Vào lúc 9h, mặt trời đỏ hoàn toàn mọc lên đỉnh núi, ánh mặt trời sáng rỡ, từng chiếc xe quân sự theo thứ tự chạy nhanh ra quân doanh, hướng tới khu vực thành thị.
Có lẽ là bởi vì biết được tin tức ngày hôm qua cho nên tại thời điểm đám sinh viên rời khỏi quân doanh, không có giống lúc tới, không có hưng phấn, mà cả đám đều lộ ra ra vẻ mặt sợ hãi. Ở bọn hắn xem ra, nếu như bọn họ về muộn một chút trong chuyến huấn luyện dã ngoại sinh tồn..., rất có thể sẽ giống như Tôn Vệ Đông đi Diêm vương điện báo cáo.
Không khí trầm mặc kéo được một lát, làm từng chiếc xe quân sự dần dần rời đi Vân Sơn, chạy nhanh trên đường tốc độ cao thời điểm, học sinh bắt đầu nghị luận chuyện ngày hôm qua, trong đó những người hâm mộ Mộ Khuynh Nhan tâm tình kích động mắng đám đạo tặc đáng chết.
- Y Na, Vũ Trạch đề nghị tối nay mọi người chúng ta cùng nhau tụ tập, cậu cảm thấy sao?
Trong đó một chiếc xe, đã cùng Ngô Vũ Trạch nhanh chóng hoàn thành ba bước … Quách Lệ Na ở chung quanh học sinh nghị luận chuyện Mộ Khuynh Nhan bị bắt cóc, hướng Hạ Y Na hỏi.
- Quách tỷ, này còn phải hỏi sao? Hạ tỷ nhất định sẽ qua.
Nghe được Quách Lệ Na hỏi, không đợi Hạ Y Na đáp lời, Tằng Khả Tâm liền nói trước, lúc nói chuyện đồng thời lộ ra bộ dáng chờ mong, hiển nhiên... Tình cảm giữa nàng cùng Trang Bích Phàm đồng học tiến triển không tồi.
- Xem ra hai người các cậu cũng gấp khó dằn nổi nữa à?
Nhìn hai người lộ ra bộ dạng chờ đợi tình lang, trong lòng Hạ Y Na liền cảm thấy hâm mộ, đồng thời nghĩ đến lời mẹ của mình Tống Hân nói, cho nên đành phải nói:
- Không đi!
Hả?
Nghe được hai chữ
"Không đi" không riêng gì Quách Lệ Na cùng Tằng Khả Tâm, ngay cả một người bình tĩnh, hướng nội như Dương Tĩnh cũng ngạc nhiên.
Thân là bạn cùng phòng của Hạ Y Na, các nàng cũng mơ hồ có thể cảm giác được Hạ Y Na đối với Bùi Đông Lai có ý tứ, mà vô luận là ở trước quân huấn hay là trong quân huấn, Hạ Y Na luôn tìm các loại cớ đến gần Bùi Đông Lai, hôm nay Hạ Y Na lại nói không đi, điều này làm cho các nàng ngạc nhiên.
- Hạ tỷ, tỷ làm sao vậy?
Tằng Khả Tâm nháy đôi mắt to hỏi.
Vẻ mặt Quách Lệ Na cũng tò mò theo.
- Đúng vậy, Y Na đây là ngàn năm một thuở cơ hội tốt a. Ý, cậu không phải cảm thấy hứng thú với Bùi Đông Lai sao? Loại tụ hội này dễ nhất xảy ra tia lửa lắm đó.
- Chẳng lẽ các cậu không biết sau khiquân huấn kết thúc trường học muốn tổ chức hội diễn văn nghệ sao?
Hạ Y Na ra vẻ trấn định nói:
- Trước quân huấn, phụ đạo viên nói với tớ, chúng ta những át chủ bài trong trường học cho nên phải tổ chức ít nhất ba cái tiết mục, trong thời gian quân huấn này tớ cũng đã suy nghĩ về việc này.
- Ồ, nguyên lai là như vậy a.
Tằng Khả Tâm tâm tư đơn thuần, theo bản năng tin tưởng Hạ Y Na.
- Hạ tỷ là trưởng lớp, đúng là nên quan tâm đến chuyện này.
Cùng Tằng Khả Tâm bất đồng, Quách Lệ Na cũng không phải là mới vừa rơi vào bể tình thì liền ngu ngơ, nàng liền nghe ra Hạ Y Na có chút nghĩ một đằng nói một nẻo, bất quá cũng là không có nói ra.
Dương Tĩnh mặc dù không có nói qua yêu thương nhưng độ thông minh cũng không thấp, cũng có thể nhận thấy được Hạ Y Na đang nói dối.
"Bùi Đông Lai, bổn tiểu thư sẽ làm cậu biết được cái gì gọi là mị lực, cái gì gọi là cảm giác nguy cơ hừ!"Mắt thấy ba người không nói lời nào, Hạ Y Na cố gắng áp chế vẻ hối tiếc trong lòng, âm thầm cổ vũ bản thân.
Đang ở lúc Quách Lệ Na dựa theo lời của Ngô Vũ Trạch phân phó đề nghị buổi tối nay tụ tập lại. Thì lúc này Ngô Vũ Trạch bắt đầu nói với đám người Bùi Đông Lai:
- Đông Lai để ăn mừng quân huấn kết thúc, Tôn Vệ Đông khốn kiếp kia banh chè, tối nay chúng ta tụ tập một chút đi?
" Bá"Ngô Vũ Trạch lời kia vừa thốt ra, không ít người biết tin tức, âm thầm đồng tình với Tôn Vệ Đông, dùng ánh mắt khác thường nhìn về phía Ngô Vũ Trạch, giống như trách cứ Ngô Vũ Trạch không có một chút lương tâm.
Đối với việc này, một người luôn luôn làm theo ý mình Ngô Vũ Trạch hoàn toàn không quan tâm, chẳng qua là đang đợi Bùi Đông Lai trả lời chắc chắn.
Bên cạnh Ngô Vũ Trạch là Trang Bích Phàm đồng học hận không thể bắt đâu tụ hội ngay lập tức, nhưng mà theo thói quen hắn tỏ ra một bộ dáng bình tĩnh.
- Ý không tốt, Vũ Trạch, ka hôm nay có chút việc, sợ là không đi được, các chú đi đi.
Nghĩ đến ngày hôm qua cùng Liễu Nguyệt gặt mặt sau khi kết thúc quân huấn, Bùi Đông Lai xin lỗi cười cười.
- Nếu Đông Lai có việc, ta đây cũng là không đi làm bóng đèn rồi.
Cổ Văn Cảnh nghe được Bùi Đông Lai không đi, cũng là lắc đầu từ chối, hắn và Cổ Bồi Nguyên giống nhau, yêu thích lớn nhất là ở nghiên cứu học thuật, đối với hoạt động xã giao mặc dù không bài xích, nhưng cũng không có hứng thú, vì thế liền cự tuyệt.
- Ối vãi lừ... Hai người các chú cũng quá không hợp bầy rồi!
Ngô Vũ Trạch khinh bỉ dựng thẳng ngón giữa, sau đó nói:
- Bích Phàm, nếu Đông Lai cùng Văn Cảnh đều không đi, hai ta tối nay liền một mình hành động sao, nếu như chú có lòng tin đem Khả Tâm muội tử dụ dỗ lên giường, ca liền đặt cho chú một phòng ở khách sạn 5 sao.
- Thấp kém, hèn mọn.
Trang Bích Phàm bĩu môi.
Bùi Đông Lai cùng Cổ Văn Cảnh thấy thế, đều là nhịn không được cười lên một tiếng.
Xe quân sự đi trên đường cao tốc, tốc độ nhanh rõ ràng, một đường không trở ngại, trước 12h đã tới ĐH Đông Hải.
Mắt thấy từng chiếc xe quân sự chạy nhanh hướng trường học thao trường, những sinh viên năm 2, năm 3, năm 4 đều hết sức kinh ngạc, bọn họ cũng không biết chuyện tình ở quân huấn, mà trong đó không ít độc thân học sinh nhưng là quyết định tốt chờ những học sinh mới quân huấn trở về, đến thao trường đi tìm mục tiêu.
Mặc dù những học sinh mới trở về sớm, làm đám lão sinh trở tay không kịp, nhưng là ở những học sinh mới ở sân banh tập hợp nghe huấn luyện viên nói chuyện, một chút quyết tâm muốn ở tân sinh trong phát triển đối tượng học ca, học tỷ bưng thau cơm, chạy thẳng tới thao trường.
Các huấn luyện viên làm theo phép nói nói một chút làm các cô em khóc bù lu bù loa, nắm lấy y phục của huấn luyện viên, cánh tay không để cho đi, trình diễn
"Từ xưa ly biệt nhiều hơn thương cảm" đến gần mấy phút đồng hồ.
Sau khi các huấn luyện viên rời đi, nữ sinh dần dần tản ra, những thứ kia đã sớm chờ đợi đã lâu, học trưởng trước tiên hướng mục tiêu chọn xong chạy lên nghênh đón, muốn mời ăn cơm.
Có ngươi đạt ý nguyện cũng có người thất vọng, thấy không mời được ai đi ăn cơm thì đám người còn lại đành phải lủi thủi bỏ về.
Bùi Đông Lai vốn là tính toán trực tiếp đi tìm Liễu Nguyệt, bất quá nghĩ đến đã qua giờ cơm, cộng thêm mình muốn rửa mặt một chút, cho nên dưới sự đề nghị của Ngô Vũ Trạch nên cả đám cùng đi ăn cơm.
Ngoài dự đoán của mọi người chính là: Hạ Y Na không có đi.
Đối với lần này, ở lúc ăn cơm, Quách Lệ Na âm thầm nhắc nhở Bùi Đông Lai nữ đuổi theo nam cách lớp giấy, nam đuổi theo nữ cách ngọn núi, để cho Bùi Đông Lai chủ động.
Mặc dù Bùi Đông Lai nhận thấy được Hạ Y Na đối với hắn thái độ có chút bất đồng, bất quá Bùi Đông Lai vẫn không có nghĩ nhiều, đối với lời của Quách Lệ Na hắn cũng chỉ là cười một tiếng, cũng không để ý.
Ăn cơm xong, Bùi Đông Lai cùng đám người Ngô Vũ Trạch trở ktx, tắm rửa, đổi y phục, gọi điện thoại cho Liễu Nguyệt, sau đó dựa theo lời Liễu Nguyệt đi đến biệt thự Đàn Cung.
Sau khi Bùi Đông Lai đến biệt thự Đàn Cung thì chiếc LincoLiễu Nguyệt của Liễu Nguyệt cũng vừa đến.
LincoLiễu Nguyệt dừng lại, Tiểu Lang liền bước xuống xe, hơi gật gật đầu với Bùi Đông Lai rồi sau đó mở cửa xe để Liễu Nguyệt bước ra.
Cửa xe được mở ra, người đi ra đầu tiên không phải là Liễu Nguyệt mà là Đông Phương Uyển Nhi.
Ngày hôm nay tiểu la lỵ mang một chiếc váy hình con bướm màu vàng nhạt, trên lưng có mang theo một chiếc cặp sách hình mèo Kitty giống như mà mới từ trường về.
- Nhật xuất Đông Lai, nửa tháng không thấy, sao anh lại biến thành Bao Công rồi?
Xuống xe, tiểu la lỵ liền chạy đến trước mặt Bùi Đông Lai, cười trêu ghẹo.
- Ca đen như vậy sao?
Bùi Đông Lai dở khóc dở cười. véo lấy khuôn mặt tiểu la lỵ.
- Đáng ghét, anh không biết khuôn mặt của nữ hài tử không thể tùy tiện véo sao?
Tiểu la lỵ tức giận đánh tay của Bùi Đông Lai, nói tiếp:
- Đây là muốn phụ trách a.
"—— "Bùi Đông Lai một đầu hắc tuyến, cho tới nay, hắn đều cảm thấy được tiểu la lỵ thật sự rất dũng mãnh.
- Uyển Nhi, đừng hồ nháo nữa.
Liễu Nguyệt cưng chiều vuốt đầu tiểu la lỵ, sau đó mỉm cười hướng Bùi Đông Lai nói:
- Vào thôi Đông Lai.
- Xấu hổ... Xấu hổ... Xấu hổ...
Tiểu la lỵ làm mặt quỷ đối với Bùi Đông Lai, sau đó chạy vào biệt thự, vừa chạy vừa hát nhỏ một ca khúc.
- Uyển Nhi tan học sớm, ta tiện đường nên đón nó.
Liễu Nguyệt cười cười nói:
- Chờ sau khi Tiểu Vũ trở về thì chúng ta cùng dùng cơm.
- Tốt.
Bùi Đông Lai gật đầu cười.
- Đúng rồi, ngoài 4 người chúng ta còn có thêm một người quen của cậu nữa đấy.
Liễu Nguyệt nhớ ra cái gì, vẻ mặt cười cười nhìn Bùi Đông Lai.
Người quen?
Nghe được Liễu Nguyệt nói vậy thì Bùi Đông Lai liền ngạc nhiên, hắn mới vào Đông Hải 2 tháng. Trừ đám người trong ktx, cbn ra thì hắn chỉ mới có quen thêm Trần Anh.
- Mộ Khuynh Nhan cùng chủ tịch tập đoàn Hồng Tinh Tương tiên sinh.
Liễu Nguyệt nói thẳng.
- Ực, thì ra là nàng.
Bùi Đông Lai vỗ vỗ ót, cười khổ nói:
- Ta cùng cô ấy chính là bình thủy tương phùng, không tính là quen thuộc.
- Đó là ý của cô ấy.
Liễu Nguyệt cười khổ nói:
- Theo ta thấy a, người ta Mộ tiểu thư chính là không quên được cậu, tuy rằng anh hùng cứu mỹ nhân là cũ nhưng mà lại vĩnh viễn là phương thức cua gái hiệu quả nhất.
Bùi Đông Lai cười khổ không dứt.
- Đúng rồi, Đông Lai làm sao cậu lại quen biết với Trần Anh?
Mắt thấy Bùi Đông Lai không nói lời nào, Liễu Nguyệt trong lòng nhớ đến chuyện tình hôm qua, liền hướng Bùi Đông Lai hỏi.
- Sau khi cứu được Mộ Khuynh Nhan thì Trần Anh đến hiện trường, ta nói cho nàng biết chuyện tình bị Tôn Vệ Đông hãm hại, bất đắc dĩ mới nhảy từ trên núi xuống, tránh được một kiếp nạn.
Hơi do dự một chút, Bùi Đông Lai cũng không đem tất cả mọi chuyện nói cho Liễu Nguyệt biết.
"Nha."Nghe Bùi Đông Lai nói thế, nghĩ đến tình tình ghét ác như cừu của Trần Anh thì Liễu Nguyệt cũng không hoài nghi gì/
- Đúng rồi Liễu tỷ, người bắt cóc Mộ Khuynh Nhan là ai?
Bùi Đông Lai hỏi ra nghi vấn trong lòng:
- Trước khi giết hết đám kia thì ta có bắt 1 tên, cố gắng cạy miệng hắn ra nhưng mà dường như hắn đã trả qua huấn luyện, thủ khẩu như bình(ý chỉ sự kín lời kín tiếng).
- Ta tưởng là người của Mãnh Hổ bang hoặc là người của Đông Tinh, nhưng mà sau khi điều tra thì biết được 4 tên đó bắt cóc Mộ tiểu thư không phải vì tiền. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULLLiễu Nguyệt nói xong, cảm kích nhìn Bùi Đông Lai một cái:
- Đông Lai, cảm ơn cậu đã xuất thủ cứu Một tiểu thư, làm cho việc hợp tác giữa tập đoàn Thiên Tường và Hồng Tinh được tiếp tục diễn ra.
- Liễu tỷ khách khí rồi.
Bùi Đông Lai cười cười, nhưng trong lòng lại cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy.