Siêu Cấp Cưng Chiều

Chương 336

Sự xuất hiện của Thương Úc thật ra cũng hợp lý.

Ôn Thời khuỵu gối, tuy vô cùng chật vật nhưng đôi mắt đỏ thẫm vẫn hiện lên vẻ thù hận mãnh liệt.

Trực thăng bay vòng thổi tung cát vàng đầy trời, bụi mù bốn phía mịt mờ.

Trong tầm nhìn, chỉ có đôi trai gái ôm nhau là phong cảnh duy nhất nơi này.

Tiếng bước chân từ xa đến gần, Vân Lệ mặc sơ mi xám phối quần tây như thường, dáng cao chân dài, khí chất xuất chúng.

Anh ta sải bước vượt qua đám người áo đen không dám làm càn, híp mắt nhìn trực thăng trên đỉnh đầu, giơ tay vuốt tóc lòa xòa trước trán, tức giận nói: "Thương Thiếu Diễn, tranh thủ thời gian để trực thăng bay tầm cao đi, mắt tôi mở hết nổi rồi."

Giọng Vân Lệ hòa vào tiếng gió thổi từ cánh quạt, nhưng Lê Tiếu và Thương Úc đều nghe thấy.

Không chỉ có thế, cả Đường Dực Đình cũng nghe tiếng, cô cố sức nghiêng đầu qua, nhìn hai người đang ôm hôn nhau, ánh mắt lập tức sáng lên.

Úi chà, tin sốt dẻo đây.

Quả nhiên Tiếu Tiếu đang hẹn hò với bố già mà!

Lúc này, cuối cùng Thương Úc cũng chịu tha cho đôi môi mọng của Lê Tiếu, bàn tay ghì gáy cô vào trước ngực mình.

Yết hầu anh chuyển động không ngừng, sau khi ổn định tâm trạng, cánh tay nâng lên giữa không trung ra dấu, người điều khiển trực thăng lập tức lái lên cao hơn.

Gió ngừng, cát rơi.

Trong vệt sáng đèn pha vẫn còn có thể nhìn thấy những hạt nhỏ lửng lơ.

Mất đi ảnh hưởng từ trực thăng, Vân Lệ lau mặt, nhìn Lê Tiếu, chợt cười.

Bộ đồ xám cô mặc trên người có thể nói là đồ tình nhân với anh ta.

Thương Úc cúi đầu, hôn lên đỉnh đầu Lê Tiếu, sau khi buông cô ra thì giấu cô sau lưng mình.

Lê Tiếu nghiêng người đứng chếch sau lưng anh, ổn định nhịp thở, sờ môi, khóe miệng bị thương hình như càng đau hơn.

Vân Lệ phủi đầu vai áo, nhướng mày liếc Thương Úc: "Có chuyện gì thế?"

Lúc mới lái xe đến, anh ta đã thấy tình huống không ổn.

Người bị cột trói vào ghế lăn xoay là ai?

Nghe câu hỏi của Vân Lệ, Thương Úc lạnh lùng kiêu ngạo nhìn Ôn Thời đang khuyu người trên mặt đất.

Tóc anh ta che đi đôi mắt, tạo thành bóng râm mờ.

Trước ánh mắt khó hiểu của Vân Lệ, Thương Úc không nói một lời rồi chợt co chân, đá một cú lên cằm Ôn Thời chẳng hề nể tình.

Sức rất mạnh, Ôn Thời bị đá ngã xuống, miệng trào máu, đồng thời gãy hai chiếc răng.

Vân Lệ nhìn cảnh này mà ánh mắt sắc bén chợt lóe lên: "Hắn ta ra tay với Lê Tiếu à?"

"Ừ." Thương Úc trầm giọng đáp, nhìn xuống Ôn Thời, lạnh nhạt nói: "Lá gan không nhỏ."

Ôn Thời phun máu, hai tay chống mặt đất muốn bò dậy, nhưng dưới háng buốt nhức, nhúc nhích là đau đến điếng người.

Anh ta lảo đảo đứng dậy, quẹt máu tươi bên khóe miệng, ánh mắt tàn bạo: "Thương Thiếu Diễn, năm đó mày hại chết cả nhà tao, có phải mày không ngờ rằng tao vẫn còn sống không?"

Vân Lệ chống nạnh bằng một tay, rung chân co trước người: "Phế vật như mày còn đòi trả thù?"

Nghe vậy, hơi thở Ôn Thời dồn dập, trợn mắt nhìn Vân Lệ, đáy mắt đỏ thẫm che đi tâm tư.

Anh ta chậm rãi nhắm mắt, không giận mà còn cười nói: "Sao lại không thể? Người nhà tao, cô gái tao thích đều bị Thương Thiếu Diễn cướp mất. Dù cược cả cái mạng này, tao cũng đếch sợ!"

Gương mặt anh tuấn của Thương Úc lập tức tối sầm, phần lớn vì mấy chữ "cô gái tao thích" của Ôn Thời.

Ôn Thời nuốt nước bọt, trong miệng đều là mùi máu tanh.

Anh ta lại nhìn Thương Úc, nét mặt đắc ý: "Thương Thiếu Diễn, chắc chắn mày không biết, Lê Tiếu thích uống Mojito tao pha nhất. Tao nghĩ... chắc mày cũng chẳng biết cô ấy thích nhất..."

Lời còn chưa dứt, Lê Tiếu với khóe miệng sưng đỏ đã đi ra từ sau lưng Thương Úc, quay đầu nói với anh và Vân Lệ: "Trò bịp cỏn con, đừng để mắc lừa. Em đi gỡ bom đây."

Lưu Vân và Lạc Vũ đồng thời tiến lên: "Cô Lê, để tôi làm."

Lê Tiếu dừng bước, nhìn họ, khẽ lắc đầu: "Không cần đâu."

Do cô liên lụy nên Đường Dực Đình mới bị bắt cóc.

Nên chuyện gỡ bom phải do chính cô làm, vì cô thiếu nợ Đường Dực Đình.

Nếu để người khác làm, thật ra Lê Tiếu cũng không yên tâm.

Vân Lệ: "?"

Anh ta nhìn lại, lúc này mới phát hiện trong tay cô gái bị cột vào ghế lăn xoay có quấn bom.

Thời gian đếm ngược: Hai phút một giây.

F*ck!

Vân Lệ vừa dợm bước, bóng đen bên cạnh đã đi về phía Lê Tiếu nhanh hơn.

Anh ta lại chậm rồi.

Thương Úc đến cạnh Lê Tiếu, dọc đường dặn dò Lưu Vân: "Trông chừng nó!"

"Vâng, lão đại."

Còn những người áo đen bên cạnh Đường Dực Đình cũng rối rít lui về phía sau khi thấy Lê Tiếu đi tới.

Đá chọi với đá thì họ không sợ, nhưng đối phương có trực thăng trang bị vũ trang, quá dọa người.

Ụ súng xoay kia một khi lên nòng, đừng nói móc súng, móc túi còn chẳng kịp.

Với lại... họ cũng đâu có súng!

Mấy giây sau, Lê Tiếu đến cạnh Đường Dực Đình.

Nhìn bộ dạng nước mắt lưng tròng của đối phương, Lê Tiếu xoa đầu Đường Dực Đình: "Đừng sợ."

Đường Dực Đình rối rít gật đầu, ánh mắt hiện rõ vẻ sùng bái.

Bà chủ Tiếu nhà cô đẹp trai ngời ngời thế này, cô muốn cong vèo luôn.

Lê Tiếu cúi người, nhẹ nhàng kéo băng dán trên miệng Đường Dực Đình ra, còn lau nước mắt cho đối phương: "Có bị thương không?"

Đường Dực Đình sợ sệt nhìn Lê Tiếu, mím mỗi lắc đầu.

Thấy vậy, Lê Tiếu cong môi cười, quẹt ngón tay lên má đối phương: "Không biết đường nói à?"

"Hả?"

Đường Dực Đình chợt tỉnh hồn, há miệng hít một hơi, sau đó bắt đầu nghẹn ngào: "Tiếu Tiếu..."

Thời gian này cô suýt bị hù chết rồi.

Vốn cho rằng cái mạng phải tiêu luôn ở đây, may mà có Lê Tiếu.

Đường Dực Đình muốn nói nhiều lắm, nhưng cũng biết giờ không phải lúc.

Cô nàng nén giận, rơi nước mắt, hất cằm ra sau, nghẹn ngào nói: "Mình... mình không sao, cậu đừng lo, gỡ... gỡ bom đi."

Tiếu Tiếu nói gỡ được thì chắc chắn là được.

Tự tin này đến từ lòng tin vô điều kiện của cô với Lê Tiếu.

Lê Tiếu xoa gò má lạnh băng của đối phương, giọng dịu dàng hiếm thấy: "Nếu sợ thì nhắm mắt lại, xong rồi mình báo lại cho cậu."

Đường Dực Đình cố ra vẻ kiên cười, cười cứng ngắc: "Không sao, mình không sợ."

Vân Lệ đứng sau xe lăn, nhìn hai chân bị trói lại của Đường Dực Đình đang run lên, bỗng nhếch môi như thật.

Kiên cường thật.

Đừng nói cô là con gái, dù là đàn ông thì bị trói cùng bom, chắc cũng khó lòng giữ bình tĩnh được.

Lúc này Lê Tiếu đứng sau xe lăn, con số đếm ngược màu đỏ chỉ còn lại một phút bốn mươi giây.

Cô cẩn thận quan sát bom, với loại hẹn giờ, kích nổ là do trạng thái kích điện, chỉ cần canh đúng thời gian tìm đúng dây mà cắt là được.

Lê Tiếu bĩu môi, đây là bom hẹn giờ, dù uy lực lớn, nhưng gỡ bỏ cũng không khó.

"Làm được không thế? Không thì để tôi." Vân Lệ nói.

Thương Úc đứng sau cô nửa mét, lòng bàn tay ấm áp đặt lên đỉnh đầu cô, trầm giọng hỏi: "Cần giúp không?"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất