Giang Ninh, sân bay Lộc Khẩu.
Lúc 12h đêm, đèn đuốc cả sân bay sáng trưng, máy bay đáp rồi lại bay, ngoài ra còn có những chuyến xe buýt cùng taxi chở những hành khách, có người tới đón người thân, có người đến gặp đối tác, nói chung là một tình cảnh bận rộn ở sân bay, người vào người ra vô số.
Trong màn đêm, một chiếc Audi A6 mang biển số xe của Yến Kinh chạy đến, phía sau chính là chiếc Lincoln của Dương Sách.
Sự xuất hiện của 2 chiếc xe hơi làm hấp dẫn ánh mắt của nhiều người.
Sau khi Audi A6 dừng lại, Dương Sách không đợi Lâm Tường xuống xe hắn liền mở cửa chiếc Lincoln ra rồi bước nhanh đến trước chiếc Audi A6.
Giờ phút này, trên mặt hắn không còn vẻ nhục nhã khi bị Bùi Đông Lai vũ nhục, mà thay vào đó là vẻ mừng rỡ như điên.
Cảm giác kia giống như người ta mua số đề mà trúng được cả triệu bạc.
Tất cả chuyện này, đơn giản là từ trong miệng Lâm Tường hắn biết được có một nhân vật ở Tử Cấm Thành xuống đây muốn khai đao cùng với Bùi Đông Lai và Bùi Vũ Phu.
Trong Audi A6, Lâm Tường không có nóng lòng xuống xe, hắn rút một gói con ngựa ra hút.
Lúc này, khóe hiện hắn nở lên một nụ cười đắc ý.
Thấy vẻ mặt mừng rỡ như điên của Dương Sách thì Lâm Tường khẽ phun ra một ngụm khói sau đó mở cửa kính xe xuống.
- Lâm thiếu, bây giờ chúng ta nên đi tới cửa nào?
Nếu như nói, trước đêm nay Dương Sách còn coi Lâm Tường là một người hợp tác thì tại giờ phút này hắn đã đem Lâm Tường trở thành vị cứu tinh của mình, thái độ vô cùng cung kính so với lúc trước.
- Không vội, còn 1 tiếng nữa máy bay mới đến. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Lâm Tường lắc lắc đầu, sau đó nói:
- Cậu lên đây đi.
- Được.
Nghe được Lâm Tường nói vậy, Dương Sách vội vàng gật đầu rồi mở cửa, bước lên xe.
Cùng lúc đó, lái xe của Lâm Tường không đợi Lâm Tường mở miệng, hắn liền bật cửa kính giữa xe lên, hiển nhiên là hắn biết ông chủ của mình có chuyện muốn nói với Dương Sách.
- Lâm thiếu, rốt cuộc là ai sẽ khai đao đối với Bùi Đông Lai và Bùi Vũ Phu?
Sau khi lên xe, Dương Sách vội vàng hỏi.
Lâm Tường mỉm cười, chậm rãi nói ra 5 chữ:
- Diệp gia, Diệp Tranh Vanh.
Diệp Tranh Vanh
"Bá!"Nghe được cái tên này, sắc mặt của Dương Sách liền cuồng biến.
Thân là lão đại hắc đạo ở Nam Tô thì hắn từng nghe qua cái tên Diệp Tranh Vanh này.
Có thể nói không khoa trương chút nào, Dương Sách nằm mơ cũng muốn thông qua các loại qua hệ để có thể qua hệ với Diệp Tranh Vanh. Cho dù Diệp Tranh Vanh có muốn hắn làm chó thì hắn vẫn nguyện ý.
Nhưng mà…
Hắn lại vô cùng hiểu rõ, hắn ngay cả tư cách làm chó thì hắn cũng không có.
Bởi vì, trên đầu Diệp Tranh Vanh là quầng sáng của Diệp gia, là người thừa kế đời thứ 4 của Diệp gia.
- Dương Sách, không phải cậu muốn vươn tay vào Yến Kinh sao?
Thấy được vẻ kích động trên khuôn mặt Dương Sách, Lâm Tường nhịn cười không được:
- Mỗi người trong đời đều có thể gặp một kỳ ngộ, quan trọng là có thể nắm bắt được hay không? Nếu lần này cậu có thể nắm bắt lấy cơ hội thì chẳng những cậu có thể vươn tới Tử Cấm Thành, ngoài ra cậu còn có thể dựa vào Diệp Tranh Vanh.
" Hô…Hô"Nghe Lâm Tường nói thế, Dương Sách liền hít sau 2 hơi, sau đó kích động hỏi:
- Lâm thiếu, ta nên làm thế nào?
- Cụ thể còn chưa biết, đợi Nạp Lan tiểu thư đến rồi tiếp tục bàn bạc.
Lâm Tường lắc lắc đầu, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như trước, hiển nhiên là so với Dương Sách thì hắn biết năng lực của Diệp gia khủng bố đến cỡ nào.
- Nạp Lan tiểu thư?
Dương Sách hơi sửng sờ.
- Nạp Lan Minh Châu, đại tiểu thư Nạp Lan gia ở Đông Bắc, nguyên bản lấy thân phận của nàng vào 1 năm trước thì nàng ta chưa đủ tư cách để ta đến nghênh đón.
Lâm Tường giải thích nói::
- Nhưng mà, hiện tại lại khác, không biết tại sao nàng trở thành một hồng nhân bên cạnh Diệp Tranh Vanh, có thể nói không khoa trương chút nào, ở Yến Kinh, tất cả các hoàn khố khi thấy nàng đều chủ động lấy lòng.
Lời nói của Lâm Tường đã khiến Dương Sách hiểu rõ, một nữ nhân dựa vào một nam nhân, trừ bỏ việc PHÉT nhau trên giường thì còn việc gì nữa?
Nhưng mà.
Đối với loại quy tắc ngầm này, hắn không có chút khinh thường, càng không coi thường Nạp Lan Minh Châu, ngược lại hắn vô cùng hâm mộ, cảm giác kia như hận hắn không thể biến thành nữ nhân để giang háng ra cho Diệp Tranh Vanh tàn sát.
- Đúng rồi Lâm thiếu, ta nghe nói năm đó sau khi Diệp Vãn Tình chết thì trên dưới Diệp gia vô cùng tức giận. Chẳng những tiêu diệt một ít thế lực của Bùi Vũ Phu mà còn cắt đứt một chân của Bùi Vũ Phu, có phải điều này đã làm cho Bùi Vũ Phu mai danh ẩn tích?
Đột nhiên Dương Sách nghĩ tới việc này, đối với hắn mà nói sở dĩ Diệp gia đến đây chính là vì nguyên nhân này.
Dù sao, ở hắn xem ra, 20 năm trước, Bùi Vũ Phu như lúc mặt trời ban trưa mà còn không phải là đối thủ của Diệp gia huống gì là bây giờ?
- Ừh.
Lâm Tường gật đầu, cười lạnh nói:
- Năm đó, nếu không phải Bùi Vũ Phu lựa chọn mai danh ẩn tích thì bây giờ hắn đã biến thành một đống hài cốt.
- Không phải nói năm đó Bùi Vũ Phu từng một chiêu đánh bại Võ Thần của NB sao? Người nào có thể đánh bại hắn?
Dương Sách tò mò hỏi.
- Chú có từng nghe qua Long bảng chưa?
Lâm Tường cười hỏi.
Dương Sách vốn là ngẩn ra, sau đó tỉnh ngộ:
- Chẳng… chẳng lẽ là người ở Long bảng sao?
- Người đứng thứ 2 là người của Diệp gia.
Lâm Tường cũng cười, tuy rằng hắn không biết vì sao Diệp gia lại chưa hạ thủ với Bùi Vũ Phu.
Nhưng mà…
Hắn có một vạn lý do để tin, nếu Diệp gia đã ra tay thì chắc chắn Bùi Vũ Phu sẽ biến mất trên cõi đời này.
Còn về phần Bùi Đông Lai.
Lâm Tường cảm thấy một khi Bùi Vũ Phu đã chết đi thì Bùi Đông Lai cũng chỉ là một chuyện nhỏ.
- Hắc hắc, ta còn lo lắng nên đối phó như thế nào với sự trả thù của tên vương bát đản họ Bùi kia, hiện tại đã không cần lo lắng.
Dương Sách kích động nói:
- Thật sự ta muốn nhìn tên tiểu tử Bùi Đông Lai kia quỳ xuống trước mặt, sau đó dập đầu mà cầu xin tha thứ.
- Cảnh ấy rất nhanh sẽ thực hiện được.
Lâm Tường mở cửa sổ xe rồi bắn tàn thuốc ra ngoài, vẻ mặt cười đắc ý.
40" sau.
Lâm Tường cùng Dương Sách đứng ở trước sân bay đợi Nạp Lan Minh Châu.
1h sau.
Chuyến máy bay từ Yến Kinh bay đến Giang Ninh hạ cánh.
Sau khi máy bay hạ xuống, Nạp Lan Minh Châu giống như mà một con chicken giữa bầy gà, vẻ mặt không coi ai ra gì, cùng với một tên nam tử mặc áo màu đen đi ra.
- Đã tới.
Mắt thấy Nạp Lan Minh Châu bước ra, Lâm Tường liền nhắc.
Trên thực tế, không cần Lâm Tường nhắc, Nạp Lan Minh Châu vừa mới bước ra thì Dương Sách cũng đã thấy.
Tất cả mọi chuyện là do Nạp Lan Minh Châu quá nổi bật.
Ngày hôm nay, Nạp Lan Minh Châu thân mang theo một bộ trang phục được thiết kế ở Milan, trên cổ tay làm ột chiếc đồng hồ có giá trị 8 số, ngoài ra trên tay nàng là một túi LV được sản xuất có hạn trên thế giới.
Mà đối với người thường thì tiền chính là biện pháp để giúp con người tự tin nhất.
Đối với những người đã ở trong vòng luẩn quẩn thì quyền thế chính là vật tốt nhất.
Bởi vì đã bu vào Diệp Tranh Vanh cho nên ở Yến Kinh, Nạp Lan Minh Châu đã được nhiều tên hoàn khố lấy lòng, nhưng mà ánh mắt nhìn cao của nàng đã khiến những tên kia ngay cả dũng khí cũng không dám đến gần nàng.
Không riêng gì người thường mà ngay cả Dương Sách khi thấy Nạp Lan Minh Châu thì hắn cũng cảm nhận được một cỗ áp lực. Trực giác cùng lý trí nói cho hắn biết, đây là nữ nhân không phải người như Dương Sách hắn có thể chinh phục.
Mà Lâm Tường đã từng gặp qua Nạp Lan Minh Châu một lần, thậm chí hắn còn muốn giáo huấn Nạp Lan Minh Châu, muốn đuổi Nạp Lan Minh Châu cút ra khỏi Yến Kinh.
Ở trong mắt người thường, Nạp Lan Minh Châu là đại tiểu thư của Nạp Lan gia ở Đông Bắc tuyệt đối là một con Phượng Hoàng.
Nhưng đối với Lâm Tường, thì đó chẳng qua chỉ là một con Ma Tước mà thôi.
Hiện giờ, thấy Nạp Lan Minh Châu đã đổi đời, so với Nạp Lan Minh Châu 1 năm về trước đã thay đổi rất nhiều, từ ánh mắt, cách ăn mặc đến cách đi đứng thì không riêng gì Dương Sách mà ngay cả Lâm Tường cũng đã biết….
Xa nhau 3 ngay, khi gặp lại sẽ thấy bằng cặp mắt khắc.
Ma Tước biến thành Phượng Hoàng.
Nạp Lan Minh Châu, xưa đâu bằng nay.
…
…