khuếch trương, cái gọi là Bách Kỵ đã sớm biến thành Thiên Kỵ rồi, nhưng bọn họ vẫn gọi là Bách kỵ, phụ trách cảnh vệ cũng vẫn là hậu môn hoàng cung: Huyền Vũ môn.

Nơi đó là môn hộ quan trọng nhất ra vào cung, Tỉnh Huyền Vũ Môn chính là đại nội hoàng cung, có thể muốn làm gì thì làm, không tiếp tục ngăn trở. Mà từ ngay trước cửa cung đi vào chính là Vạn Tượng thần cung, Thiên đường, Chính sự đường, Hàn Lâm Viện và rất nhiều nha môn cùng với Thự công Thiên tử là trung tâm triều đình, phải đi qua từng tầng cửa cung, mới có thể tới hậu cung.

Hiện giờ, Đoan môn bị Bách Kỵ tiếp quản, rất có thể toàn bộ hoàng cung tất cả môn hộ đều đã bị Bách Kỵ tiếp quản, mà Bách Kỵ là Võ Lâm Vệ trung tâm, Võ Lâm Vệ là vệ đội Thiên tử, bởi vậy suy luận, nơi này hẳn là đã xảy ra gì đó.

Thái Bình công chúa khi hồi kinh vốn một bụng không vui, hiện giờ thì lại tức giận, nàng muốn lập tức tiến cung thăm mẫu hoàng, hỏi một chút về nguyên do sự việc, đáng tiếc, nàng ngay cả cửa cung còn không thể nào vào được, Trương Khê Đồng rất khách khí, rất cung kính, nhưng cũng rất kiên định nói cho nàng biết:
- Mời điện hạ hồi phủ đợi mệnh, Hoàng đế có chỉ, không gặp bất kỳ ai.

Thái Bình công chúa bất đắc dĩ, đành phải quay về phủ, đồng thời chỉ trông mong người trong phủ nàng biết được tin tức gì đó, nhưng từ tình hình trước mắt cho thấy, chỉ sợ là không thể nghe ngóng được tin gì rồi.

Thượng Quan Uyển Nhi cùng tùy tùng sau khi bị Trương Khê Đồng và vệ sĩ Bách Kỵ nghiêm mật điều tra mới được phép tiến vào trong cung. Thượng Quan Uyển Nhi tiến cung liền đi thẳng đến điện Võ Thành, trong cung nếu có chuyện lớn xảy ra, Thiên tử nhất định ở đó.

Quả nhiên, Võ Tắc Thiên ngay tại điện Võ Thành.

Thượng Quan Uyển Nhi vội vàng đi vào điện Võ Thành, thấy hai vị tướng quân canh giữ ở trước điện ngọc diện môi ngọc, vô cùng anh tuấn, giống như người được họa ra, mới nhận ra hai vị tiểu tướng mặc giáp trụ đeo kiếm này là hai huynh đệ Trương Xương Tông, Trương Dịch Chi, thì Thượng Quan Uyển Nhi hoảng sợ.

Huynh đệ Trương Xương Tông là danh môn con cháu, tuy rằng luôn luôn mắt cao hơn đỉnh, nhất là sau khi được Nữ hoàng đế sủng hạnh, thì lại càng không coi ai ra gì. Nhưng bọn họ lại vô cùng ngưỡng mộ đối với vị Thượng Quan Uyển Nhi nổi danh dung nhan thanh lịch, tài học xuất chúng, nên thái độ lại không hề kiêu căng.

Vừa thấy nàng đến, Trương Xương Tông liền hòa khí cười nói:
- Thượng Quan Đãi Chiếu về thật nhanh, mời Đãi Chế mau vào điện đi, đừng để Thánh nhân sốt ruột.

Thượng Quan Uyển Nhi rất muốn hỏi bọn hắn một câu: "Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?". Nhưng nàng vẫn rảo bước đi vào cánh cửa, đáp án có thể vạch trần, thì không cần hỏi bọn họ làm gì.

Uyển Nhi khách khí gật đầu với hai bọn họ, đi vào điện Võ Thành.

Trong Điện Võ Thành, có hai người đang quỳ ngồi ngay ngắn sau án, thần sắc trang nghiêm bẩm báo gì đó với Võ Tắc Thiên. Uyển nhi liếc mắt bóng lưng của họ rồi lại dám nhìn nhiều, hướng về Võ Tắc Thiên thi lễ một cái, nghiêng người đứng sang một bên. Hoàng đế đang nghe hạ thần tấu đối, nàng mặc dù được sủng ái, cũng không dám cắt ngang.

Võ Tắc Thiên thấy nàng, giơ tay cắt ngang lời người đang quỳ nói kia, bảo với nàng:
- Uyển nhi về rồi, đến bên trẫm nào.

- Vâng!

Thượng Quan Uyển Nhi đáp ứng một tiếng, đi vào bên khiển án của Võ Tắc Thiên, dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn, lập tức giật mình hoảng sợ. Hai người trước mắt kia cũng không phải là nhân vật mà người trong cung có thể hay gặp, nhưng nàng lại biết. Hai người này, một là Hà Nội Vương Võ Ý Tông, một là Hợp Cung Úy Lai Tuấn Thần!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất