Siêu Cấp Binh Vương

Chương 47: Lão đại, anh sa đọa nữa rồi à?

Chương 47: Lão đại, anh sa đọa nữa rồi à?


Lâm Nhu Nhu vẻ mặt hạnh phúc, nói: "Em là con dâu của ai cơ chứ, em còn chưa đồng ý gả cho anh mà."
"Không thể nào? Em muốn thay lòng đổi dạ?" Diệp Khiêm giả vờ bi thương nói, "Như vậy sẽ làm tổn thương sâu sắc tâm hồn yếu ớt của anh đấy."
"Không có một câu đứng đắn.
Chỉ có anh mới có thể thay lòng đổi dạ, em thì không bao giờ." Lâm Nhu Nhu lườm Diệp Khiêm nói.
Hắc hắc cười một tiếng, Diệp Khiêm nói: "Sao có thể chứ, lòng Diệp Khiêm này dành cho em là trời đất chứng giám, kiếp này không phải em thì không cưới đâu."
Đang nói chuyện, bốn nam tử trẻ tuổi đi về phía họ.
Người dẫn đầu chính là Lý Đông, kẻ đã bị Diệp Khiêm xử lý hai lần.
Thấy hắn, Diệp Khiêm khẽ cười, xem ra tên nhóc này lại đến dâng tiền cho mình rồi.
"Diệp tiên sinh!" Khi đến trước mặt Diệp Khiêm, Lý Đông rất khách khí gọi một tiếng.
Diệp Khiêm gật đầu, quay sang nói với bố mình: "Bố, bố cùng Tiểu Tuyết lên xe đợi con nhé, con nói chuyện vài câu với bạn rồi đến ngay."
Bố Diệp Khiêm nhìn Lý Đông và mấy người kia.
Tuy họ ăn mặc không giống người tốt lành gì, nhưng ông tin tưởng Diệp Khiêm làm việc sẽ có chừng mực.
Ông gật đầu, cùng Hàn Tuyết chui vào trong xe.
Diệp Khiêm liếc Lý Đông, rồi đi về phía một bên.
Lý Đông cùng đồng bọn vội vàng đi theo.
"Diệp tiên sinh, tiền anh muốn chúng tôi đã chuẩn bị xong.
Đây là hai vạn, không biết có đủ không?" Lý Đông cung kính đưa một bọc tiền được gói cẩn thận bằng giấy.
Diệp Khiêm nhận lấy, không thèm nhìn, mở gói giấy ra, tùy ý rút hơn chục tờ từ bên trong, sau đó trả lại, nói: "Số này coi như tôi mời anh em các cậu uống rượu.
Mọi người đều là lăn lộn ngoài xã hội, rồi sẽ gặp lại nhau, về sau chúng ta kết giao làm bạn bè."
Lý Đông mừng rỡ như điên, nhưng lại lo lắng có phải Diệp Khiêm chê tiền quá ít không, nào dám đưa tay nhận lấy, rụt rè hỏi: "Diệp ca có phải chê ít không? Không sao đâu, tôi lập tức đi xoay xở thêm." Đang nói chuyện, vô tình hắn đã thay đổi cả cách xưng hô.
Diệp Khiêm bất đắc dĩ cười cười, nói: "Tôi cho cậu nhận lấy thì cậu cứ nhận đi.
Nhưng có một chuyện muốn nhờ cậu giúp, không biết có được không."
Lý Đông thấy Diệp Khiêm không hề giống chỉ làm bộ, vội vàng nhận lấy tiền, nói: "Diệp ca có việc cứ phân phó, chỉ cần Lý Đông này làm được, xông pha dầu sôi lửa bỏng cũng không từ chối."
"Không nghiêm trọng như vậy đâu." Diệp Khiêm nói, "Tôi chỉ muốn hỏi mượn xe cậu lái một ngày.
Hôm nay bố tôi xuất viện, hành lý hơi nhiều, đón taxi không tiện lắm."
Lý Đông vốn tưởng rằng sẽ là chuyện gì to tát, hóa ra chỉ là việc nhỏ như vậy, đương nhiên là không chút do dự đồng ý, liên tục nói: "Diệp ca muốn dùng thì cứ lấy đi ạ."
"Thế thì không cần, chiều mai cậu đến cửa nhà tôi lấy xe là được rồi." Diệp Khiêm nói xong quay người đi về phía xe.
Đi được một đoạn, hắn bỗng nhiên dừng lại, quay người nói: "Nếu anh em không ngại thì cứ gọi tên tôi.
Tôi ở nhà xếp thứ hai, gọi tôi là Nhị ca cũng được."
"Vâng, vâng, Nhị thiếu, anh đi thong thả!" Lý Đông có chút kích động nói.
Lăn lộn trên đường lâu như vậy, Lý Đông cũng có chút nhãn lực rồi, hơn nữa tận mắt chứng kiến chuyện xảy ra tối hôm đó tại quán bar "Mê Say", lại thêm Diệp Khiêm còn có một người bạn thân như Vương Hổ, nên Lý Đông ngầm đoán Diệp Khiêm tuyệt đối không đơn giản.
Cho dù hiện tại chỉ là bảo an bình thường, đó cũng chỉ là tạm thời mà thôi, hắn tin tưởng sớm muộn gì Diệp Khiêm cũng sẽ nhất phi trùng thiên.
Việc lấy lòng Diệp Khiêm, hắn tự nhiên là mọi cách cam tâm tình nguyện, chỉ cần trèo lên con đường này của Diệp Khiêm, về sau đối với bản thân chắc chắn có không ít lợi ích.
"Nhị thiếu?" Diệp Khiêm lẩm bẩm, cách xưng hô này quả thực đã lâu không nghe thấy.
Hình như là tám năm trước, khi Diệp Khiêm mới lăn lộn ngoài xã hội, mấy người anh em trêu chọc thường gọi hắn như vậy.
Kỳ thật, Diệp Khiêm cũng thấy Lý Đông thực sự không phải là người đại gian đại ác gì, hơn nữa lăn lộn ở thành phố SH lâu như vậy, ít nhiều đối với sau này mình cũng sẽ có trợ giúp.
Thêm một người bạn tổng tốt hơn nhiều so với thêm một kẻ địch, cho nên lúc này hắn mới cố ý lấy lòng Lý Đông.
Chứng kiến biểu hiện của Lý Đông xong, Diệp Khiêm hài lòng gật đầu.
Sau khi đưa bố và Hàn Tuyết đi ăn trưa ở tiệm cơm bên ngoài, Diệp Khiêm mới đưa họ trở về.
Lúc đầu, bố Diệp Khiêm còn chết sống không đồng ý, nói đi tiệm cơm quá lãng phí rồi, thế nhưng mà không chịu nổi Diệp Khiêm nài nỉ nên ông đành phải đồng ý.
Hơn nữa, lý do Diệp Khiêm đưa ra cũng rất đường hoàng, nói là để ăn mừng bố xuất viện, xa xỉ một bữa thì có sao đâu.
Buổi chiều, Diệp Khiêm không đến trường, dù sao đã xin nghỉ cả buổi, cũng không cần thiết phải đi sớm như vậy.
Hắn ở nhà trò chuyện với bố.
Hàn Tuyết sắp thi cấp ba rồi, nên cô bé vào phòng mình ôn tập.
Trong khoảng thời gian này vì bố nằm viện, Hàn Tuyết luôn chăm sóc ông, thời gian ôn tập rất ít, cho nên cần phải nhanh chóng bổ sung lại chương trình học bị bỏ lỡ.
Đến hơn năm giờ chiều, Diệp Khiêm chào bố, rồi vội vã đi đến trường học.
Bố Diệp Khiêm cũng không hỏi nhiều, chỉ dặn dò Diệp Khiêm về sớm.
Bắt một chiếc taxi, không lâu sau Diệp Khiêm đã đến cổng Học viện Ngoại ngữ XX.
Vừa xuống xe, Diệp Khiêm liền trông thấy một thiếu niên với vẻ mặt cười hèn mọn bỉ ổi đi về phía mình.
Cẩn thận nhìn rõ tướng mạo thiếu niên xong, Diệp Khiêm không khỏi sửng sốt một chút, có chút dở khóc dở cười, lẩm bẩm: "Má ơi, đến cũng nhanh quá đi?"
"Lão đại, đã lâu không gặp nha." Thiếu niên đi đến trước mặt Diệp Khiêm, hắc hắc cười nói.
"Cậu đừng nói với tôi là cậu vẫn luôn âm thầm giám sát tôi đấy nhé." Diệp Khiêm nói.
"Sao có thể nói như vậy, tôi là vẫn luôn âm thầm bảo vệ anh.
Anh là đội trưởng Răng Sói của chúng ta mà, làm sao chúng tôi yên tâm để anh một mình chạy đến Hoa Hạ được." Thiếu niên vừa cười vừa nói.
"Má!" Diệp Khiêm bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra những ngày này mình quả thực đã hơi lơ là, thậm chí ngay cả có người vẫn luôn đi theo mình cũng không biết.
May mắn là đồng đội của mình, nếu là kẻ địch thì mình chỉ sợ sớm đã tiêu đời rồi.
"Các cậu làm sao biết tôi đến Hoa Hạ hả? Tôi nhớ là vừa mới thông báo cho các cậu mà." Diệp Khiêm có chút kinh ngạc hỏi.
Diệp Khiêm nhớ rõ ràng là không lâu trước mình mới gọi điện thoại thông báo cho mấy cậu nhóc này biết mình đang ở Hoa Hạ.
"Lão đại, anh sa đọa nữa rồi à, anh chìm đắm trong ôn nhu hương nên hồ đồ rồi à, sao lại quên cả chuyện này?" Thiếu niên ra vẻ "Anh tiêu rồi", cứ như thể Diệp Khiêm thực sự đã sa đọa không còn ra thể thống gì.
"Sa đọa cái đầu anh." Diệp Khiêm trừng mắt liếc hắn một cái, nói: "Nói mau, các cậu làm sao biết tôi ở Hoa Hạ?"
"Lão đại, anh quên điện thoại của chúng ta đều lắp đặt hệ thống định vị vệ tinh toàn cầu GPS sao? Anh ở đâu làm sao chúng tôi lại không biết." Thiếu niên nói...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất