Say Mộng Giang Sơn

Chương 735-1: Tây Hiệp xong lại đến Đông Hiệp (1)

Một dòng suối nhỏ trong núi, theo đỉnh núi mây mù uốn lượn xuống.

Trong rừng rậm rạp, hai bên dòng suối nhỏ mọc rất nhiều cỏ dại và một ít bụi cây, bụi cây sinh trưởng tốt cành nặng trịch đặt ở trên mặt nước, bị nước chảy đến lay động không ngừng

Một tiểu cô nương đem váy màu đỏ rách nát thắt ở bên hông, trong tay cầm theo cái rổ, đi theo sau một cậu bé lớn hơn nàng chút.

Có nhiều chỗ nước rất cạn, có nhiều chỗ hình thành một thác nước nho nhỏ, dòng nước sẽ nhanh một ít, dưới thác nước cũng sẽ sâu một ít, váy của tiểu cô nương kia rõ ràng không vừa thân người, đại khái là thời điểm Khiết Đan Binh công thành cướp trại cướp về đấy, váy mặc trên người nàng có chút dài rộng, sau khi bị nước bắn tung tóe ẩm ướt khiến động tác của nàng trở nên càng thêm vụng về, nhưng nàng cố gắng cẩn thận giữ lấy cái rổ nhỏ trong tay.

Cậu bé đi ở phía trước là ca ca của nàng, y hóp lưng lại như mèo ở trong khe nước chậm rãi tìm kiếm, ngẫu nhiên mở ra một tảng đá, sẽ nhanh tay lẹ mắt mà từ trong khe nước cầm ra một con cồ cộ lớn (cùng loại với ve sầu), cô bé vui vẻ đưa qua giỏ trúc tiếp nhận con cồ cộ, thứ này hoặc chiên hoặc nướng, đều là rất ngon.

Tình cảnh này, an nhàn mà duy mỹ, tựa như thế ngoại đào nguyên không tranh quyền thế, Dương Phàm và Phí Mạt ngồi ở trên một khối tảng đá lớn bên bờ sông, mỉm cười nhìn bọn họ.

Băng vải trên đùi Dương Phàm đã tháo, đang nhấc vạt áo lên khiến ánh mặt trời thẳng phơi nắng ở trên đùi của hắn. Chỗ trúng tên đã cơ bản khỏi hẳn, có một vết sẹo non đỏ, chỉ có ở vị trí trung tâm còn có một khối màu đen chưa bóc ra.

- Vết thương của ngươi đã khỏi chưa?

Phí Mạt ánh mắt dừng ở vết thương của Dương Phàm bỗng nhiên không hiểu cười cười:
- Ngươi không cần luôn quan sát ở ngoại vi chúng ta có bao nhiêu minh trạm canh gác, trạm gác ngầm, cũng không cần nói bóng nói gió theo sát tiểu hài tử kia hỏi thăm đường đi ra ngoài, chờ ngươi dưỡng tốt tổn thương, ta đưa ngươi đi!

Dương Phàm bỗng nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác, giật mình nhìn y.

Phí Mạt mang theo ý cười nói:
- Ngươi nghĩ rằng ta là đồ ngốc, nhìn không ra ngươi muốn trốn?

Dương Phàm thở dài giọng điệu, nói:
- Ngươi thả ta đi không sợ các ngươi Khả Hãn tìm ngươi làm phiền?

Phí Mạt vuốt phần gáy cười nói:
- Hiện giờ giữ ngươi đối với chúng ta thì có ích lợi gì đâu? Ngươi đã cứu tính mạng ta hai lần, ta thả ngươi một con đường sống, cái này gọi là ân oán rõ ràng, Khả Hãn cũng sẽ không vì chuyện này mà chém đầu của ta đi?

Dương Phàm trầm mặc một lát, cười khổ:
- Đó là ta phía làm tiểu nhân sớm biết rằng ngươi sẽ thả ta đi, ta cũng không cần chuẩn bị nhiều thế kia.

Phí Mạt ha hả mỉm cười. Dương Phàm cũng cười, cười chỉ chốc lát nếp nhăn trên mặt trên mặt khi cười dần dần thu lại, thấp giọng nói:
- Có câu có lẽ ta không nên nói, tuy nhiên ta vẫn còn muốn khuyên ngươi một câu, vì chính ngươi cũng tốt, vì tộc nhân của ngươi cũng thế, sớm đi nghĩ một con đường lui!

Phí Mạt không cho là đúng nói
- Đường lui? Ngươi cảm thấy chúng ta thất bại?

Dương Phàm nghiêm túc nói:
- Không phải ta cảm thấy các ngươi thất bại, là các ngươi nhất định sẽ thua!

Phí Mạt vừa muốn há mồm, Dương Phàm giơ tay ngăn lại y:
- Đánh giặc đánh là tiền, là lương thực, là lính bổ sung. Đúng vậy, các ngươi tạm thời đánh vài cái trận thắng, nhưng mấy trận thắng trận này, bảo vệ không được các ngươi vĩnh viễn thắng lợi. Các ngươi đến tận bây giờ, thậm chí không có một khối căn cơ của chính mình. Thời điểm hỏa thiêu cháy mạnh nhất, cũng là lúc củi mau đốt rụi!

Phí Mạt muốn nói lại thôi, rốt cục tức giận nhặt lên một khối đầu gỗ, đó là lúc lũ lụt bất ngờ bộc phát đẩy lên vách đá một khối gỗ mục Phí Mạt dùng sức gập lại, đem khối đầu gỗ gập lại hai đoạn, lớn tiếng nói:
- Chúng ta sẽ không thua đấy! Sẽ không thua!

Phí Mạt phủi mông xoay người đi, Dương Phàm nhìn bóng lưng của hắn khe khẽ thở dài, lại quay đầu trở lại khi thân thể hắn đột nhiên căng thẳng, nửa thanh thân cây bị Phí Mạt đoạn cong như móc câu, bị hắn một phen nắm ở trong tay, Dương Phàm nhìn chằm chằm tiền phương tảng đá lớn một mảnh hoa cỏ lay động, nghiêm nghị quát:
- Ai?

Ở mặt sau hoa cỏ chợt chợt lóe ảo một chút, tựa như rắn giả mạo nhánh cây vòng tại trên cành cây, như cá sấu giả mạo gỗ mục di động ở trong nước, khi nó bất động ngươi căn bản không thể nào phát hiện, một xinh đẹp nữ tử khoác áo khoác hoa văn hoa cỏ, từ trong bụi cỏ duyên dáng đứng lên...

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※

Qua một lúc lâu sau, Dương Phàm rời khối nham thạch kia, vội vàng hướng thôn trại lâm thời của người Khiết Đan đi đến.

Bên ngoài thôn trại vải bố có mấy tầng phòng tuyến, cho nên ở trại không ai đi theo giám sát Dương Phàm, bởi vì tình cảm tốt đẹp Phí Mạt đối với hắn, người Khiết Đan bên trong trại coi hắn là người một nhà mà đối đãi giống nhau, tại trong trại, hắn là hoàn toàn tự do đấy.

- Phí Mạt!

Dương Phàm thật xa đã nhìn thấy rất nhiều người từ bên trong tòa lều lớn nhất đi ra, vội vàng hơi đánh giá, đều là tất cả đầu lĩnh lớn nhỏ. Phí Mạt cũng ở trong đó, chính là đang nói cười với người khác cái gì đấy. Nghe thấy Dương Phàm la lên, Phí Mạt bèn nói với người bên cạnh một câu, liền cười dài đi về phía hắn nghênh đón.

Phí Mạt đi đến trước mặt Dương Phàm, nhìn từ trên xuống dưới hắn một phen, bỗng nhiên bật cười ha hả, hình dáng cực đắc ý.

Dương Phàm vốn có chuyện phải nói với hắn, gặp thần sắc hắn cổ quái như thế, không khỏi sửng sốt, ngạc nhiên nói:
- Ngươi làm sao vậy?

Phí Mạt cười dài mà nói:
- Ta không cần phái người đưa ngươi rời núi rồi, hai ngày nữa, chúng ta cùng đi, ra khỏi núi, ta để ngươi rời khỏi!

Dương Phàm ngạc nhiên nói:
- Ngươi muốn rời núi? Rời núi làm cái gì, lại đi công thành chiếm đất?

Phí Mạt dương dương đắc ý mà nói:
- Sai! Không chỉ ta muốn rời núi, chúng ta toàn tộc đều phải rời núi, rời núi thành lập cái mà ngươi nói là căn cơ!

Dương Phàm nhướn mày, mơ hồ hiện lên cảm giác một loại điềm xấu:
- Đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ... Chẳng lẽ triều đình lại nếm mùi thất bại?

Phí Mạt cười ha ha, chống nạnh ưỡn bụng mà nói:
- Không tồi! Đại nguyên soái của chúng ta lại đánh thắng một trận lớn, triều đình các ngươi phái ra mười tám vạn đại quân, bị đại nguyên soái của chúng ta đánh cho hoa rơi nước chảy, liền ngay cả đương triều Tể tướng kiêm Binh bộ Thượng thư Vương Hiếu Kiệt của các ngươi ,cũng ở trong trận chiến mất đi tính mạng!

Dương Phàm sắc mặt đột biến, thất thanh kêu lên:
- Làm sao có thể? Sao lại như thế!

- Này có cái gì không có khả năng?
Phí Mạt thấy Dương Phàm giật mình, lại đắc ý không ngừng, liền đem tin chiến thắng Tôn Vạn Vinh vừa mới truyền về nói với Dương Phàm một lần.

Hoá ra, Vương Hiếu Kiệt suất lĩnh mười tám vạn Chu quân tiến vào Hà Bắc, Tôn Vạn Vinh được tin tức sau thấy Chu quân người đông thế mạnh, hơn nữa rất khó giống trận chiến đầu tiên khi như vậy lợi dụng bọn họ kiêu ngạo dẫn bọn hắn trúng kế, vì thế lập tức co rút lại binh lực vừa đánh vừa lui, dụ dỗ Chu quân một đường truy kích về hướng bắc.

Chờ khi bọn hắn thối lui đến phụ cận Hoàng Chương cốc, lui nữa cũng chỉ có thể lui về ngọn núi! Dựa vào tầng tầng núi lớn trở ngại, nhưng Tôn Vạn Vinh không cam lòng lui bước như vậy, lần này trở về núi còn muốn giấu diếm tin Lý Tận Trung chết đã không có khả năng, mà hắn bây giờ uy vọng còn chưa đủ để lấy đạt được toàn bộ tộc nhân ủng hộ cho nên hắn quyết tâm đánh tiếp để có thứ ỷ vào.

Vì thế, hắn lại lần nữa dẫn quân đi công Lư Long, và cố ý kéo dài chiến sự, khiến Chu quân cầu viện người đưa tin thuận lợi đến trung quân đại doanh của Vương Hiếu Kiệt. Đồng thời phái người cấp Hề Vương truyền tin, mời Hề Vương đánh nghi binh vào Đại Chu thành hấp dẫn binh lực của Võ Du Nghi, khiến cho hắn không dám phái ra quân đội phối hợp Vương Hiếu Kiệt tác chiến.

Vương Hiếu Kiệt sau khi thu được công văn báo nguy của Lư Long, lập tức ngày đêm kiêm trình chạy tới giải vây Lư Long. Lúc này hắn liền gặp một vấn đề giống như Tào Nhân Sư trước kia, có hay không xuyên qua Hoàng Chương cốc.

Tào Nhân Sư chính là ở trong này trúng phục kích đại bại, mười sáu vạn đại quân toàn quân bị diệt đấy, Vương Hiếu Kiệt đồng ý tái đạo hắn vết xe đổ, hơn nữa hắn trước đó phái thám mã ra, cũng đều biết vùng này thật có người Khiết Đan hoạt động.

Nhưng không đi Hoàng Chương cốc, vậy cũng chỉ có vượt qua đám núi, nói như vậy nhanh nhất cũng phải hơn mười ngày mới có thể đuổi tới Lư Long. Hướng làm hướng đạo hỏi sau khi, Vương Hiếu Kiệt biết được này Hoàng Chương cốc lại bảo tây eo sông thạch cốc, mà ở một chỗ khác mấy ngọn núi còn có một khe sâu, kêu đông eo sông thạch cốc.

Đông eo sông thạch cốc so với tây eo sông thạch cốc ngắn, hơn nữa thế núi hiểm yếu, bởi vì một bên là vách núi, khác một bên là vách đá sâu, cho nên thông qua cố nhiên không thay đổi, người muốn phục kích đồng dạng không đổi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất