Bóng đêm dày đặc, trên đường phố người đi lại cùng xe cộ trên đường cũng bắt đầu giảm bớt, trong quân khu Giang Ninh đèn đuốc sáng trưng, bệnh viện ở trong quân khu Giang Ninh đỗ rất nhiều loại ô tô.
- Cha, không phải cha đã nói là có thể làm cho tên khốn kiếp Bùi Đông Lai kia phải trả giá thật nhiều sao? Làm sao lại không làm được?
Trong một gian phòng bệnh cao cấp của bệnh viện, Ngưu Hải Đào bị Bùi Đông Lai phế đi một cánh tay đang băng vải, nằm ở trên giường bệnh, vẻ mặt không cam lòng nhìn về phía Ngưu Chí Quân hô lên.
Kể từ sau khi về Giang Ninh thì Ngưu Hải Đào liền được đưa đến nơi này.
Mặc dù bác sĩ ngoại khoa tốt nhất bệnh viện đã tiến hành phẫu thuật cho hắn, nhưng mà cánh tay của hắn vẫn bị phế đi
Đối với Ngưu Chí Quân mà nói, sau khi hắn biết được Ngưu Hải Đào bị Bùi Đông Lai phế đi một cánh tay thì hắn rất muốn báo thù cho Ngưu Hải Đào. Nhưng mà bởi vì kiêng kỵ Bùi Vũ Phu nên tuy giận nhưng hắn cũng không dám hành động tùy tiện.
Cho đến khi Nạp Lan Minh Châu xuất hiện.
Sự xuất hiện của Nạp Lan Minh Châu khiến hắn thấy được cơ hội báo thù, hơn nữa sau khi cân nhắc, cuối cùng lựa chọn hợp tác cùng Nạp Lan Minh Châu.
Từ ý nào đó mà nói, hắn lựa chọn hợp tác cùng Nạp Lan Minh Châu, một là cảm thấy kế hoạch của Nạp Lan Minh Châu có tính khả thi rất cao hơn nữa hắn cảm thấy mình không có chính diện giao phong cùng Bùi Đông lai, mà là ẩn tàng ở phía sau. Cho nên hắn không cần phải lo lắng bị Bùi Đông Lai trả thù.
Chỉ là.
Khi hắn biết được Bùi Đông Lai bỗng dưng được Trần Diêm Vương nhìn trúng đưa đến kế hoạch bị thất bại thì hắn cảm nhận được không khí có mùi nguy hiểm.
Lúc này nghe được lời nói của Ngưu Hải Đào…, nhìn sắc mặt hận ý của Ngưu Hải Đào. Ngưu Chí Quân khó dài, không biết nên trả lời như thế nào.
- Cha, sao cha không nói gì?
Mắt thấy bộ dáng lo lắng của Ngưu Chí Quân, Ngưu Hải Đào cũng không biết tin tức gì nên thúc giục:
- Cho dù hắn là lão đại hắc đạo Hỗ Hàng thì làm sao chứ? Con cũng không tin hắn có thể chống lại nhiều thế lực bao gồm cả Lâm gia, Hà gia ở bên trong.
Ngày đó lúc Ngưu Hải Đào trở lại Giang Ninh, bởi vì chảy máu quá nhiều dẫn đến hôn mê, cũng không nhìn được một màn bị ngất của Hà Hoa, càng không biết bối cảnh chân chính của Bùi Đông Lai, mà lúc trước hắn cũng nghe được lời thề sắt đá của Ngưu Chí Quân là sẽ để cho Bùi Đông Lai phải trả giá thật nhiều, cho nên cho là Bùi Đông Lai chỉ nắm hắc đạo Hỗ Hàng ở trong tay là cùng.
- Hải Đào, nhớ kỹ, sau này không nên đi trêu chọc hắn!
Ngưu Chí Quân trầm mặc một hồi lâu, dùng một loại ngữ khí không thể nghi ngờ nói với Ngưu Hải Đào.
- Cha, cha nói gì?
Ngưu Hải Đào mở to mắt, cho là mình nghe nhầm.
Ngưu Chí Quân khe khẽ thở dài, xoay người rời đi. Mặc dù hắn không cam lòng cứ bỏ qua như vậy nhưng mà đến bước này rồi, việc hắn có thể làm chỉ là cầu xin Bùi Đông Lai bỏ qua cho hắn.
Nếu không, hắn có một vạn lý do để tin tưởng, không đề cập tới Bùi Vũ Phu sau lưng Bùi Đông Lai. Chỉ bằng vào việc hắn làm ở Ngưu Thủ Sơn lúc đó thì bản thân hắn sẽ gặp bi kịch.
- Cha, rốt cuộc là tại sao?
- Cha!
Mắt thấy Ngưu Chí Quân xoay người rời khỏi phòng bệnh, Ngưu Hải Đào từ ngạc nhiên lấy lại tinh thần, lớn tiếng gào thét.
Không để ý đến, Ngưu Chí Quân trực tiếp rời khỏi phòng bệnh.
Giang Ninh cuối mùa thu không tính là quá lạnh, nhưng vừa từ trong phòng bệnh đi ra, cảm nhận được gió đêm thổi đến, Ngưu Chí Quân cảm thấy ở cổ không khỏi lạnh lẽo.
Sửa sang lại một chút cổ áo, Ngưu Chí Quân đi về phía xe ô tô của hắn.
"Tư ~"Cùng lúc đó, một chiếc xe jeep đột nhiên dừng lại phía trước cửa bãi đậu xe, một gã quân nhân mặc đồng phục từ trên xe jeep nhảy xuống, bước nhanh về hướng Ngưu Chí Quân.
Ân?
Ngạc nhiên thấy một quân nhân mặc đồng phục, Ngưu Chí Quân hơi ngẩn ra, dừng bước.
- Nhị thúc.
Rất nhanh, tên quân nhân mặc đồng phục chạy đến bên cạnh Ngưu Chí Quân, không có chào, mà là rất thân thiết cùng Ngưu Chí Quân lên tiếng chào hỏi, ánh mắt nhìn về phía Ngưu Chí Quân hết sức tôn kính.
Hết thảy đơn giản bởi vì hắn thân là đội trưởng đại đội đặc chủng quân khu Giang Ninh, là cháu của Ngưu Chí Quân, hắn có thể từ một thanh niên nông thôn trưởng thành cho tới ngày hôm nay ngoại trừ bỏ tự thân cố gắng ra thì không thể bỏ qua công lao trợ giúp của Ngưu Chí Quân.
- Tiểu Lỗi, sao cháu lại tới đây?
Nhìn thân thể Ngưu Lỗi giống như một cây thương đứng trước mặt mình, Ngưu Chí Quân hơi có nghi ngờ nói:
- Không phải cháu đang ở trại tập huấn sao?
- Bọn cháu hôm nay mới vừa kết thúc tập huấn. Nhị thúc, nghe nói Hải Đào bị phế đi một cánh tay cho nên cháu tới hỏi thăm.
Ngưu Lỗi vừa nói, trong đôi máti hiện lên một tia tức giận.
Bởi vì cảm kích với Ngưu Chí Quân, Ngưu Lỗi đã Ngưu Hải Đào trở thành thân đệ đệ của mình. Sở dĩ Ngưu Hải Đào có tính cách hung hăng hằng càn quấy như vậy là có liên quan rất lớn với sự bao che của Ngưu Chí Quân cùng Ngưu Lỗi.
- Nó mới vừa nằm ngủ, cháu không nên tới thăm nó bây giờ.
Ngưu Chí Quân suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định không để cho Ngưu Lỗi cùng Ngưu Hải Đào gặp mặt, nếu không hơn phân nửa Ngưu Hải Đào sẽ kể khổ với Ngưu Lỗi, bởi như vậy, lấy tính cách của Ngưu Lỗi cùng với sự thương yêu đối với Ngưu Hải Đào thì hơn phân nửa Ngưu Lỗi sẽ đi tìm Bùi Đông Lai tính sổ.
- Vậy sáng mai cháu trở lại thăm nó.
Ngưu Lỗi trầm ngâm chốc lát, lại hỏi:
- Đúng rồi, nhị thúc, cháu nghe nói người đả thương Hải Đào có liên quan đến sự tình ở Ngưu Thủ Sơn, hơn nữa hắn còn được Trần thủ trưởng nhìn trúng, muốn đi vào đại đội đặc chủng?
- Ừh.
Sắc mặt Ngưu Chí Quân phức tạp gật gật đầu, vẻ khủng hoảng che dấu sâu trong đôi mắt hắn chợt lóe rồi biến mất.
- Nhị thúc, cháu không rõ tại sao một đầu mục xã hội đen lại được thủ trưởng nhìn trúng?
Ngưu Lỗi mang theo vài phần tức giận nói, cảm giác kia của hắn xem ra, Trần Quốc Đào đã khinh nhờn mấy chữ đại đội đặc chủng.
- Tiểu tử kia cùng Trần Anh có quan hệ rất tốt, hơn nữa thân thủ cũng không tệ.
Sắc mặt Ngưu Chí Quân khó coi nói.
- Hắc, nguyên lại là dựa vào mối quan hệ.!
Ngưu Lỗi khinh thường cười một tiếng, căn bản là không có cảm thấy thân thủ Bùi Đông Lai có điểm nào hơn mình.
Ngưu Chí Quân thấy thế, trong lòng cả kinh, nhắc nhở:
- Tiểu Lỗi, thúc thúc biết cháu đau lòng chuyện của Hải Đào, nhưng là tốt nhất đừng có trêu chọc tiểu tử kia, cũng đừng đi tìm hắn.
- Được rồi.
Ngưu Lỗi vốn là muốn nói cái gì, nhưng nhận thấy vẻ lo lắng trong đôi mắt Ngưu Chí Quân, cho là Ngưu Chí Quân sợ trêu chọc tới Bùi Đông Lai, dẫn tới Trần Quốc Đào nổi giận, cho nên gật đầu đáp ứng.
- Tốt lắm, Tiểu Lỗi, thời gian cũng không còn sớm, cháu mới vừa kết thúc tập huấn, khẳng định là mệt chết đi rồi, về nghỉ ngơi đi.
Thấy Ngưu Lỗi đáp ứng, Ngưu Chí Quân yên lòng nói.
Ngưu Lỗi gật đầu, không nói gì thêm, mà là cung kính tiễn Ngưu Chí Quân lên xe ô tô, sau khi đưa mắt nhìn Ngưu Chí Quân rời đi, mới nhảy lên xe jeep, trở về quân doanh.
Một giờ sau.
Cách Giang Ninh khoảng năm mươi km là một bãi huấn luyện quân sự bí mật.
Một đám quân nhân đặc chủng mặc áo màu đen, quần màu sắc rực rỡ cùng giày quân nhân đặc chủng, thân thể thẳng tắp đứng thành một đội.
- Ta trễ như thế này còn triệu tập mọi người đến đây là bởi vì có một việc phải nói cho mọi người biết.
Ngưu Lỗi đứng trước đội ngũ hình vuông này, ánh mắt như đao quét qua trên người hơn trăm tên quân nhân đặc chủng, trầm giọng nói.
- Đội trưởng, chẳng lẽ có nhiệm vụ mới hoặc là đợt tập huấn mới?
Một gã bộ đội đặc chủng tính cách hướng ngoại mở miệng hỏi.
Hắn vừa thốt lên xong, những người khác không phụ họa, mà là vẻ mặt nghi ngờ nhìn Ngưu Lỗi, đang đợi Ngưu Lỗi trả lời.
- Lúc trở lại đây, ta nhận được tin tức từ thượng cấp.
Ngưu Lỗi cau mày nói:
- Căn cứ theo như lời thủ trưởng nói, ngày mai thủ trưởng sẽ đến quân khu của chúng ta.
- Hắc hắc, đội trưởng, thủ trưởng muốn tới xem thành quả huấn luyện của chúng ta sao?
- Đội trưởng, chúng ta nhất định phải biểu hiện hết sức, để cho thủ trưởng mở rộng tầm mắt.
Trong lúc nhất thời, phần lớn người trong đội ngũ này nở nụ cười, bọn họ cũng đều biết Trần Quốc Đào thiên vị bộ đội đặc chủng, đối với đại đội đặc chủng đầu tư nhân lực, vật lực vượt xa những chi bộ đội khác, cho nên đều là rất tự hào.
- Không phải thế.
Bên tai vang lên lời nói cùng tiếng cười của các chiến hữu, sắc mặt Ngưu Lỗi có chút khó coi, cảm giác kia theo hắn xem ra, Trần Quốc Đào tới nơi này hẳn là vì quan sát bọn họ mà đến, mà không phải là vì đem một người nhờ mối quan hệ nhét tới đây.
- Vậy là sao?
- Ngày mai chúng ta sẽ nghênh đón một gã thành viên mới.
Ngưu Lỗi trầm giọng nói:
- Hơn nữa nghe nói người kia được thủ trưởng quân khu tự mình thưởng thức.
- Đội trưởng, người nào mà ngưu bức như vậy?
- Đúng vậy a, có thể làm cho thủ trưởng quân khu tự mình phê chuẩn, thực lực của tên kia nhất định rất mạnh mẽ đi?
Lời nói của Ngưu Lỗi nhất thời gợi lên lòng hiếu kỳ trong lòng mọi người, bọn họ rất muốn biết, chiến hữu mới lợi hại đến cỡ nào, có thể để cho thủ trưởng quân khu tự mình phê chuẩn.
- Hắn có mạnh hay không thì ta không biết.
Ánh mắt Ngưu Lỗi trở nên sắc bén hẳn lên:
- Ta chỉ biết là, hắn và cháu gái thủ trưởng quân khu có quan hệ không bình thường, là nhờ mối quan hệ, hơn nữa quan trọng hơn chính là thân phận chân thật của hắn là lão đại hắc đạo Hỗ Hàng.
"Rầm!"Lời nói của Ngưu Lỗi giống như một quả bom tấn ném vào sân. Cả sân huấn luyện đang an tĩnh bỗng trở nên xôn xao!
Những thành viên đại đội đặc chủng kia mở to hai mắt ra nhìn, nhìn Ngưu Lỗi, cảm giác kia tựa hồ như đang hỏi: Đội trưởng, ngài có nhầm không? Một lão đại xã hội đen làm sao có thể được thủ trưởng quân khu tự mình dẫn vào bộ đội đặc chủng?
- Ta biết mọi người rất kinh ngạc, trên thực tế, ta cũng là như thế.
Ngưu Lỗi càng nói càng nén giận, một trinh sát binh mũi nhọn tốn bao nhiêu công sức cũng là không vào được đại đội đặc chủng, một lão đại hắc đạo muốn trở thành một thành viên của đại đội đặc chủng, điều này làm cho hắn cảm thấy thật sự là quá hoang đường!
- Đội trưởng, để cho một đầu lĩnh hắc đạo gia nhập vào chúng ta, đây không phải là hạ nhục chúng ta sao?
Sau khi kinh ngạc, có người đưa ra bất mãn.
Người nọ vừa thốt lên xong, những người khác mặc không có nói ra, chỉ là trên mặt họ chứng mình những gì họ suy nghĩ cũng giống với những lời kia.
- Ta cũng cho là như vậy. Đại đội đặc chủng chúng ta chính là bộ đội ưu tú nhất quân khu, là niềm kiêu ngạo trong suy nghĩ của những người khác! Giống như vậy, chúng ta ở nơi này không phải là địa phương để mạ vàng, những kẻ dựa vào mối quan hệ không nên tới nơi này của chúng ta, mà là nên đưa đến địa phương khác!
Ngưu Lỗi nhíu mày nói:
- Nhưng mà đây làmệnh lệnh của thượng cấp, chúng ta không có quyền chất vấn cùng phản bác, chỉ có thể thi hành!
Quân nhân lấy thi hành mệnh lệnh là thiên chức.
Nghe được lời nói của Ngưu Lỗi. Mặc dù mọi người bất mãn,nhưng đều là trầm mặc.
- Bất quá… Cá nhân ta cho rằng mặc dù chúng ta không cách nào làm trái với mệnh lệnh của thượng cấp nhưng mà chúng ta có thể làm cho khối u ác tính của xã hội kia biết khó mà lui, chủ động cút ra khỏi nơi này!
Ngưu Lỗi nói tới đây, ánh mắt một lần nữa quét về phía mọi người:
- Đây cũng là mục đích mà ta triệu tập mọi người. Ta muốn nghe ý kiến của mọi người. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
- Đội trưởng, ta tán thành ý kiến của ngài.
- Ta cũng tán thành.
…
Trong lúc nhất thời, mọi người đều là lên tiếng phụ họa, ý kiến tương đối thống nhất.
- Tốt.
Thấy toàn bộ mọi người đều tán thành, Ngưu lỗi nghĩ đến chuyện tay của Ngưu Hải Đào bị Bùi Đông Lai phế bỏ, lập tức cười lạnh một tiếng, nói:
- Ngày mai ta sẽ cho hắn biết, nơi này của chúng ta không chứa chấp phế vật!
…
…