" Bịch, Bịch"Mắt thấy Báo tử giống như một con chó nằm ở một bên, thì một bên Mộ Khuynh Nhan nhìn thấy khuôn mặt của Bùi Đông Lai, vẻ mặt nàng trở nên ngây ngốc.
Sau đó.
Mãi đến khi Bùi Đông Lai đến gần người nàng thì nàng mới lấy lại tinh thần, sau đó theo bản năng làm ra một động tác che ngực, hơn nữa còn cố gắng thay đổi vị trí.
- Cô chờ một lát, ta sẽ trở lại.
Bùi Đông Lai vốn tính mở băng dán trên miệng Mộ Khuynh Nhan ra nhưng thấy Mộ Khuynh Nhan làm ra tư thế đề phòng thì hắn liền dừng bước lại, nhẹ giọng nói.
Bên tai vang lên lời nói của Bùi Đông Lai, nhìn vào đôi mắt của Bùi Đông Lai thì Mộ Khuynh Nhan liền cảm thấy xấu hổ, nàng cố gắng mở miệng để giải thích nhưng vì có băng dính trên miệng nên chỉ phát ra những tiếng
" Ô, ô", rơi vào đường cùng nàng lấy hai tay làm ra một loạt động tác nhằm để biểu thị tâm ý của mình.
Bùi Đông Lai thấy vậy cũng không nói gì, giống như u linh, một lần nữa biến mất.
------
Nhìn bóng lưng Bùi Đông Lai, lý trí cùng cảm giác nói cho nàng biết, mới vừa rồi thiếu niên này xuất hiện đã giải trừ nguy cơ giúp nàng, cả người nàng liền bình tĩnh lại.
Trong màn đêm, nàng thu chân, sửa sang lại y phục đã bị xé nát, giống như là một chú mèo, cuộn tròn lại, đợi thiếu niên kia trở lại.
--------
Cơn gió thổi qua, Bùi Đông Lai đứng ở trong bụi cỏ bên dòng suối, hắn giống như một con ngạ lang, đang chờ thời cơ.
- Tại sao lại không có một chút động tĩnh nào?
Bên dòng suối nhỏ, A Tam vốn là dựng thẳng tai lên nghe, nhưng thấy cả nửa ngày cũng không truyền đến một tiếng gì, hắn liền tự hỏi.
- Cái miệng của con kia đã bị dán lại, muốn kêu lên một tiếng cũng khó a.
Tên đồng bọn bên cạnh theo bản năng đáp.
- Coi như không thể rên được nhưng ít ra cũng phải phát ra một vài âm thanh chớ? Huống chi, nữ nhân kia thoạt nhìn cương liệt, phản kháng cũng sẽ phát sinh ra tiếng động.
A Tam nói ra nghi hoặc trong lòng.
Sắc mặt tên đồng bọn liền đổi:
- Chẳng…chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi sao?
"Bá!"Nói xong, hắn và A Tam liền đứng dậy, làm ra bộ dạng đề phòng.
Sau đó.
Hai người không hẹn mà quay đầu lại, đem ánh mắt nhìn về phía sau, rõ ràng thấy được Thái Phi đã trở lại.
- Có chuyện gì?
Thái Phi cũng thấy hai người, sau đó hắn phát hiện Báo tử và Mộ Khuynh Nhan không có ở đây thì lập tức minh bạch được cái gì rồi, lạnh giọng hỏi:
- Báo tử đâu?
- Báo tử hắn…
A Tam cố gắng mở miệng giải thích.
"Pằng""Pằng"Không đợi A Tam nói xong, dường như trong một lúc 2 tiếng súng liền vang lên, bay thẳng vào đầu của A Tam và tên đồng bọn bên cạnh.
"Phốc!""Phốc!"Không đợi 2 người làm ra phản ứng, 2 viên đạn đã găm thẳng vào đầu của bọn chúng, 2 đóa huyết hoa nở rộ trên không trung.
" Pằng"Trong màn đêm, mắt thấy 2 tên kia đã bị Thái Phi xử lý. Bùi Đông Lai quyết đoán bóp cò, mục tiêu của hắn chính là Thái Phi.
Cùng lúc đó, Thái Phi đã nhận thấy được nguy hiểm, trước tiên hai tay hắn ôm lấy đầu rồi nhảy về hướng bên cạnh.
" Vèo"Viên đạn bay qua, cả người Thái Phi liền đồ mồ hôi lạnh.
" Bịch! Bịch"Mặt khác A Tam và tên đồng bọn bên cạnh ngã xuống đất, không nhúc nhích.
" Bịch"Sau khi hạ xuống đất, Thái Phi không dám dừng lại, thuận thế lăn một vòng.
" Vèo..Vèo"Coi như lúc Thái Phi vừa lăn qua một bên thì 2 viên đạn liền bắn xuống chỗ hắn vừa đứng, bùn đất văng khắp nơi.
Thái Phi thấy vậy thì liền rút khẩu súng ở bên hông ra, nhắm về phía bụi cỏ đối diện trực tiếp bóp cò.
" Pằng..Pằng..Pằng"3 viên đạn bay ra, hướng về nơi Bùi Đông Lai ẩn nấp.
"Pằng"Nương theo 3 tiếng súng, tiếng súng thứ 4 vang lên.
Lúc này đây, người nổ súng là Bùi Đông Lai.
Trong màn đêm, hắn làm ra một động tác, né tránh 3 viên đạn kia đồng thời cũng phản kích.
- Mẹ nó.
Trong bụi cỏ, Thái Phi thấp giọng mắng một tiếng, sau đó quỳ rạp xuống đất, viên đạn liền sớt qua trên đỉnh đầu của hắn làm cho lông tơ trên người hắn nổi lên.
" Bịch"Thân hình Bùi Đông Lai ngã xuống đất, hắn cũng không dám chậm trễ mà lăn một vòng.
" Pằng"Lại một tiếng súng nữa vang lên, viên đạn rơi vào gần chỗ của Bùi Đông Lai.
Thoát khỏi một kích trí mạng kia, Bùi Đông Lai nấp sau một gốc đại thụ, hắn cố gắng điều chỉnh hơi thở, đồng thời suy nghĩ biện pháp xử lý đối phương.
Hiện giờ, đạn trong tay hắn chỉ còn 2 viên, tình thế đối với hắn vô cùng bất lợi.
Thái Phi cũng không biết bên Bùi Đông Lai còn bao nhiêu viên đạn cho nên hắn cũng không dám làm ra hành động thiếu suy nghĩ, mà là lặng yên sau đó nấp vào bụi cỏ, gắt gao nhìn vào đại thụ trước mặt, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng.
Mặc dù không thấy được bóng dáng của đối thủ nhưng mà từ biểu hiện thì hắn biết mình đã gặp phải cao thủ.
Trong lúc nhất thời, cục diện trở nên giằng co.
Xa xa trong bụi cỏ, Mộ Khuynh Nhan nghe thấy mấy tiếng súng vang lên thì trong lòng lại căng thẳng.
- Chắc hẳn là hắn không có việc gì?
Mộ Khuynh Nhan nắm chặt 2 tay, vẻ mặt lo lắng nhìn về phía trước.
Cùng lúc này, ở bên ngoài, cách đây 800 mét, Trần Anh giống như là một con liệp báo, hướng phía Bùi Đông Lai cùng Thái Phi giao chiến mà chạy đến.
Đối với tất cả mọi chuyện bên ngoài, Bùi Đông Lai cũng không biết rõ, hắn điều chình hơi thở của mình lại, bình tĩnh cởi bỏ bộ y phục trên người mình ra, sau đó dùng lực quăng lên.
" Vút"Bộ y phục đã bị Bùi Đông Lai trực tiếp ném ra bên ngoài.
" Pằng! Pằng"Thái Phi thấy vậy thì liền bóp cò, viên đạn bắn thẳng vào bộ y phục của Bùi Đông Lai, găm nó vào thân cây phía trước.
Mắt thấy đối phương nổ súng, Bùi Đông Lai cũng không ngừng lại, cả người giống như là liệp báo, lao thẳng về bụi cỏ cách đó không xa.
" Ù"Bùi Đông Lai vừa động, tốc độ vô cùng khủng khiếp, giống như là một con u linh.
Trong quá trình chạy thì Bùi Đông Lai vểnh tai lên, cẩn thận nghe động tĩnh xung quanh.
20m.
15m.
10m.
Mắt thấy ở phía trước không truyền đến âm thanh đổi đạn thì Bùi Đông Lai biết được đối phương không mang theo băng đạn dự phòng.
Phát hiện này làm cho Bùi Đông Lai khẽ thở phào nhẹ nhõm, đồng thời hắn dừng bước lại.
- Ra đi, tao biết mày đã không còn đạn nữa.
Trong màn đêm, Bùi Đông Lai ngạo nghễ đứng thẳng, ánh mắt nhìn về bụi cỏ phía trước mặt.
- Mày không phải là cảnh sát, cũng không phải là quân nhân.
Giống như dự đoán của Bùi Đông Lai, Thái Phi đã không còn viên đạn nào, mắt thấy Bùi Đông Lai dừng bước thì hắn chậm rãi bước ra, ánh mắt như đao nhìn chằm chằm về phía Bùi Đông Lai, trầm giọng nói:
- Nếu ta đoán không sai, phát súng lúc đầu chắc hẳn là có liên quan đến mày.
- Mày rất thông minh.
Nguồn: http://truyen360.comBùi Đông Lai lãnh đạm, ánh mắt hắn cũng không rời khỏi Thái Phi:
- Tụi mày là ai? Vì sao phải bắt có Mộ Khuynh Nhan?
- Mày, chắc hẳn là người của Đông Nguyệt bang, hoặc là người của Hồng Tinh?
Thái Phi hỏi một đằng, trả lời một nẻo, ánh mắt trở nên sắc bén.
- Xem ra mày không thể trả lời câu hỏi của tao, mà tao cũng đồng dạng như thế.
Bùi Đông Lai nhẹ nhàng cười:
- Cho nên, chúng ta không cần phải đấu võ mồm làm cái con mja gì nữa.
- Đúng thế.
Thái Phi cười một cách âm hiểm, hắn liếm liếm môi, bày ra một thư thể chuẩn bị đánh nhau:
- Tiểu tử, nhào vô kiếm ăn.
- Từ lúc nãy, kết cuộc của mày đã được định rồi.
Bùi Đông Lai cũng không tỏ ra sợ hãi, chiến ý của hắn ngày càng tăng lên.
"Ba!"Nói xong, Bùi Đông Lai bước lên phía trước từng bước:
- Trong vòng 10 chiếu, mày phải chết, đó là điều không thể nghi ngờ.