Ba ngày sau, Đại học Đông Hải bắt đầu báo danh.
Sáng sớm, sau khi luyện công xong thì Bùi Đông Lai cùng Liễu Nguyết, Đông Phương Uyển Nhi, Đông Phương Lãnh Vũ dùng qua bữa sáng, sau khi dùng xong thì đang muốn trở về phòng lấy đồ vật thì lại bị Đông Phương Uyển Nhi cản đường.
- Bùi Đông Lai trước khi đi em muốn nhắc anh hai chuyện.
Trong phòng khách, tiểu la lỵ hai tay chống nạnh, trừng mắt nói.
Bùi Đông Lai dở khóc dở cười:
- Em nói đi.
- Thứ nhất, bức tranh em tặng anh thì anh phải hảo hảo giữ lấy, đây là lễ vật đầu tiên em tặng cho anh, nếu anh dám dánh mất nó thì em sẽ đánh anh thành đầu heo.
Tiểu la lỵ hung hăng nói.
Đầu của Bùi Đông Lai đầy hắc tuyến:
- Còn gì nữa không?
- Trước đây anh đã từng nói qua muốn đem vị tỷ tỷ kia giới thiệu để em làm quen, kết quả cho tới bây giờ cũng chưa thấy động tĩnh.
Tiểu la lỵ quở trách nói.
Bùi Đông Lai cười khổ, liền cắt ngang lời nói của tiểu la lỵ:
- Có cơ hội thì nhất định sẽ giới thiệu cho em.
- Được rồi, ngoéo tay nào.
Tiểu la lỵ nhìn chằm chằm vào Bùi Đông Lai, cuối cùng vẫn là tin Bùi Đông Lai.
- Ngoéo tay, nếu ai dám nói láo thì ra đường bà bắn bùm bùm.
Tiểu la lỵ giữ lấy ngón tay út của BÙI ĐÔNG LAI rồi hừ hừ nói:
- Nếu anh dám thất hứa thì em sẽ đem anh đánh thành đầu heo.
Tiểu la lỵ làm ra bộ dạng đề phòng.
- Uyển Nhi, em cũng biết là ca đối luôn đối tốt với em.
Đông Phương Lãnh Vũ cũng biết rằng ấn tượng của mình trong lòng Uyển Nhi không tốt bằng Bùi Đông Lai cho nên nói thêm:
- Em xem này, anh ở đây gần mấy chục năm với em mà em chưa có lần nào…?
- Cái gì?
Tiểu la lỵ liếc mắt nhìn Đông Phương Lãnh Vũ.
- Tiếp tục để Đông Lai ca một yêu cầu, sau này phải ở nơi này.
Đông Phương Lãnh Vũ đáng thương nói.
Tiểu la lỵ quệt quệt miệng rồi lắc lắc cái mông rời đi.
Bùi Đông Lai cũng cười một lát rồi trở về phòng của mình.
Đông Phương Lãnh Vũ vô lực ngồi ở trên ghế sa lon, khóc không ra nước mắt.
Nửa giờ sau, Bùi Đông Lai cự tuyệt để Liễu Nguyệt đưa hắn tới trường mà để cho A Long lái xe đưa hắn đến đại học Đông Hải.
Giống như ngày thường, sau khi khởi động xe thì A Long cũng chuyên chú lái xe mà Bùi Đông Lai thì lại ngó ra ngoài cửa sổ.
Tựa hồ đối với hắn mà nói thì Đông Hải kia chỉ là một cảnh vật không có lực hấp dẫn đối với hắn.
- Long ca, Mộ Khuynh Nhan kia là một nữ nhân rất sao?
Khi ôtô đang chạy thì thấy một trên áp phích một nữ nhân tên là Mộ Khuynh Nhan, vì vậy hắn không nhịn được mà hỏi A Long một câu.
- Xem ra Bùi thiếu lúc bình thường cũng không để ý đến giới giải trí a?
A Long cười cười nói:
- Mô Khuynh Nhân là đương kim nghệ sĩ thời nay, mấy ngày nữa nàng sẽ đến Đông Hải để biểu diễn.
- Thì ra là thế.
Bùi Đông Lai thu hồi ánh mắt, ra vẻ đã hiểu.
- Bùi thiếu, lấy bổn sự hiên tại của người thì không cần phải lên trên học a?
Có lẽ do Bùi Đông Lai chủ động nói chuyện nên đã gợi lên hứng thú cho A Long nên hắn nhịn không được mà nói:
- Hiện tại ngoài đường ở Đông Hải đều là sinh viên, ta thấy làm sinh viên sau này cũng không biết làm gì.
- Đọc sách cuối cùng cũng có ích, cụ thể như thế nào thì xem vào bản lĩnh.
Bùi Đông Lai cười cười nói:
- Cổ Bồi Nguyên lão tiên sinh đã coi trọng ta, lại còn có ân với ta, ta không muốn phụ sự kỳ vọng của người, hơn nữa Cổ Bồi Nguyên lão tiên sinh được xưng là thái sơn bắc đẩu về lĩnh vực kinh tế nên có nhiều thứ đáng giá để ta cần phải học hỏi.
- Ta là người thô kệch, không hiểu được điều này đã khiến Bùi thiếu chê cười.
A Long hơi có vẻ xấu hổ, cười nói.
Bùi Đông Lai lắc đầu ý bảo không có việc gì.
Cũng giống như các trường đại học khác, lúc này ở cổng trường cũng thấy nhiều phụ huynh đưa con em đến đây.
Trước cổng trường còn có nhiều học sinh tình nguyện, mỗi khi thấy người từ trên xe buýt xuống thì vội vàng ra đón rồi giúp đỡ các new member.
40" sau, sau khi A Long đưa Bùi Đông Lai đến trước cửa đại học Đông Hải thì một chiếc xe buýt cũng vừa mới đến, Bùi Đông Lai cũng may mắn thấy được một màn này.
- Long ca, đem xe dừng ở đây, để một mình ta đi vào, thuận tiện làm quen một chút.
Mắt thấy phía trước đã kẹt xe thì Bùi Đông Lai nói.
- Tốt.
Trước tiên A Long trả lời rồi sau đó đậu xe vào ven đường.
- Cảm ơn Long ca.
Bùi Đông Lai mỉm cười nói cảm ơn, sau đó trực tiếp đẩy cửa xe ra rồi lưng mang theo một cái túi lớn đi xuống.
Mặc dù kỳ thi Đại học đã trôi qua, Bùi Đông Lai với thành tích bá đạo như thế đã làm náo động cả nước nhưng mà lực hấp dẫn bây giờ của hắn cũng không bằng các nhóm học muội này, những học sinh vừa bước xuống xe thì chủ yếu nhìn về phía các học trưởng, tự nhiên là sẽ không chú ý đến Bùi Đông Lai.
Dưới một dạng như vậy thì Bùi Đông Lai lưng mang theo một cái túi lớn đi vào cổng Đại học Đông Hải thì không có quá 3 người chú ý đên hắn, so sánh với ở Trầm Thành Nhất Trung thì quả thật là một cái ở trên trời, một cái ở dưới đất.
Coi như khi Bùi Đông Lai đến trước cổng trường thì một đám người cũng náo động không phải là vì hắn, mà là một chiếc qua Rolls-Royce Phantom chỉ có trong tiểu thuyết đang dừng lại trước cổng trường.
- Cha, người đem nữ nhi bảo bối của ngưới hướng nơi đầu sóng ngọn gió rồi, đã vậy thì con làm sao đối mắt với các đồng học đây?
Trong qua Rolls-Royce Phantom, mắt thấy mọi người chung quanh đang ngó mắt nhìn mình thì một cô gái có diện mạo xuất chúng, cách ăn mặc mode liếc mắt nhìn một nam nhân mập mạp trung niên bên cạnh:
- Nói với cha là con tự mình tới, nhưng cha vẫn không chịu, hiện tại tốt rồi đó.
Nghe được cô gái nói như vậy thì nam nhân mập mạp cười híp mắt nói:
- Nữ nhi bảo bối, con sợ cái gì? Lão tử có tiền cũng không phải là do ăn trộm, ăn cướp, có khoe của thì làm sao? Ở Vân Nam, mỗi người đều biết Hạ Hà ta là người có tiền, đến Đông Hải thì phải để cho mọi người biết được nữ nhi của Hạ Hà có tiền, đỡ phải phải để những tên vương bát đản kia đi lừa gạt nữ nhi của ta.
- Nhìn bộ dáng nhà giàu mới nổi mà đắc ý của cha kìa.
Nghe được phụ thân nói như vậy thì Hạ Y Na hoàn toàn hết chỗ nói, nàng biết được trước đây cha của mình đến cơm cũng không đủ ăn, áo cũng không đủ mặc sau này giàu có thì đã chịu ảnh hưởng của tâm lý này, hận không thể để cả thế giới biết người là một người có tiền.
Thậm chí, Hạ Y Na còn biết cha mình từ đó mỗi khi ngủ có lẽ sẽ hok cần nữ nhân nhưng tuyệt đối phải xách theo 2 túi gạo.
- Ha ha.
Trong lúc Hạ Hà cười to thì Hạ Y Na buồn bực xuống xe, hai gã bảo tiêu đem hành lý của nàng đem xuống luôn.
- Thấy không, người kia chính là người cạnh tranh mạnh mẽ chức vị tân hoa hậu giảng đường năm nay đó, tên là Hạ Y Na.
- Mợ nó, người đã rất xinh đẹp, làn da lại trắng nữa hơn nữa lại còn đi chiếc Rolls-Royce Phantom, đây không phải là Bạch Phú Mỹ trong truyền thuyết sao?
Hạ Y Na vừa mới xuống xe thì liền khiến cho cả đám người náo động, các nam sinh thì nhìn Hạ Y Na bằng ánh mắt kinh diễm cùng chờ mong mà các nữ sinh thì hâm mộ lẫn ghen tị nhìn vào Hạ Y Na.
Có lẽ là do khí tràng của Hạ Y Na quá cường đại nên Bùi Đông Lai cũng không nhịn được mà liếc nhìn Hạ Y Na một cái.
Không có chờ mong cũng không có hâm mộ, thay vào đó chỉ là một cái liếc mắt bình thường.
Ân?
Có lẽ là do cái bao đen xì trên lưng của Bùi Đông Lai, cũng có thể là do ánh mắt của Bùi Đông Lai khác so với các nam sinh khác, nên khi BÙI ĐÔNG LAI liếc nhìn Hạ Y Na thì Hạ Y Na cũng theo bản năng mà nhìn sang Bùi Đông Lai, khi thấy Bùi Đông Lai thì xem ra hắn cũng không có đẹp trai, nhưng gương mặt lại sáng sủa thì trong lòng không khỏi ngẩn ra.
Theo tiềm thức thì nàng cảm thấy rằng mình đã gặp Bùi Đông Lai ở nơi nào nhưng trong lúc nhất thời cũng không thể nhớ ra được.
Sau đó không đợi Hạ Y Na lấy lại tinh thần thì Bùi Đông Lai đã im lặng đi vào sân trường.
Tối qua, Cổ Văn Cảnh đã gọi điện thoại đến cho Bùi Đông Lai, ở trong điện thoại thì Cổ Văn Cảnh đã nói hết thảy những thủ tục nhập học cho Bùi Đông Lai rồi chỉ cần Bùi Đông Lai đến ký túc xá báo danh là được.
Tiến vào sân trường, Bùi Đông Lai liền hướng ký túc xá mà đi tới, một bên thầm đánh gia đại học Đông Hải.
Ước chừng 20' sau, dọc theo sân trường thì Bùi Đông Lai đã tiến vào tầng 5 của ký túc xác, liền đi vào phòng của hắn.
- Ai, vốn ta cho rằng các MM ở đại học Đông Hải nhất định sẽ rất cao nhưng kết quả vừa nhìn thì đã thật thất vọng, quả nhiên là đã từng trải qua khó khăn mà không có gì khác ngoài Vu Sơn cùng Vân Nột.
Đi tới trước phòng thì Bùi Đông Lai thấy được trong phòng có một thiếu niên có dáng ngươi phong phanh, người mang theo một chai nước khoáng tỏ vẻ bi thương, sau đó cực kỳ tao nhã mà uống một ngụm nước khoáng.
Bộ dạng say mê kia phảng phất như là hắn đã nhấp một ngụm rượu đỏ quý hiếm vậy.
Trừ thiếu niên ấy ra thì bên cạnh còn hai ngời, một người là cháu của Cổ Bồi Nguyên là Cổ Văn Cảnh mà một người khác thì giống như diễn viên minh tinh bên Hàn Quắc, kiểu tóc có phong cách riêng hơn nữa cực kỳ chú ý đến cách ăn mặc của mình.
"Két"
Hít một hơi, Bùi Đông Lai liền đẩy cửa vào, lập tức đã hấp dẫn ánh mắt của ba người.
- Đến đây a, Đông Lai.
Mắt thấy Bùi Đông Lai bước vào phòng thì trước tiến Cổ Văn Cảnh liền đứng lên rồi giới thiệu cho hai người khác:
- Vị này chính là người mà lúc nãy ka đã giới thiệu cho các chú, đây chính là Bùi Đông Lai người đã lấy đi chức Trạng Nguyên năm nay.
- Trạng Nguyên, chúng ta cùng vái chào nào.
Cổ Văn Cảnh vừa dứt lời thì người có khuôn mặt tuấn mỹ liền tươi cười đứng dậy làm ra một từ thế sau đó dùng sức vả vào bả vai của Bùi Đông Lai:
- Ngô Vũ Trạch người Hàng Châu.
- Bùi Đông Lai, người Đông Bắc.
Hành động của Ngô Vũ Trạch đã gây ấn tượng tốt cho Bùi Đông Lai nên hắn liền lập tức mỉm cười trả lời.
- Ngươi khỏe, Trạng Nguyên Đế.
Mắt thấy sau khi Bùi Đông Lai làm quen với Ngô Vũ Trạch xong thì người thiếu niên gầy gò kia mới buông chai nước khoáng trong tay ra, giống như là một người thân sĩ vậy, hắn khẽ khom người nói:
- Ta gọi là Trang Bích Phàm, rất hân hạnh được biết ngươi.
- Trang Bức Bào.
Bùi Đông Lai liền ngạc nhiên, hai người Cổ Văn Cảnh và Ngô Vũ Trạch liền phì cười.
- Trang Bích Phàm.
Vẻ mặt của Trang Bích Phàm bình tĩnh nói:
- Trang trong Trang Tử, Bích trong Bích Vân, Phàm trong Bất Bình Phàm ( Không tầm thường).
- Ngươi khỏe Trang ( Trang) Bích ( Bức) Phàm ( Phạm)!
Bùi Đông Lai cố nén cười, rồi vươn tay ra.
- Mặc dù ta gọi là Trang Bích Phàm nhưng chưa bao giờ ta Trang Bức cả.
Trang Bích Phàm tao nhã nắm tay Bùi Đông Lai, chậm rãi nói.
- Đã nhận ra.
Bùi Đông Lai muốn đâm đầu vào miếng đậu hủ để chết quách cho xong.
- Ha Ha…
Cùng lúc đó, hai người Cổ Văn Cảnh và Bùi Đông Lai liền cười đến mức khom người xuống.
Có thể đoán được có một khôn sĩ Trang ( Trang) Bích ( Bức) Phàm ( Phạm) ở đây thì cuộc sống Đại học của ba người sẽ không còn nhàm chán nữa.
Cùng lúc đó, trong phòng hội nghị cục công an ở Đông Hải, lão đại của Đông Hải cảnh giới bị cùng với nhân vật số một của trung đoàn Đông Hải, ngoài ra còn có một người phụ trách của Đông Hải cũng có mặt.
- Chư vi, ba ngày trước đã phát sinh một vụ hỏa hoạn đã ảnh hưởng cực kỳ tồi tệ, cấp trên đã yêu cầu chúng ta trong thời gian sớm nhất phải điều tra ra nguyên nhân của vụ hỏa hoạn rồi báo cáo lại.
Đứng đầu là một gã nam nhân trung niên có dáng vẻ hơi mập, khí độ bất phàm, hắn là người đứng đầu của Đông Hải cảnh giới:
- Hôm nay ta tụ tập mọi người lại đây là muốn cho mọi người nghe kết quả điều tra mới nhất, đồng thời tự phát biểu ý kiến của chính bản thân mình một chút, để biết được công tác tiếp theo nên triển khai như thế nào.
- Tiểu Trần, nói kết quả điều tra của cô đi.
Nguồn: http://truyen360.comNói xong thì hắn liền xuống nhìn về một nữ cảnh sát trẻ tuổi ngồi ở cuối bàn hội nghị.
Cùng lúc đó, toàn bộ mọi người trong phòng hội nghị cũng đem ánh mắt nhìn vào người con gái ấy.
- Vâng, cục trưởng.
Nghe được nam nhân trung niên kia nói như vậy, lại thấy mọi người đều đang nhìn mình thì nữ cảnh sát kia cũng không tỏ ra một chút khẩn trương nào cả, mà là liền đứng dậy.
- Sau khi vụ hỏa hoạn được dập tắt thì chúng ta đa có mặt ở hiện trường, đã phát hiện lại phần còn lại của xương cốt cùng với vỏ xe ô tô, xét thấy việc này thì ta cùng với đồng sự đã suy đoán đây không phải là vụ hỏa hoạn bình thường mà có người đã gây án giết người, sau đó hung thủ muốn lợi dụng hỏa hoạn để hủy thi diệt tích.
Nữ cảnh sát vẫn đứng thẳng như một cây thương, gằn từng chữ:
- Sau đó chúng ta đã điều tra, nhìn lên video được quay lại thì chúng ta đã thấy được trước khi vụ hỏa hoạn xảy ra thì Chu Phúc Thái đã đón xe đi ra bến cảng, mà sau khi xảy ra hỏa hoạn thì Chu phúc Thái liền biến mất, người chết bên trong chắc hẳn là Chu Phúc Thái rồi.
- Trần đội trưởng, ý của cô là muốn nói người chết không phải chỉ có một?
Mở miệng là người phụ trách an toàn của Đông Hải.
- 4 người.
Nữ cảnh sát trẻ tuổi mở miệng nói một lần nữa, giọng nói vô cùng khẳng định.
Nàng vừa nói xong tất cả mọi người đều không có dị nghị gì cả, dường như mọi người rất tin tưởng vào nữ cảnh sát này.
Bởi vì bọn họ đều biết, nữ cảnh sát này tên là Trần Hồng đang đảm nhiệm đại đội trưởng ở Đông Hải, trước kia nàng từng đi vào một chi bộ đội thần bí nhất ở TQ.
Chi bộ đội ấy chỉ có các lão đại mới biết được.
Hai chữ.
Long Nha.