Đối với Bùi Đông Lai mà nói, bởi vì thành tích của hắn nghịch thiên khi thi vào ĐH, bởi vì Mộ Khuynh Nhan từng cảm tạ hắn cho nên mặc dù hắn không nổi tiếng như Hạ Y Na ở trong ĐH Đông Hải nhưng hắn cũng là một người có danh khí không nhỏ.
Nhưng mà.
Sau khi trận bóng rổ kết thúc thì hắn trực tiếp trở thành người có tiếng nhất ở ĐH Đông Hải.
Trạng Nguyên đế, tiểu vương tử bóng rổ.
Một đám người liền bắt đầu đặt danh hiệu cho Bùi Đông Lai.
Đối với hết thảy mọi việc này, Bùi Đông Lai cũng không cố ý tránh né, cũng không có ý nói thêm vào. Hắn vẫn như trước, mỗi sáng vẫn luyện công sau đó đi học, một lòng một dạ nghiên cứu mô hình Kinh Tế mà Cổ Bồi Nguyên giao cho hắn.
Không quan tâm đến mọi việc, bây giờ Bùi Đông Lai lại đang âm thầm chú ý đến Hạ Y Na.
Để cho hắn yên tâm chính là cô gái kia sau khi bị hắn cự tuyệt thì nàng cũng không có thất bại hoàn toàn, lại càng không có quấn chặt lấy hắn, mà nàng vẫn như cũ, vẫn cười nói bình thường, vẫn nói chuyện với đám bạn của Bùi Đông Lai.
Nhưng mà…
Mỗi khi đối mặt với Bùi Đông Lai thì ánh mắt của nàng cũng không lộ ra vẻ tình ý nữa, mà nàng thẳng thắn, dường như nàng đã đem Bùi Đông Lai trở thành bạn bè.
Trên mạng có câu nói:
" Nếu sau khi 2 người chia tay vẫn còn làm bạn với nhau thì điều đó chứng tỏ nàng chưa từng yêu cậu."Bùi Đông Lai và Hạ Y Na chưa yêu nhau, mà hắn cũng chưa từng nhìn thấy những câu nói này trên mạng cho nên hắn cảm thấy tình cảm hiện nay giữa hai người rất tốt.
------------------
6 ngày trôi qua. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - www.Truyện FULL
Sáng sớm, sau một đêm thức dài chiến đầu thì cuối cùng Bùi Đông Lai cũng đã hoàn thành đề tài này, hắn thấy cả người vô cùng nhẹ nhàng.
Trong phòng, đám người Ngô Vũ Trạch vẫn đang say giấc, Bùi Đông Lai đứng lên, duỗi người một cái, chuẩn bị rửa mặt, bắt đầu luyện công buổi sáng.
" Reng.. Reng…"Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên.
Bùi Đông Lai chưa bao giờ nhận được điện thoại vào lúc sáng sớm, lúc này nghe được tiếng chuông điện thoại thì hắn có chút nghi hoặc, sau đó trực tiếp cầm điện thoại lên thì thấy người gọi là Quý Hồng.
Bùi Đông Lai thấy thế thì thầm mắng mình hồ đồ, sau đó hắn đi ra ngoài ban công, nhận điện.
- Xem ra ta đoán không sáng, hẳn là cậu đã rời giường để luyện công.
Điện thoại được chuyển, trong điện thoại liền truyền ra giọng nói của Quý Hồng.
- Không phải rời giường mà nguyên tối qua không ngủ.
Bùi Đông Lai cười nói.
Quý Hồng ngẩn ra, theo sau dở khóc dở cười:
- Cậu lại làm cái mô hình chó má đấy à?
- Hung đại vô não.
Bùi Đông Lai tức giận mắng một câu, sau đó không đợi Quý Hồng đáp trả lại, hắn đã noi sang chuyện khác:
- Nói chính sự.
- Dựa vào yêu cầu của cậu thì ta đã ra lệnh chỉnh đốn lại các tụ điểm ăn chơi, thuốc phiện đã được quản lý một cách chặt chẽ còn đám đạo tặc lại không dám đến gây án.
Quý Hồng vốn đang tức giận, bất quá nghe Bùi Đông Lai muốn nói chính sự thì nàng cũng không tranh cãi với Bùi Đông Lai nữa, mà nói:
- Tính cho đến trước mắt, tính hiệu quả vô cùng tốt nhưng mà ở trong hắc đạo của TQ lại nổi một hồi sóng to gió lớn, một ít lão đại có quan hệ không tồi đã gọi điện cho ta, hỏi ta có phải điên rồi hay không?
Bùi Đông Lai âm thầm thở một hơi nhưng hắn không có nói ý kiến của mình mà là đợi Quý Hồng nói hết.
- Lão bản thân ái của ta, ta thấy được hẳn là cảnh sát Đông Hải phải tặng cho chúng ta một lá cờ, trên lá cờ ấy có ghi dòng chữ " Hắc đạo có cuộc sống giống như Lôi Phong."
Quý Hồng nhịn không được trêu ghẹo nói:
- Bởi vì một câu của cậu mà trị an của Đông Hải đã trở nên tốt hơn, trừ bỏ bọn trộm cắp ở bên ngoài thì các án kiện đều đã giảm hơn phân nữa. Nếu không cậu hãy đem người bắt hết bọn trộm cắp đi? Đến lúc đó sẽ trở nên thái bình a.
- Trộm cướp mặc dù có tạo ra ảnh hưởng đến cuộc sống của mọi người nhưng mà lại không nguy hiểm đến tính mạng, hơn nữa cũng không có thể tiêu diệt hoàn toàn.
Bùi Đông Lai nói.
- Lão bản thân ái, cậu thật âm hiểm.
Quý Hồng nói móc một câu, sau đó lại nói:
- Phía bên Giang Ninh, đúng như suy đoán của cậu, đám người Dương Sách đã tính toán lợi dụng cơ hội lần này để trả thù. Căn cứ vào tin tức ta tìm được thì Dương Sách đã triệu tập toàn bộ mọi người ở Đông Hải trở về Giang Ninh.
- Xem ra lần này đến Giang Ninh, huyết chiến không thể tránh được rồi.
Đối với lời nói của Quý Hồng, Bùi Đông Lai cũng không có cảm thấy kinh ngạc, mà là cười lạnh nói.
- Ta cũng cho rằng như vậy.
Quý Hồng nói:
- Bất quá, lấy tính cách của Băng mỹ nhân, kêu ngày giỗ của Đông Phương Thần mà không để cho nàng đi cúng bái thì quả thật còn khó chịu hơn so với giết chết nàng.
- Để người Phong Diệp chuẩn bị nhanh một chút, đêm nay lẻn vào Giang Ninh.
Bùi Đông Lai trầm mặc vài giây đồng hồ, nói:
- Ta nghĩ nếu Dương Sách đã lựa chọn động thủ thì nhất định hắn sẽ mai phục người ở trên ngọn núi mai táng Đông Phương Thần.
- Được.
Quý Hồng liền trả lời một câu, nàng hiểu được Bùi Đông Lai làm ra như vậy là vì muốn che dấu tai mắt người khác, hơn nữa hắn không muốn để người khác biết.
Nàng cùng Bùi Đông Lai cũng không biết, Dương Sách chỉ là một con cờ nói chính xác chỉ là một con pháo hôi.
Sơn vũ dục lai phong mãn lâu. (gió thổi mưa giông trước cơn bão)
…
…