- Bởi vì nàng sẽ trở thành bến cảng tâm linh cho tao, mà mày sẽ trở thành hài cốt dưới chân của tao.
Bên tai vang lên lời nói có vẻ hời hợt, nhưng lại như chém đinh chặt sắt của Bùi Đông Lai…, cho dù Diệp Tranh Vanh tu dưỡng không tệ, lòng dạ cũng sâu, cũng bị chọc tức đến mặt mày biến sắc.
- A… Ha hả… Ha Hả a… Ha hả ha hả…
Sau đó, Diệp Tranh vanh giống như nghe được chuyện đáng cười nhất cái thế giới này, nở nụ cười càng cười càng điên cuồng.
Nghe được tiếng cười mang theo vài phần khinh thường của Diệp Tranh Vanh, Bùi Đông Lai không nói gì nữa mà là trực tiếp cúp điện thoại.
Điện thoại vừa cúp, tiếng cười biết mất đại sảnh lại một lần nữa khôi phục vẻ an tĩnh, an tĩnh đến mức thậm chí có thể nghe được tiếng thở hổn hển của Dương Sách.
Trong phòng khách, Dương Sách vẫn giống như một con chó TQ quỳ rạp trên nền đất, cái trán hoàn toàn bị máu tươi nhuộm đỏ không nói, trên mặt còn lưu lại nhiều vết máu.
Dưới ánh đèn, hắn không có đưa tay lau đi vết máu trên mặt, mà là vẫn chăm chú nhìn Bùi Đông Lai đang đợi Bùi Đông Lai cho hắn một cái hứa hẹn.
Trên mặt thảm, Nạp Lan Minh Châu quần áo xộc xệch, thân thể phần lớn lõa lồ lộ ra ngoài không khí, chỉ là, nàng lại không có để ý mà là giống như một người đần độn hai mắt vô thần nhìn lên trần nhà.
- Đi rửa vết máu trên mặt đi
Bùi Đông Lai nhìn thoáng qua Dương Sách dùng giọng điệu không thể nghi ngờ nói.
Trong con ngươi Dương Sách hiện ra một loại cảm xúc tên là thất vọng, bất quá cũng là trước tiên đáp ứng, sau đó liền đứng dậy kéo quần lên đi về phía phòng vệ sinh.
Mà Bùi Đông Lai ngay cả nhìn cũng không nhìn Nạp Lan Minh Châu một cái, đứng dậy hướng cửa phòng đi tới.
- Bùi Đông Lai!
Ngạc nhiên nhận thấy được Bùi Đông Lai có ý định rời đi, Nạp Lan Minh Châu bỗng nhiên thức tỉnh nhìn chằm chằm vào bóng lưng Bùi Đông Lai lớn tiếng la lên.
Không để ý đến, thậm chí… nhịp bước của Bùi Đông Lai cũng không có dừng lại.
- Bùi Đông Lai, cậu đứng lại đó cho tôi!
Nạp Lan Minh Châu chưa từ bỏ ý định.
Như cũ vẫn không trả lời.
- Bùi Đông Lai…
- Cô còn gọi nữa, lão tử đem cô bán vào kỹ viện!
Lúc này đây, không đợi Nạp Lan Minh Châu nói tiếp, Dương Sách đi rửa vết máu trên mặt từ trong phòng vệ sinh chạy ra, sắc mặt dữ tợn hướng về phía Nạp Lan Minh Châu rống một câu.
Nguồn: http://truyen360.comNạp Lan Minh Châu bị dọa cho sợ đến đem nửa câu nói sau nuốt trở về bụng.
Dương Sách không để ý tới nàng nữa, sải bước đuổi theo Bùi Đông Lai.
Cùng lúc đó.
Ở bãi đỗ xe, Quý Hồng dựa theo phân phó của Bùi Đông Lai, cũng chưa đi lên, mà là ngồi trong chiếc Mercedes-Benz s350 kiên nhẫn chờ đợi.
Đồng thời chờ đợi, trong lòng nàng nghĩ tới việc Bùi Đông Lai rốt cuộc thì sẽ đối phó Nạp Lan Minh Châu như thế nào.
- Ân Ly, đi đem cái tên kia lại đây cho chị.
Đột nhiên, Quý Hồng thấy tên hộ vệ của Nạp Lan Minh Châu giống như binh sĩ bại trận, thất kinh từ trong khách sạn đi ra hai mắt nàng liền tỏa sáng lập tức ra lệnh cho Ân Ly.
Không trả lời, Ân Ly trước tiên mở cửa xuống xe, cả người biến thành một bóng trắng cấp tốc chạy về phía cửa khách sạn.
"Bá!"Cửa khách sạn, tên hộ vệ Mãn Giang của Nạp Lan Minh Châu nhận thấy được có người tiếp cận mình, liền bị dọa cho mặt mũi biến sắc, theo bản năng cho tay vào trong ngực.
- Không muốn chết thì đi theo tôi.
Ân Ly dừng bước lại, mặt không thay đổi nhìn Mãn Giang, phảng phất như đang nhìn một người chết.
Nhận thấy được sát ý hiện lên trên người Ân Ly cảm thụ được áp lực Ân Ly mang tới, Mãn Giang vừa bị Bùi Đông Lai dọa cho sợ đến hồn phi phách tán, do dự một chút cuối cùng bỏ qua chống cự đưa tay từ trong lồng ngực ra không có móc súng ra mà là giống như một tên tù binh đi theo Ân Ly đi về hướng chiếc Mercedes-Benz s350.
- Quý tỷ, người đã mang đến rồi.
Ân Ly mang theo Mãn Giang đi tới bên cạnh chiếc ô tô, cung kính hồi báo với Quý Hồng.
Quý Hồng gật đầu, ánh mắt đánh giá Mãn Giang một phen, sau đó… Theo thói quen lộ ra một nụ cười nũng nịu mê chết người không đền mạng:
- Tiểu đệ đệ, cậu không cần khẩn trương tôi cũng không làm gì cậu cả, tôi chỉ là muốn hỏi cậu vài vấn đề.
Thân là hộ vệ của Nạp Lan Minh Châu, Mãn Giang trong lúc thu thập tin tức về Bùi Đông Lai từng nhiều lần biết đến tin tức về Quý Hồng nên đối với Quý Hồng cũng không xa lạ gì.
Ở dưới dạng tình hình này, đối mặt với Xà mỹ nữ Quý Hồng uy danh lan xa tại nam bán quốc, Mãn Giang giống như là đứa trẻ nhìn thấy lão sư nghiêm khắc, không dám có bất kỳ càn rỡ cùng bất mãn nào mà thất kinh gật gật đầu.
- Vì sao cậu vứt bỏ chủ tử của mình mà một mình chạy trốn như vậy?
Quý Hồng mỉm cười hỏi, cười đến giống như một ma nữ, nụ cười tràn đầy mị hoặc người không biết còn tưởng rằng nàng đang câu dẫn nam nhân.
Mắt thấy Quý Hồng lộ ra nụ cười rất dễ dàng làm cho nam nhân hiểu lầm, Mãn Giang chẳng những không có suy nghĩ bậy bạ, ngược lại bị dọa cho sợ đến cả người khẽ run rẩy, không dám giấu diếm, mà là biết gì đều nói hết:
- Là Bùi thiếu để cho tôi cút.
- Nga?
Quý Hồng nháy mắt một chút, hứng thú hỏi:
- Vậy chủ tử Nạp Lan Minh Châu của cậu đâu?
Lúc trước, Mãn Giang bị Bùi Đông Lai dọa cho sợ chạy ra khỏi căn phòng, bởi vì Bùi Đông Lai không có bảo hắn rời khỏi khách sạn, cho nên hắn không dám rời đi mà là cùng Dương Sách đứng ở cửa; khi hắn thấy Dương Sách đi vào, nghe được Dương Sách dựa theo chỉ thị của Bùi Đông Lai mà cường bạo Nạp Lan Minh Châu thì hắn trực tiếp bị dọa sợ mà rời đi.
"Rầm!"Lúc này, nghe được Quý Hồng hỏi như vậy, Mãn Giang đầu tiên là khẩn trương nuốt nước bọt sau đó mới lắp bắp nói:
- Bùi… Bùi thiếu để cho Dương Sách cường bạo nàng…
"Bá!"Ngạc nhiên nghe được lời nói của Mãn Giang…, trên khuôn mặt lạnh lùng của Ân Ly hiện lên một tia kinh ngạc, tựa hồ nàng không nghĩ tới Bùi Đông Lai có thể xử lý Nạp Lan Minh Châu như vậy.
So ra mà nói, Quý Hồng trấn định hơn nàng nhiều, nàng chẳng qua là hơi bị giật mình chân mày nhướng lại, sau đó lại hỏi:
- Cậu biết toàn bộ kế hoạch của chủ tử cậu không?
Mãn Giang gật đầu, đem toàn bộ kế hoạch mà Diệp Tranh Vanh cùng Nạp Lan Minh Châu chế định ra nói cho Quý Hồng.
- Tốt lắm, nếu Bùi thiếu cho cậu đi, như vậy cậu đi đi.
Nghe Mãn Giang trả lời xong, Quý Hồng đầu tiên là trầm ngâm trong chốc lát, sau đó khẽ vén tóc lên cười nói:
- Mặt khác, tôi đề nghị cậu, Bùi thiếu tha cho cậu một mạng, cậu hẳn là nên cảm thấy may mắn, không cần làm chuyện không có đầu óc chạy về Nạp Lan gia báo tin. Nếu như cậu làm như vậy, tạm không nói đến có thể hay không bị người Nạp Lan gia nổi giận giết chết, ít nhất, lúc tiếp theo đối mặt với Bùi thiếu, cậu hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
- Ách…
Có lẽ không nghĩ tới Xà mỹ nữ Quý Hồng tiếng xấu lan xa này lên tiếng nhắc nhở, Mãn Giang kinh ngạc há to miệng.
Mặc dù hắn không biết Quý Hồng tại sao lại lên tiếng nhắc nhở, chỉ là… Hắn biết, Quý Hồng nói một chút cũng không sai —— nếu hắn trở lại Nạp Lan gia, hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Vô luận là Nạp Lan Minh Châu hay là Nạp Lan Trường Sinh đều sẽ là không bỏ qua cho hắn!
Đồng thời hiểu được điểm này, hắn cảm kích nhìn Quý Hồng một cái không nói gì nữa mà là thật nhanh rời đi.
- Quý tỷ, Bùi thiếu hắn?
Sau khi đợi Mãn Giang rời đi, Ân Ly vẫn trầm mặc không nhịn được mở miệng, lời tuy chưa nói xong; chính là ý tứ lại rất rõ ràng: Bùi Đông Lai tại sao phải làm như vậy?
- Tiểu Ly, em cảm thấy đối với Bùi Đông Lai mà nói cái gì trọng yếu nhất?
Quý Hồng ngẩng đầu nhìn về khách sạn Hi Nhĩ Đốn, hỏi lại nàng.
- Tình cảm, hoặc là nói cô bé Tần Đông Tuyết kia.
Ân Ly hơi trầm mặc, cho ra câu trả lời chắc chắn nàng sở dĩ nói như vậy là bởi vì nàng biết, Bùi Đông Lai một lòng muốn đứng thẳng lưng bước vào Tử Cấm thành, quang minh chính đại nắm tay Tần Đông Tuyết đi ra cửa chính của Tần gia.
- Không đúng.
Quý Hồng cười lắc đầu, giọng nói phức tạp nói:
- Chính là phụ thân hắn Bùi Vũ Phu.
Ân Ly ngạc nhiên.
- Bởi vì đặc thù kinh nghiệm, tình cảm của hắn và phụ thân hắn người ngoài không thể hiểu được địa vị của phụ thân hắn trong lòng hắn dù là bất luận người nào cũng không thể nào sánh bằng bao gồm cả Tần Đông Tuyết!
Trong đầu Quý Hồng hiện ra thân ảnh phụ tử Bùi Vũ Phu, Bùi Đông Lai, thở dài nói:
- Rồng có nghịch lân, nghịch lân của Bùi Đông Lai chính là phụ thân hắn —— Nạp Lan Minh Châu cùng Diệp Tranh Vanh cấu kết tính toán với Bùi Vũ Phu, tương đương với việc chạm vào nghịch lân của hắn!
- Nhưng mà thủ đoạn của hắn.
Quý Hồng cười khổ:
- Hắn và phụ thân hắn bất đồng, phụ thân hắn là anh hùng mà hắn là kiêu hùng.
Ân Ly bừng tỉnh đại ngộ.
- Mười tám năm trước, Diệp gia có thể đuổi đi một anh hùng, mười tám năm sau, phụ tử Bùi gia cùng áp trận bản thân chị cũng muốn xem người Diệp gia tiếp chiêu như thế nào!
Quý Hồng trong lòng thầm nghĩ một câu, trong con ngươi hiện lên một tia hận ý đồng thời đem ánh mắt quăng về hướng cửa khách sạn.
Theo ánh nhìn chăm chú của Quý Hồng ở bên trong, Bùi Đông Lai mang theo Dương Sách đi ra khỏi khách sạn Hi Nhĩ Đốn.
Nương theo ánh đèn, Quý Hồng có thể thấy rõ ràng, Bùi Đông Lai giống hệt với lúc đi vào khách sạn, vẻ mặt giống như mặt hồ không có gợn sóng, bình tĩnh như nước nhịp bước ổn định phảng phất như không có chuyện gì phát sinh.
Mà Dương Sách thì là một bộ dáng tâm sự nặng nề, nhịp bước lúc bước đi có vẻ lỗ mãng phảng phất tùy thời có thể bị một trận gió xô ngã không có một chút phong phạm của
"Dương gia" năm xưa.
Mắt thấy Bùi Đông Lai mang theo Dương Sách sắp đến gần, Quý Hồng cùng Ân Ly đều là xuống xe nghênh đón.
- Anh trở về đi, chờ điện thoại của tôi.
Lúc tới gần chiếc Mercedes-Benz s350 của Quý Hồng, Bùi Đông Lai dừng lại quay đầu nhìn thoáng qua Dương Sách.
Dương Sách vội vàng cúi người gật đầu:
- Rõ, Bùi thiếu!
Thanh âm vừa dứt, trong biểu tình trợn mắt há hốc mồm của tên bảo vệ khách sạn Dương Sách từng tại Nam Tô không ai bì nổi, cong eo lùi bước lại lùi đến năm sáu thước, mới khom người tựa như chó nhà có tang xám xịt đi về phía chiếc xe Lincoln treo biển tứ quý 4 kia.
Mặc dù hắn rất muốn từ miệng của Bùi Đông Lai nhận được một lời hứa hẹn, chính là hắn cũng biết, van xin lời hứa hẹn so sánh với trinh tiết của xử nữ còn muốn rẻ hơn!
- Nếu như không có đoán sai, cậu tính toán cũng không có bỏ qua cho Dương Sách đi?
Mắt thấy Dương Sách lái Lincoln rời đi, Quý Hồng cười hỏi nhưng trong lòng thì đã có đáp án: sẽ không bỏ qua.
- Hắn làm hại Huyết Sát cơ hồ toàn quân bị diệt, Phong Diệp cũng chết một nửa, ta mà thả hắn tỷ cùng Liễu tỷ sẽ bỏ qua cho ta sao?
Bùi Đông Lai cho ra câu trả lời cùng với đáp án trong lòng Quý Hồng giống nhau, không thể nghi ngờ.
- Cậu không phải là đã lợi dụng hắn trả thù Nạp Lan Minh Châu cùng Diệp Tranh Vanh sao? Vì sao còn muốn giữ hắn lại?
Sau khi nghe câu trả lời chắc chắn của Bùi Đông Lai, Quý Hồng mang theo vài phần tò mò hỏi, theo nàng xem ra Bùi Đông Lai lưu lại Dương Sách không phải là vì dùng phương thức gậy ông đập lưng ông trả thù Nạp Lan Minh Châu cùng Dương Sách sao?
Một khi đã như vậy, để tránh phiền phức sau này, hẳn là trảm thảo trừ căn mới đúng.
- Giết người nhất định phải chính mình ra tay sao?
Bùi Đông Lai nhìn Quý Hồng hỏi.
Quý Hồng ngạc nhiên một trận, sau đó… Cặp mặt câu hồn một trận chuyển động, giống như là hiểu cái gì, nói:
- Lấy tính tình tự phụ của Diệp Tranh Vanh, hành động phản bội của Dương Sách đầu nhập cho cậu trợ giúp cậu trả thù hắn, hắn hơn phân nửa sẽ không bỏ qua cho Dương Sách.
- Không riêng gì Diệp Tranh Vanh, còn có Lâm Tường.
Bùi Đông Lai nheo mắt lại nói:
- Tỷ làm tốt công tác chuẩn bị tiếp nhận hắc đạo Nam Tô đi.
Nghe Bùi Đông Lai nói một câu hai ý nghĩa, Quý Hồng trong lòng rất rõ ràng —— kế hoạch muốn mạ vàng của Lâm Tường ở Nam Tô đến lúc chấm dứt thất bại rồi, mà Dương Sách sẽ trở thành vật hy sinh trong chuyện này.
Vận mệnh của binh sĩ, không thể sửa đổi!
…
…