Thời giản thấm thoát trôi đi, cho dù cậu có cố gắng như thế nào đi chăng nữa thì nó cũng lặng lẽ trôi qua.
Bất tri bất giác đã đến lễ Giáng Sinh, lúc này đại giang nam bắc đều tràn ngập hơi thở của lễ hội, lúc nào đi ra đường cũng thấy cây thông giáng sinh, ông già Noel.
Lúc này đây, trong trại huấn luyện của đại đội đặc chủng Đằng Long lại không có không khí của ngày lễ.
Tất cả mọi người, hơn 100 thành viên của đại đội đặc chủng Đằng Long đều đứng thành một đội ngũ, đang đợi Trần Quốc Đào đến.
Trên sân, lúc này khi Trần Quốc Đào chưa đến thì mọi người không nhịn được mà đem ánh mắt tập trung vào một người.
Bùi Đông Lai.
Lúc này đây ánh mắt của mọi người không còn khinh thường như lúc Bùi Đông Lai mới bước vào quân nữa, mà thay vào đó là ánh mắt sùng bài và khâm phục.
Sùng bái!
Sùng bái!
Mẹ nó, vô cùng sùng bái.
Hết thảy mọi chuyện, đơn giản là biểu hiện của Bùi Đông Lai trong đoạn thời gian vừa qua.
Trong thời gian vừa qua, Bùi Đông Lai cùng với 5 thành viên tinh anh của tiểu đội đặc chủng Đằng Long tiến hành huấn luyện với nhau.
Vốn là tất cả mọi người trong tiểu đội đặc chủng Đằng Long đều không lo lắng năng lực tác chiến cá nhân của Bùi Đông Lai, cái lo lắng chính là làm sao Bùi Đông Lai có thể phối hợp ăn ý với 5 thành viên tinh anh kia.
Nhưng mà.
Sự thật đã chứng minh lo lắng của bọn hắn đã dư thừa.
Bùi Đông Lai chẳng những là một quân nhân đặc chủng ưu tú hơn nữa đối với vấn đề tác chiến thì hắn cũng tỏ ra hiệu rõ, quan trọng hơn là hắn đã chứng tỏ được bản thân hắn trời sinh ra đã là một người chỉ huy.
5 ngày.
Hắn và 5 thành viên tinh anh của tiểu đội đặc chủng Đằng Long phối hợp ăn ý với nhau.
20 ngày.
Dưới sự chỉ huy của hắn thì sức chiến đấu của tiểu đội đặc chủng Đằng Long đã bước thêm một bước nữa.
3 ngày trước.
Bùi Đông Lai chỉ huy 5 thành viên tinh anh của đại đội đặc chiến Đằng Long cùng với hơn 30 tên tiểu đội đặc chủng Đằng Long tạo thành một hồi diễn tập. Nguồn truyện:
Truyện FULLKết quả là 30 tên kia đều thảm bại.
Điều này đã làm cho tất cả các thành viên của tiểu đội đặc chủng Đằng Long đều không tin nổi, ngay cả Trần Quốc Đào nhân vật số 1 của quân khu Giang Ninh cũng không tin nổi.
Chẳng qua là.
Đây cũng không là nguyên nhân thực sự mà bọn hắn sùng bái Bùi Đông Lai.
Bọn hắn sùng bái Bùi Đông Lai là bởi vì trong 23 ngày qua, Bùi Đông Lai chẳng những cho thấy hắn là một người có năng lực tác chiến cá nhân cùng với năng lực chỉ huy mạnh mẽ, hơn nữa hắn còn cho mọi người thấy được nghị lực cùng vơi sức lực của hắn.
Trong 23 ngày qua.
Mỗi ngày Bùi Đông Lai chỉ ngủ 4 tiếng, thời gian còn lại thì hắn cùng tập với những thành viên của đặc chiến đại đội, ngoài ra hắn còn tự mình rèn luyện các hạng mục khác.
Cách đấu, bắn súng, gỡ mìn, đặt mìn, lái trực thăng…
Điên rồi.
Đây là đánh giá của mọi người đối với Bùi Đông Lai.
Đối mặt với ánh mắt sùng bái của nhiều người như thế thì Bùi Đông Lai cũng không tỏ ra dao động, hắn lẳng lặng đứng im, đem ánh mắt nhìn về phía trước cửa, đang đợi Trần Quốc Đào đến.
Sau đó, bên ngoài truyền đến tiếng xe, những thành viên tiểu đội đặc chủng Đằng Long nghe được như thế liền đem ánh mắt nhìn sang.
Rất nhanh, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người mấy chiếc xe Jeep đang tiến vào trại huấn luyện của đại đội đặ chiến Đằng Long.
" Nghiêm"Mắt thấy Trần Quốc Đào và mấy vị đại lão khác đang đi tới phía mình thì tên đội trưởng liền hô to.
"Bộp"Tât cả mọi người đều đứng nghiêm, ngẩng đầu ưỡn ngực, hai mắt nhìn về phía trước, dáng người như là một khẩu súng.
Tên đội trưởng liền hướng đám người Trần Quốc Đào chạy tới.
- Báo cáo thủ trưởng, tất cả cả tập hợp xong, xin mời thủ trưởng ra lệnh.
Tên đội trưởng của đại đội đặc chủng Đằng Long tên là Ngũ Cương, khi cách Trần Quốc Đào 3m thì Ngũ Cương dừng bước lại thì kính lễ một cái rồi lớn tiếng báo cáo.
Trần Quốc Đào hoàn lễ rồi sau đó đi tới trước đội ngũ.
- Các đồng chí tốt.
Trần Quốc Đào vừa đi vừa đem ánh mắt nhìn về các thành viên của đại đội đặc chiến Đằng Long, cuối cùng ánh mắt của hắn dừng lại trên người Bùi Đông Lai.
- Thủ trưởng tốt.
Đám người Bùi Đông Lai lớn tiếng đáp lại.
- Thoạt nhìn, tinh thần của mọi người rất tốt.
Trần Quốc Đào đứng lại, mỉm cười:
- Ta thật cao hứng.
Đám người Bùi Đông Lai im lặng.
- Tiểu đội đặc chiến Đằng Long bước ra khỏi hàng.
Trần Quốc Đào trầm giọng nói.
" Bộp!"6 người liền bước ra khỏi hàng, tiếng bước chân liền vang lên.
- Chỉ còn 20 ngày nữa là đến Đại Bỉ Võ.
Sắc mặt Trần Quốc Đào hài lòng, nói:
- Bởi vì Bùi Đông Lai cần phải đi đến Yên Kinh trước nên đợt đặc huấn của mọi người đến đây là kết thúc.
Bên tai vang lên lời nói của Trần Quốc Đào, thấy được ánh mắt của Trần Quốc Đào đang nhìn mình thì Bùi Đông Lai vẫn im lặng.
- Lần này, các cậu đại diện cho quân khu tham gia Đại Bỉ Võ, là vinh quang của đại đội đặc chiến Đằng Long chúng ta cũng chính là vinh quang của cả quân khu. Các cậu sẽ có cơ hội cọ xát và thi đấu với các chiến sĩ đặc chủng trong nước, ta hy vọng mọi đừng làm mất mặt quân khu của chúng ta.
Nói tới đây, Trần Quốc Đào cũng có chút kích động:
- Mọi người chuẩn bị xong chưa?
- Đã xong.
Đám người Bùi Đông Lai lớn tiếng trả lời.
- Tốt, hy vọng mọi người không có làm nhục sứ mạng của mình.
Trần Quốc Đào hài lòng gật đầu sau đó nhìn về phía Bùi Đông Lai:
- Bùi Đông Lai, cậu đi theo ta.
- Vâng, thủ trưởng.
Bùi Đông Lai đi ra khỏi hàng rồi trả lời, sau đó đi theo Bùi Đông Lai.
- Tiểu tử, biểu hiện của cậu rất tốt, làm cho ta rất vui mừng.
Mang theo Bùi Đông Lai đến một nơi yên tĩnh, Trần Quốc Đào dừng bước lại rồi xoay người nhìn về phía Bùi Đông Lai nở ra nụ cười, nhưng trong lòng Trần Quốc Đào lại thổn thức không thôi.
Mới đầu khi hắn nhận được tin về kế hoạch tập luyện của hắn thì mặc dù hắn lo cho thân thể của Bùi Đông Lai sẽ không chịu nổi nhưng hắn muốn biết Bùi Đông Lai có thể kiên trì được bao lâu.
Kết quả, Bùi Đông Lai kiên trì suốt 23 ngày.
23 ngày như 1 ngày,
Điều này làm cho Trần Quốc Đào khiếp sợ với năng lực của Bùi Đông Lai đồng thời hắn cảm thấy bội phục.
- Báo cáo thủ trưởng, đây là việc mà tôi phải làm
Bùi Đông Lai lớn tiếng trả lời.
- Ngày tranh tài, ta sẽ đi đến Yên Kinh để tận mắt thấy cậu chiến thắng đối thủ.
Trần Quốc Đào gằn từng chữ:
- Giống như lúc trước, ta cũng sẽ không quên lời hứa hẹn đối với cậu.
- Cảm ơn thủ trưởng.
Vẻ mặt Bùi Đông Lai vẫn bình tĩnh.
- Đi thay quần áo đi, ta nói Trần Anh đưa cậu trở về Đông Hải.
Trần Quốc Đào cười khổ một tiếng:
- Cổ lão đầu vừa gọi điện đến đây.
- Vâng thủ trưởng.
Bùi Đông Lai lĩnh mệnh rồi rời đi.
20" sau.
Bùi Đông Lai đã thay xong đồ, dưới ánh mắt sùng bái của các thành viên đại đội đặc chủng Đằng Long, hắn cùng với Trần Anh rời đi.
- Đông Lai, cậu đi trước đi, chúng ta sẽ đến đó.
Ngũ Cương thấy vậy thì không nhịn được mà hô to.
- Tôi chờ mọi người.
Bùi Đông Lai dừng bước lại, xoay người, nắm tay nhẹ nhàng vung hai cái.
Ngũ Cương cùng với 5 thành viên đại đội đặc chiến Đằng Long thấy thế thì cũng vung nắm tay lên.
Thấy một màn như vậy thì Trần Anh liền rung động.
Giờ khắc này.
Đột nhiên nàng cảm giác được bản thân mình đã hiểu Bùi Đông Lai.
2 tiếng sau.
Bùi Đông Lai mang trên người một cái balo, đi theo Cổ Bồi Nguyên và Trương Thụy đến sân bay để đi Yên Kinh.
Đối với người bình thường mà nói thì có thể mua được biệt thự trong Tử Viên hay Đàn Cung thì đó chính là tượng trưng cho thân phận của họ. Mà đối với người có tiền mà nói, ở Yên Kinh có thể mua được tư hợp viện thì đó mới đúng là PRO.
Bởi vì, không phải có tiền là mua được.
Lúc bóng đêm bao phủ thành Yên Kinh.
Một nam nhân đầu tóc húi cua, râu đã được cạo sạch sẽ, mang theo một chiếc áo kiểu Tôn Trung Sơn đang ngậm một điếu con ngựa, ngắm nhìn bầu trời bao la.
- Vũ Phu, rốt cuộc cũng đã thay đổi rồi sao?
Thấy bộ dạng mang giày Tây, thân mặc trường bào của Bùi Vũ Phu thì Cô Độc Phong Ảnh mở miệng trêu ghẹo.
- Cùng con của mình đi gặp thân gia, không nên làm nó mất mặt.
Dưới màn đêm, Bùi Vũ Phu phun ra một ngụm khỏi rồi cười.
- Có nóng vội quá hay không?
Một người luôn cao ngạo như Cô Độc Phong Ảnh cũng hơi do dự một chút rồi mang theo vài phần nghi ngờ mở miệng hỏi.
Sở dĩ nghi ngờ, cũng không phải là Cô Độc Phong Ảnh cho rằng Bùi Đông Lai không có tư cách đến Yên Kinh cũng không có tư cách bước vào cửa Tần gia.
Ngược lại, sau khi biết được thế lực trong tay Bùi Vũ Phu thì Cô Độc Phong Ảnh có một vạn lý do để tin tưởng chỉ cần Bùi Vũ Phu ra mặt giúp Bùi Đông Lai thì đừng nói là cánh cửa Tần gia, cho dù là là nơi nào đi chăng nữa Bùi Đông Lai cũng có thể bước vào.
Hắn nghi ngờ là bơi vì dựa theo tính toán của Bùi Vũ Phu thì Bùi Vũ Phu muốn làm theo tâm ý của Bùi Đông Lai, để Bùi Đông Lai tự cố gắng để có thể có tư cách bước vào cánh cửa của Tần gia.
- Không vội.
Nụ cười trên mặt của Bùi Vũ Phu vẫn không giảm:
- Chẳng qua là nếu nó muốn làm ra quyết định gì thì ta đều ủng hộ nó.
Nói xong, Bùi Vũ Phu bắn tàn thuốc ra, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Một chiếc máy bay từ Đông Hải bay đến Yên Kinh trên bầu trời.
Đông Lai vào kinh.