Trường An ở không dễ, người trong quan trường không có ai rảnh rỗi.
Nói khoa trương một chút thì người bình dân xem quan trường cũng giống như người dương gian nhìn xuống âm phủ, chỉ cần rướn cổ lên nhìn một chút là nổi da gà rồi.
Sáng sớm, khi ánh mặt trời vừa lên trên ngọn cây.
Thân là người nối nghiệp đời thứ tư của Diệp gia Diệp Tranh Vanh ngồi ở trong phòng làm việc, hắn không giống như những nhân viên công vụ khác mà ngồi thưởng thức trà ngon hay đọc báo. Mà lúc này hắn đang nhanh chóng viết lại toàn bộ công việc của ngày hôm qua, rồi lựa chọn ra những việc nào cần phải làm trước, những việc nào cần phải giải quyết sau.
" Reng…Reng"Đột nhiên, lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên.
Diệp Tranh Vanh để bút xuống, hắn không lập tức nhấc máy lên nghe mà thoáng nhìn qua số người gọi điện, sau đó mới nghe điện thoại:
- Vương chủ nhiệm.
- Tranh Vanh, đến phòng làm việc của tôi một chuyến.
Đầu bên kia điện thoại, vị đại lão kia liền nói ngay vào điểm chính, giọng nói cũng không tỏ ra cao cao tại thượng mà cũng không tỏ ra không thể nghi ngờ, giọng điệu của người này vô cùng bình thản.
- Được.
Diệp Tranh Vanh trả lời một câu chắc chắn, sau khi cúp điện thoại xong thì hắn đứng dậy, bước ra khỏi phòng làm việc.
Đi ở trong hành lang, bước chân của Diệp Tranh Vanh vô cùng ổn định, không để ý đến các phòng làm việc ở 2 biên.
Mặc dù hắn biết rõ, sau lưng của mỗi phòng làm việc đều là những chuyện tranh đấu khi xưa.
Nhưng mà.
Những việc này đối với Diệp đại thiếu gia hắn không có quan hệ với nhau.
Bởi vì, đối với nhiều người quan trường mà nói thì đều muốn vỡ đầu nát óc để chen chân vào một chức vụ hoặc là một phòng làm việc nào đó, nhưng đối với hắn mà nói thì đó chẳng qua chỉ là một cái ao nhỏ thậm chí thì đó chỉ là một cái ván cầu mà thôi.
Rất nhanh, Diệp Tranh Vanh đã đi đến cửa phòng của Vương chủ nhiệm, hắn đứng lại rồi gõ vào cửa.
- Vào đi.
Trong phòng truyền ra một giọng nói hời hợt, vô hình làm cho người ta có một loại cảm giác áp bách.
" Két!"Diệp Tranh Vanh đẩy cửa vào.
- Ngồi đi Tranh Vanh.
Mắt thấy Diệp Tranh Vanh đi vào phòng làm việc, thân là nhân vật số 3 Vương chủ nhiệm nhìn thoáng qua, giơ tay lên ý bảo Diệp Tranh Vanh ngồi xuống.
Đối mặt với sự khách khí của Vương chủ nhiệm thì Diệp Tranh Vanh cũng không tỏ ra khách sáo, hắn cũng không tỏ ra mình là Diệp đại thiếu gia mà cuồng ngạo. Hắn gật đầu, ngồi ở trên ghế sa-lon, ngẩng đầu ưỡn ngực, tư thế vô cùng đoan chính.
- Tranh Vanh, hôm nay tôi gọi đến đây là muốn an bài cho cậu một công việc.
Vương chủ nhiệm nhìn tư thế ngồi đoan chính của Diệp Tranh Vanh mà có chút cảm thán, hắn cười nói.
- Xin Vương chủ nhiệm cứ nói.
Diệp Tranh Vanh tỏ ra đúng mức.
- Ngày 25 – 12 tới đây, chúng ta sẽ tiến hành một buổi hội thảo về vấn đề nghiên cứu Kinh Tế học. Chúng ta sẽ lo các công việc chính của buổi thảo luận ấy. Các bộ, các ủy ban trung khác đều sẽ tham gia. Nguồn truyện: Truyện FULL
Vương chủ nhiệm nghiêm mặt nói:
- Ngày hôm qua, trước khi tan việc chúng tôi đã tính toán để cho cậu chịu trách nhiệm về lần hội nghị này. Cậu hãy nghĩ rồi làm một bản báo cáo, sau đó đưa đến đây để tôi nhìn xem.
- Đã biết, Vương chủ nhiệm.
Diệp Tranh Vanh nhanh chóng đem những công tác mà Vương chủ nhiệm nói save vào Laptop hơn nữa còn dùng ký hiệu đó là công việc quan trọng.
Mọi việc đều được Vương chủ nhiệm nhìn thấy ở trong mắt, hắn thầm khen ở trong lòng.
Ở hắn xem ra, cho dù Diệp Tranh Vanh không dựa vào Diệp gia thì chỉ bằng năng lực cá nhân của hắn thì tiền đồ ngày sau sẽ vô hạn lượng.
Mà thân là nhân vật đầu lĩnh của đời thứ tư trong Diệp gia, được Diệp gia dùng vô số nguồn lực ủng hộ nên không thể nghi ngờ năng lực của Diệp Tranh Vanh.
Bởi vì biết được tầm quan trọng lần này của hội nghị nên Diệp Tranh Vanh cũng không nôn nóng làm, mà là hắn tính toán nên làm gì cho tốt.
Sau khi tan việc, Diệp Tranh Vanh không có về nhà liền mà là ngồi trên một chiếc Volvo rồi đi ra khỏi cơ quan đại viện.
40
" sau.
Diệp Tranh Vanh đón thẳng xe đến thẳng một hội sở có tên là " Hồng Kinh hội."
Đối với người bình thường mà nói thì 3 chữ Hồng Kinh hội kia vô cùng xa lạ đối với họ.
Nhưng mà.
Đối với những người ở trong cái vòng luẩn quẩn thì cánh cửa Hồng Kinh hội kia còn cao..cao hơn cánh cửa của những hội sở khác.
Có thể nói không khoa trương chút nào thì ở quốc nội, người nào mà có thể gia nhập được vào Hồng Kinh hội thì đó chính là một điều vẻ vang.
Bởi vì, trong Hồng Kinh hội có tụ tập rất nhiều đệ tử cán bộ cao cấp, trong đó có tướng, có doanh nhân, có đại tướng ở biên giới…còn nhiều hơn nữa những hài tử đời sau ở trong Hoàng thành.
Trong vòng 8 năm lại đây, Hồng Kinh hội phát triển với một tốc độ chóng mặt, giống như một cái lưới lớn, lấy toàn bộ lợi ích của mọi người buộc chặt vào nhau, phần năng lực có thể nói là vô cùng kinh khủng.
Trong 8 năm qua, cánh cửa kia chỉ có một lần rơi chậm lại.
Một lần, bởi vì một câu nói của Diệp đại thiếu gia đã khiến cho công chúa của Nạp Lan gia trở thành Phương Hoàng, leo lên đầu cành.
Hồng Kinh hội.
Hội sở giành cho tất cả các hoàn khố là do một tay Diệp Tranh Vanh thành lập ra.
Hắn được xưng là thái tử, cũng là người đảm nhận chức hội trưởng.
7h30, Hồng Kinh hội, Diệp Tranh Vanh ở trong phòng ăn riêng.
Diệp Tranh Vanh ngồi trước bàn ăn, bộ dạng ưu nhã tiêu diệt thức ăn ở trước măt.
Một nữ nhân đeo kính đen, có gương mặt xinh đẹp, dáng người ma quỷ, làn da trắng nõn ngồi đối diện với Diệp Tranh Vanh, chăm chú nhìn vào hắn ăn.
- Có thể nói rồi.
Không biết qua bao lâu, Diệp Tranh Vanh dừng dùng cơm, cầm lấy khăn tay nhẹ nhàng lau miệng, nhìn vào nữ tử đối diện, thản nhiên nói.
- Vâng, hội trưởng.
Nghe được Diệp Tranh Vanh nói thế, nữ nhân liền nói:
- Đã qua được một tuần, Bùi Đông Lai đi xuống Nam Cảng. Hắn dùng thời gian một tuần đã khiến cho hắc đạo ở Nam Cảng đổi chủ.
- Ta muốn điều mà người khác không biết.
Diệp Tranh Vanh khẽ nhíu mày, cắt ngang lời nói của nữ nhân này, giọng nói tỏ ra bất mãn.
- Tương Cương bị Phương Khôn và Lăng Hoa Cường hạ thủ, chết trên đỉnh núi Thái Bình. Đầu tiên là Bùi Đông Lai chém giết con của Phương Khôn là Phương Húc Đông, sau đó âm thầm câu kết với Uông Chu của Hồng Tinh, lại mượn tay của cảnh sát để tiêu diệt Lăng Hoa Cường.
Có lẽ làm nhận ra Diệp Tranh Vanh đã bất mãn, trong lòng nữ nhân này liền hơi căng thẳng nhưng mà giọng nói vẫn tỏ ra bình tĩnh:
- Điều đáng ngờ duy nhất chính là sau khi Bùi Đông Lai ra tay với Lăng Hoa Cường thì đem Lăng Hoa Cường đến một nơi tên là thôn Đinh rồi bí mật giết chết Lăng Hoa Cường.
- Nguyên nhân?
Diệp Tranh Vanh lại mở miệng.
- Dựa vào tình báo mà chúng ta thu được thì Trang Bích Phàm bạn cùng phòng với Bùi Đông Lai là con riêng của Lăng Hoa Cường, Bùi Đông Lai đối phó với Lăng Hoa Cường cũng có một ít quan hệ với hắn.
Nữ nhân bổ sung.
Nghe được Bùi Đông Lai giết chết Lăng Hoa Cường, trở thành người phía sau màn của hắc đạo Nam Cảng thì vẻ mặt của Diệp Tranh Vanh cũng không có biến hóa, dường như hắn cũng không để ý đến chuyện này, trầm ngâm một lát, hắn lại hỏi:
- Còn về phần Bùi Vũ Phu?
Nữ nhân khẽ lắc đầu, sắc mặt chán nản cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mặt của Diệp Tranh Vanh.
- Tiếp tục điều tra đi.
Chân mày Diệp Tranh Vanh khẽ nhíu lên, bất quá hắn không có trách cứ với nữ nhân tên là Hoàng Oanh này.
Bởi vì hắn biết, tra không ra thế lực phía sau và hướng đi của Bùi Vũ Phu không phải là do Hoàng Oanh bất lực, cũng không phải là mạng lưới tình báo của Hồng Tinh quá kém mà là bởi vì Bùi Vũ Phu giấu diếm quá sâu.
Sâu đến nổi Diệp gia vận dụng toàn bộ thế lực cũng không có cách nào điều tra ra được.
Thấy Diệp Tranh Vanh không có trách mình, Hoàng Oanh âm thầm thở phào nhẹ nhỏm • sau đó ngẩng đầu, do dự một chút, nói:
- Hội trưởng, lấy khuynh hướng phát triển của Bùi Đông Lai thì càng lúc thế lực của Bùi Đông Lai càng trở nên lớn hơn. Chúng ta có cần âm thầm ngăn cản không?
- Không cần.
Diệp Tranh Vanh nhẹ nhàng lắc đầu, khóe miệng nở ra một nụ cười khinh thường:
- Tạm thời không nói đến chuyện hắn vẫn là một đứa hài tử, hắc đạo vĩnh viễn không thể lên được mặt bàn. Hắn ở bên hắc đạo càng lợi hại thì sẽ khiến người của Tần gia càng trở nên thất vọng đối với hắn mà thôi. Hoặc là nói, cho tới bây giờ người của Tần gia chưa bao giờ hy vọng gì vào người của Bùi Đông Lai cả.
- Nếu như không có cha của hắn thì hắn sớm đã chết một trăm lần.
Vẻ mặt Hoàng Oanh cũng khinh thường, nàng không hiểu rõ một người không có bất cứ căn cơ gì, chỉ bằng một người phụ thân là Bùi Vũ Phu thì có tư cách gì mà đấu với Diệp đại thiếu gia đây?
- Ở thời đại này, hợp lại cũng là một loại bản lãnh, ta và cô không phải cũng như vậy sao?
Dường như đã đoán được ý nghĩ trong lòng Hoàng Oanh, Diệp Tranh Vanh cười nhạt.
Sắc mặt Hoàng Oanh liền biến sắc, do dự một chút, nói:
- Nếu không có gì bất ngờ thì 25-12 này Bùi Đông Lai sẽ cùng Cổ Bồi Nguyên đến Yên Kinh để tham gia hội nghị nghiên cứu và thảo luận Kinh Tế, hơn nữa rất có thể hắn sẽ là người lên phát biểu, ngoài ra, Tần Đông Tuyết cũng đại diện cho Trần Tử đạo sư lên phát biểu, chúng ta cần phải làm gì?
- Ta cho cô một tháng để cô làm một mô hình luận văn.
Giọng nói của Diệp Tranh Vanh vẫn hời hợt nhưng lại làm cho người ta có một cảm giác không thể nghi ngờ:
- Cô chuẩn bị để còn mà lên phát biểu.
- Vâng, hội trưởng.
Đầu tiên là Hoàng Oanh ngẩn ra, sau đó tràn đầy vui mừng mà đứng lên, hướng về phía Diệp Tranh Vanh cúi chào lĩnh mệnh.
Diệp Tranh Vanh phất tay kết thúc nói chuyện, Hoàng Oanh thức thời rời đi.
- Tần Đông Tuyết a Tần Đông Tuyết, cô thật là có phúc mà không chịu hưởng, nếu cô cứ khăng khăng một mực như vậy thì một tháng sau tôi sẽ cho cô biết lựa chọn của cô là ngu xuẩn như thế nào. Tôi còn cho cô biết, thảo căn vẫn mãi là thảo căn cho dù hắn có phủ lên người một bộ y phục hoa lệ thì hắn vẫn không bỏ được tật xấu của một tên thảo căn.
Lặng lẽ thối lui ra khỏi gian phòng của Diệp Tranh Vanh, trên mặt Hoàng Oanh nở ra nụ cười lạnh, lặng lẽ nắm chặt 2 đấm.
Cùng lúc đó.
Diệp Tranh Vanh đi đến bên cửa sổ, nhìn đèn đuốc sáng trưng bên ngoài Tử Cấm Thành rồi lấy ra di động, bấm lấy một số:
- Tôi bất kể cậu dùng biện pháp gò, cậu cần phải giành được chức quán quân của lần Đại Bỉ Võ năm nay.
- Biết rồi, anh.
Đầu bên kia điện thoại, một người đang ở trong trụ sở huấn luyện, trên mặt có trét một lớp nước sơn trước tiên cung kính trả lời Diệp Tranh Vanh, sau đó hỏi thêm:
- Có cần phế bỏ tên phế vật ấy trong lúc cách đấu không?
- Không cần.
Diệp Tranh Vanh lắc đầu:
- Ta sẽ khiến hắn giống như chó có tang mà cút ra khỏi Yên Kinh.