Vẻ đẹp ở Hàng Châu là đẹp ở Tây Hồ.
Tây Hồ cũ được xưng là Võ Lâm thủy, hồ Tiền Đường, hồ Tây Tử, Tống Đại Thủy xưng Tây Hồ, nằm ở thành Tây Hàng Châu, 3 mặt giáp núi, mặt đông giáp với nội thành, là một danh thắng cấp quốc gia.
Lúc chạng vạng, ánh mắt trời chiều dần ngã về phía Tây, mặt hồ Tây Hồ có nhiều điểm kim quang.
Dưới trời chiều, cót vài du khách đứng ở trên cầu đưa lưng về tháp Lôi Phong chụp ảnh, còn đa phần du khách là sau khi đi du ngoạn xong là đi ra.
- Đông Lai, chúng ta tới phụ cận ăn một chút gì rồi đi quán Bar BBS, thế nào?
Ra khỏi cổng Tây Hồ thì Ngô Vũ Trạch liền hỏi.
3 ngày trước, Hạ Y Na để Quách Lệ Na tìm Ngô Vũ Trạch đề ngày quốc khánh đến Hàng Châu chơi, Ngô Vũ Trạch liền đpá ứng, hơn nữa dựa theo đề nghị của Hạ Y Na là mời cả những người trong phòng 108 cùng đi.
Đối với Ngô Vũ Trạch kêu gọi, Bùi Đông Lai chẳng những cự tuyệt tham gia nhưng mà lại đề nghị đám người Ngô Vũ Trạch không cần đi tới Hàng Châu trước, mà là đi một địa phương khác.
Bởi vì... Hắn đã quyết định ngày 11 động thủ với Phương gia!
Nhưng mà.
Hạ Y Na lại đề nghị ngày 11 đến Hàng Châu, mục đích là muốn thân cận với Bùi Đông Lai.
Đối với việc này thì Bùi Đông Lai không thể nào nói chân tướng cho mọi người biết, lại không muốn mọi người mất hứng, cuối cùng là hắn đi với đám người Ngô Vũ Trạch đến Hàng Châu, đồng thời quyết định du ngoạn ở đây, tìm cơ hội động thủ với Phương gia.
- Ăn cái gì cho no một chút rồi chúng ta đi về nghỉ ngơi, vòng vo một ngày tất cả mọi người đều mệt mỏi rồi.
Đối mặt đề nghị của Ngô Vũ Trạch, Bùi Đông Lai lắc đầu cự tuyệt.
Hắn biết rõ, Ngô Vũ Trạch không phải người nhỏ mọn, đề nghị đi quán Bar nhất định là quán Bar đẳng cấp ở Hàng Châu, việc đó chắc chắn là sẽ không thoát khỏi liên quan đến Phương gia. Hắn đã quyết định đêm nay khi đám người Ngô Vũ Trạch ngủ hết thì hắn sẽ thực hiện hành động trảm thủ.
- Bùi Đông Lai, cậu rất không có suy nghĩ.
Mắt thấy Bùi Đông Lai cự tuyệt, không đợi Ngô Vũ Trạch mở miệng, Hạ Y Na liền tức giận nói:
- Đến Hàng Châu thì cậu liền cự tuyệt, hiện giờ đi quán Bar cậu cũng tự tuyệt, không cần phải làm mất hứng như vậy có được không?
- Đông Lai, mọi người khó khăn lắm mới đi ra chơi một lần, chú cứ làm mất hứng.
Ngô Vũ Trạch cười khổ nói:
- Huống chi ở Hàng Châu này thì ka là chủ nhà, nếu không chiêu đãi tốt thì trong lòng của ka cũng không yên tâm a.
- Bùi Đông Lai, Hạ tỷ là muốn cùng cậu ở chung một chỗ cho nên mới đề nghị đi đến Hàng Châu, làm sao cậu lại không cho tỷ ấy một cơ hội?
Quách Lệ Na liền ghép đôi Hạ Y Na và Bùi Đông Lai.
"Bá!"Nghe được lời nói của Quách Lệ Na thì Hạ Y Na vốn là cả kinh, theo sau vừa thẹn vừa giận nói:
- Quên đi, hắn không đi, tự chúng ta đi.
Nói xong, Hạ Y Na liền cố ý xoay đầu sang một bên, tránh xấu hổ.
Cho tới nay, Bùi Đông Lai có thể rõ ràng nhận thấy được thái độ của Hạ Y Na đối với mình không giống như đối với những nam sinh khác, lúc này nghe được Quách Lệ Na nói như thế thấy Hạ Y Na lại không giải thích thì Bùi Đông Lai liền có chút ngạc nhiên.
Nhưng mà hắn cũng không có lập tức mở miệng nói, mà là hướng Hạ Y Na nỏi:
- Hạ Y Na, ba của cậu hoặc là ông ngoại của cậu có người quen ở đây không?
- Là sao?
Hạ Y Na quay đầu lại, vẻ mặt nghi hoặc, mà đám người Ngô Vũ Trạch cũng không hiểu.
- Tớ cùng với Vũ Trạch đều đã đắc tội với với lão đại xhđ ở Hàng Châu là Phương Chấn, mà Vũ Trạch đề nghị đến quán Bar thì sẽ khó tránh có quan hệ với Phương Chấn, một khi phát sinh chuyện thì xử lý không tốt.
Bùi Đông Lai nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng đem lo lắng trong lòng nỏi a.
Hạ Y Na cũng không biết chuyện tình Bùi Đông Lai làm bị thương Phương Thế Vinh, cũng không biết bạn gái của Ngô Vũ Trạch là Tô Thi Vận đính hôn với Phương Thế Kiệt, lúc này nghe được Bùi Đông Lai nói như vậy, lại thấy nụ cười trên khuôn mặt của Ngô Vũ Trạch cứng đờ. Biết được Bùi Đông Lai nói sự thật cho nên nàng vỗ ngực, cam đoan, nói:
- Tư lệnh viên của quân khu Chiết Giang cùng với ông ngoại tớ là chiến hữu, coi như cho dù Phương Chấn có 10 lá gan thì hắn cũng không dám đụng đến một đầu ngón tay của bọn ta.
Bùi Đông Lai tuy rằng sớm nhận thấy được có người âm thầm bảo hộ Hạ Y Na, nhưng mà người nọ thực lực cũng không mạnh gì, một khi Phương Chấn quyết tâm muốn động thủ thì căn bản không có bao nhiêu người bảo hộ nổi. Thậm chí, cho dù là hắn không có biện pháp gì bảo vệ nhiều người như vậy cho nên trong lòng hắn cũng có chút ít bận tâm.
Hiện giờ biết được nhân vật số một của quân khu Chiết Giang là chiến hữu của ông ngoại Hạ Y Na thì hắn lập tức yên lòng, cười nói:
- Một khi đã như vậy, chúng ta hãy đi đi.
- Cậu sớm nói đắc tội với Phương Chấn, vậy thì tớ liền cho người gõ chuông cảnh tỉnh hắn.
Hạ Y Na trách cứ nhìn liếc mắt Bùi Đông Lai một cái, sau đó nói:
- Vũ Trạch, nếu Phương Chấn dám tìm đến cậu gây phiền phức thì cậu hãy nói cho tớ biết.
Ngô Vũ Trạch chua sót cười, vẫn chưa mở miệng.
Hắn chỉ biết là mấy ngày nữa Tô Thi Vận sẽ đính hôn với Phương Thế Kiệt, cũng không biết phh có khai đao với Ngô gia hay không, dưới tình hình như vậy thì hắn không dám mở miệng thỉnh cầu Hạ Y Na hỗ trợ, dù sao hắn cũng biết rõ, cho dù Hạ Y Na nguyện ý giúp hắn thì ngăn được đám hỏi thì sao, cũng không có cách nào để Tô Thi Vận trở lại bên cạnh hắn.
Giống như suy đoán của Bùi Đông Lai, quán Bar BBS là sở hữu của Phương gia, nó nằm ở nơi phồn hoa nhất trong nội thành.
Lúc màn đêm buông xuống, Ngô Vũ Trạch lái chiếc Cayenne chở Bùi Đông Lai, Trang Bích Phàm cùng cvc còn Hạ Y Na thì lái chiếc đỏ Land Rover màu đỏ chở Quách Lệ Na, Tằng Khả Tâm, Dương Tĩnh 3 người.
Sau khi xe đến trước cửa quán rượu thì phóng mắt nhìn ra thì đâu đâu cũng là xe, trong đó phần lớn là những xe có rèm che đắt tiền, thậm chí còn có mấy chiếc xe hơi thể thao.
Xuống xe, tiểu thư đứng trước cửa liền cúi đầu mỉm cười, đoàn người Bùi Đông Lai liền đi vào quán Bar.
Tiến vào quán bar, tiếng nhạc vang lên dồn dập, một gã phục vụ nhiệt tình dẫn đám người Bùi Đông Lai đến một cái bàn, cùng lúc đó đa số nam nhân trong quán Bar đều đem ánh mắt nhìn về Hạ Y Na.
- Đây không phải là Ngô Vũ Trạch sao?
- Là hắn, ta nghe nói bạn gái của hắn là Tô Thi Vận đã đính hôn với Phương Thế Kiệt, lễ đính hôn sẽ diễn ra vào ngày 11, hôm nay hắn đến đây không phải là tự tìm nhục nhã vào bản thân sao?
- Thế thì cũng chưa chắc, ngươi không thấy mấy vị MM bên cạnh hắn có chất lượng rất cao sao?
- Nếu thật là như vậy thì hắn rất ngưu rồi.
- Không riêng như thế a, ta còn nghe nói trong lúc tụ họp ở Đông Hải thì hắn đã đắc tội với Phương gia, ta xem hắn tới nơi đây là muốn đùa với lửa rồi.
….
Ngay khi đại bộ phận nam nhân đem ánh mắt ném về hướng Hạ Y Na thì cũng có không ít tên công tử ăn chơi trác táng phát hiện được Ngô Vũ Trạch, lập tức âm thầm nghị luận.
Bởi vì tiếng nhạc trong quán không nhỏ, trừ Bùi Đông Lai thì đám ngươi Ngô Vũ Trạch cũng không nhe thấy được. Dưới sự chỉ dẫn của tên phục vụ thì đám người Bùi Đông Lai đi đến một cái bàn, mọi người phân biệt ra ngồi trên 3 ghế sa-lon.
Không biết là cố ý hay vô ý mà Hạ Y Na ngồi bên cạnh Bùi Đông Lai.
Đối với lần này, Bùi Đông Lai cũng không có để ý, mà là âm thầm nhìn Ngô Vũ Trạch liếc mắt một cái. Lúc trước hắn đã nghe mấy tên kia nghị luận, trực giác nói cho hắn biết hôm nay Ngô Vũ Trạch đưa mọi người đến quán Bar này, trừ bỏ việc chiêu đãi mọi người ra sợ là hắn còn mang theo một ý nghĩ khác.
Làm như đã nhận ra ánh mắt của Bùi Đông Lai, Ngô Vũ Trạch ảm đạm cười, không có giải thích. Ngô Vũ Trạch liền hướng tên phục vụ kêu đồ ăn và thức uống.
Mắt thấy Ngô Vũ Trạch không có chủ động giải thích, Bùi Đông Lai cũng không có hỏi nhiều.
- Để ăn mừng việc đến Hàng Châu chơi thì chúng ta hãy cạn ly nào.
Sau khi rượu, bia được mang ra thì Hạ Y Na là người thứ nhất bưng chén lên, đề nghị cạn ly.
" Phanh"Trong quán Bar, dưới sự chú ý của không ít người thì đám người Bùi Đông Lai liền cạn ly.
Sau khi uống xong 1 chén thì mọi người ngồi xuống.
Có lẽ là do ở lúc nãy Quách Lệ Na nói chuyện ghép đôi giữa Hạ Y Na và Bùi Đông Lai cho nên thủy chung Hạ Y Na vẫn không có dũng khí bắt chuyện với Bùi Đông Lai, chỉ có chủ nhà Ngô Vũ Trạch là vẻ mặt tiêu sái tươi cười, theo thứ tự cùng mọi người chạm cốc.
Thời gian trôi đi, khách trong quán Bar càng ngày càng nhiều hơn, âm nhạc cũng được mở to hơn, không khí càng ngày càng nóng liệt.
Không biết qua bao lâu, coi như lúc Hạ Y Na xung phong càn quét hết rượu thì ánh mắt của Bùi Đông Lai liền phát hiện được Ngô Vũ Trạch đang nhìn ra ngoài cửa.
Không riêng gì một mình Ngô Vũ Trạch mà dường như là toàn bộ khách nhân trong quán Bar đều đều ánh mắt nhìn ra ngoài của. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - http://truyen360.com
Dưới sự chăm chú của mọi người thì có vài người bước vào quán Bar, trong đó có một nam nhân có khí độ bất phàm, một nữ nhân có dáng người cao gầy, tư sắc không tầm thường.
Hơn nữa để người khác chú ý chính là đi tuốt ở đàng trước là một đôi nam nữ.
Nam dáng người thon dài, thân cao gần 1m8, diện mạo tuấn mỹ không nói, lúc tươi cười thì vô cùng mê người, mà cô gái bên cạnh thì trên người mặc một bộ đầm màu xanh nhạt, tóc được uốn lên, dưới chân không mang giày cao gót mà là đi một đôi giày màu đen, có vẻ vô cùng thanh thuần. So với những nữ tử trong quán Bar này thì vô cùng trái ngược nhau.
Ánh mắt của Ngô Vũ Trạch dừng lại trên người cô gái, vẫn không nhúc nhích.
Từ tư liệu thì Bùi Đông Lai đã thấy qua ảnh chụp của Phương Thế Kiệt, liếc mắt một cái thì biết nam tử đó chính là Phương Thế Kiệt đồng thời thông qua ánh mắt phức tạp của Ngô Vũ Trạch thì đoán được cô bé ấy là Tô Thi Vận.
Có lẽ là Hạ Y Na thật sự rất chói mắt, thế cho nên lúc đi vào quán Bar, 2 người Phương Thế Kiệt và Tô Thi Vận đang nói chuyện thì đều nhìn thoáng qua chỗ bàn của Bùi Đông Lai.
Trong phút chốc, ánh mắt gặp nhau.
Ánh mắt của Phương Thế Kiệt nhìn chằm chằm vào Hạ Y Na, sau đó hắn phát hiện Ngô Vũ Trạch ở bên cạnh.
Mà cô bé mặc bộ đầm màu xanh nhạt cũng dường như là cảm ứng được ánh mắt của Ngô Vũ Trạch, đầu tiên nàng liền thấy Ngô Vũ Trạch.
Dưới ánh đèn nhìn thấy bàn tay của Quách Lệ Na thân mật đặt trên đùi của Ngô Vũ Trạch thì đồng tử của Tô Thi Vận liền phóng đại.
Sau đó dưới cái nhìn chăm chú của nàng thì người mà đã từng yêu nàng, thiếu niên Ngô gia nở ra một nụ cười đối với nàng, trong nụ cười có vẻ chua sót, nhưng phần lớn là chúc phúc.
- Tô Thi Vận, đối với cô ta đã hết hy vọng, chúc cô hạnh phúc.
Sau khi cười thì trong lòng Ngô Vũ Trạch thầm nghĩ một cau, sau đó nhịn đau, quay lại ôm vòng eo của Quách Lệ Na, rồi hôn lên khuôn mặt của Quách Lệ Na.
Tô Thi Vận giống như là bị sét đánh, vẻ mặt trắng bệch đứng nguyên tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.
Sau đó, nàng không kìm lòng được mà bước tới bàn của Bùi Đông Lai.
Thấy được điểm này thì trong nháy mắt, vẻ mặt của Phương Thế Kiệt liền trở nên lạnh.