Sáng sớm ngày thứ 2, khi Bùi Đông Lai mang theo băng ở trên tay cùng với đám người tiểu đội đặc chiến Đằng Long xuất hiện ở sân thi đấu thì tất cả mọi người đều không nhịn được mà nhìn về phía hắn.
Trong đó, những thành viên của các tiểu đội đặc chiến khác thì dùng một loại ánh mắt nghi ngờ nhìn vào Bùi Đông Lai.
Dựa vào tin tức bọn hắn nhận được thì vì muốn cho trận đấu ngày hôm qua công bằng nên Bùi Đông Lai đã tự đâm một nhát dao vào vai mình, sau đó mang theo tiểu đội đặc chủng Đằng Long tiêu diệt toàn bộ thành viên dự bị của Long Nha. Làm cho quân khu Giang Ninh lần đầu tiên đạt được chức quán quân về hạng mục thi đấu đồng đội.
Mà bởi vì vết thương của Bùi Đông Lai không xử lý kịp dẫn đến mất máu nhiều nên miệng vết thương của Bùi Đông Lai đã bị sưng lên.
Vậy mà, Bùi Đông Lai lại không hảo hảo dưỡng thương lại dẫn đội của mình xuất chiến, điều này làm cho bọn họ không biết Bùi Đông Lai đến đây là để xem đồng đội của mình thi đấu hay là tự bản thân hắn lên tham gia vào trận đấu.
Trên mặt của Diệp Thiên vẫn bình tình, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Bùi Đông Lai, trong mắt hiện lên chiến ý.
- Lão Trần a, ông muốn cho quân khu của mình giành luôn 3 giải sao?
- Tôi nói lão Trần, làm người cần phải phúc hậu, ông làm như thế thì chẳng khác nào để quân khu Giang Ninh đoạt hết giải a?
Cùng lúc này, thấy một màn như vậy thì ở cách đó không xa, mấy đại lão của các quân khu khác nhịn không được mà nhìn về phía Trần Quốc Đào, mở miệng trêu ghẹo.
Nghe được lời trêu ghẹo của 2 vị đại lão bên cạnh thì Trần Quốc Đào cười khổ, thở dài một hơi.
Tuy rằng hắn muốn Bùi Đông Lai thi đấu để giúp quân khu Giang Ninh đoạt luôn chức quán quân lần này nhưng mà hắn càng lo lắng thương thế Bùi Đông Lai, lo lắng chuyện ngoài ý muốn xảy ra khi Bùi Đông Lai vẫn một mực khăng khăng muốn lên thi đấu.
Chỉnh bởi vì như thế cho nên trưa ngày hôm qua hắn đã nói chờ sau khi thương thế Bùi Đông Lai trở nên tốt hơn một chút thì hắn sẽ dẫn Bùi Đông Lai đi đến gặp Tiêu XX, là nhân vật số 2 của TQ cũng là gia chủ của Tiêu gia.
Nhưng mà.
Làm cho hắn không ngờ chính là Bùi Đông Lai đã từ chối ý tốt của hắn, hơn nữa Bùi Đông Lai lại chủ động tham chiến.
Tuy rằng hắn đã nhận ra sự tự tin của Bùi Đông Lai nhưng mà hắn vẫn có chút bận tâm, trước khi đoạt chức quán quân thì hắn cần phải vượt qua người được xưng là binh trung chi vương Diệp Thiên, nhưng mà trước đó hắn cần phải vượt qua 2 đối thủ của 2 tiểu đội đặc chủng khác.
- Tôi cũng không muốn, đây là chủ ý của nó.
Cười khổ một chút, Trần Quốc Đào giải thích.
2 người mở miệng lúc nãy có quan hệ cá nhân rất tốt với Trần Quốc Đào, bọn hắn biết rõ thái độ làm người của Trần Quốc Đào, biết Trần Quốc Đào không phải là người đặt nặng hư danh vì thế khi nghe được lời giải thích của Trần Quốc Đào thì 2 người bọn họ cũng không cảm thấy kỳ quái.
Không riêng gì 2 người bọn họ mà ngay cả nhân vật số 1 của quân khu Yên Kinh cùng 5 vị đại lão khác cũng không cảm thấy kỳ quái, còn về phần vị đại lão số 3 trong quân phương kia vì bận công tác cho nên không có thời gian đến quan sát trận đấu này.
- Lão Trần, mục đích đến Yên Kinh của tiểu tử đó thì tôi và ông đều rõ, mà tính cách của tiểu tử Diệp Thiên kia ông cũng hiểu.
Hà Huy mang theo vài phần lo lắng, hỏi:
- Tiểu tử đó muốn thi đấu, hơn phân nửa là hướng về phía Diệp Thiên. Tạm thời mặc kệ ai sẽ là người chiến thắng, tôi chỉ lo lắng sẽ xuất hiện cục diện
“Thương địch nhất thiên, tự thương bát bách” (*)(*): Giết địch một ngàn, tự thương tám trăm- Điều này ta biết, nhưng mà tiểu Hà, cậu cũng nên biết, có một số chuyện chúng ta không thể ngăn cản.
Trần Quốc Đào gật gật đầu, khẽ thở dài:
- Trận chiến này đã không thể tránh được. Bất kể là Bùi Đông Lai hay là Diệp Thiên thì bọn hắn không vì bản thân mình mà còn vì người khác mà chiến. Một khi đã như vậy, cho dù bọn nó không có gặp mặt trên lôi đài này thì cũng sẽ tìm một chỗ khác để quyết chiến, nếu như vậy thì không bằng để bọn nó quyết chiến ở đây đi, như vậy thì chúng ta có thể khống chế được tình thế.
- Haizz..
Hà Huy biết những điều Trần Quốc Đào nói là sự thật. Hắn nghĩ nghĩ một lát rồi mở miệng:
- Cũng chỉ có thể, một khi 2 đứa nó đã phân được thắng bại thì tôi sẽ lập tức cho tay súng bắn tỉa dùng thuốc mê để đánh ngất bọn nó, tránh cho tình thế phát sinh ngoài ý muốn. Nhưng mà, nếu trong quá trình quyết đấu phát sinh điều ngoài ý muốn thì đây không phải là việc mà tôi có thể ngăn cản được.
Nghe Hà Huy nói thế, Trần Quốc Đào cũng không nói gì thêm mà là khẽ gật đầu.
- Báo cáo thủ trưởng, 8 đội trưởng cùng với 48 thành viên của các tiểu đội đặc chiến đã đến nơi, xin đợi lệnh.
Chờ sau khi mọi người đã có mặt đầy đủ, Lý lữ trưởng, đội trưởng của tiểu đội đặc chiến Lang Nha liền xoay người chạy lên trước đài chủ tịch, cúi chào rồi lớn tiếng báo cáo.
- Dựa theo sắp xếp mà tiến hành bốc thăm, 10’ sau sẽ diễn ra trận thi đấu thứ nhất.
Thân là người phụ trách thì Hà Huy liền làm ra chỉ thị.
- Vâng, thủ trưởng.
Lý lữ trưởng lớn tiếng trả lời rồi trở về trước đội hình:
- 8 đội viên tham gia thi đấu bước ra khỏi hàng.
“Bộp! Bộp! Bộp”Nghe Lỹ lữ trưởng nói thế thì 8 thành viên tham gia cách đấu liền đi ra.
“Xôn xao”Mắt thấy Bùi Đông Lai là đại diện của tiểu đội đặc chiến Đằng Long thì trừ Diệp Thiên ra, toàn bộ mọi người đều cả kinh không nhẹ.
Sau đó, mọi người liền lên tiến hành bốc thăm.
- Vì muốn hiện ra phong thái của quân nhân, tránh để các cậu phải biểu diễn trong lúc thi đấu. Dựa vào sự an bài thì các cậu không cần phải nương tay, mọi người cần phải phát huy 200% sức lực của mình.
Rút thăm xong, Hà Huy tiếp lấy kết quả bốc thăm từ tay Lý lữ trưởng, trầm giọng nói:
- Như vậy thì trong lần cách đấu này sẽ có người bỏ mạng.
Nói xong, Hà Huy nhịn không được mà ngó sang Bùi Đông Lai cùng Diệp Thiên. Hắn phát hiện được Bùi Đông Lai thì thờ ơ mà Diệp Thiên thì đằng đằng sát khí.
- Nhưng mà, mọi người đều là những thanh quân đao của bộ đội. Nếu có người chết trên lôi đài thì đó chính là tổn thất lớn của quân đội ta. Cho nên, một khi có một đội viên thi đấu bị đánh bại thì người đang tranh tài với anh ta phải biết dừng tay lại, mọi người có nghe hiểu không?
- Báo cáo thủ trưởng, hiểu được.
8 người tham gia thi đấu đều đồng thanh hô lên.
- Sau đây ta tuyên bố kết quả bốc thăm vòng thứ nhất: Tổ A gồm có: Tiểu đội đặc chiến Lang Nha Diệp Thiên, chiến đội hải quân lục chiến Trần Hạc, tiểu đội đặc chiến Tuyết Báo Tôn Nhận, tiểu đội đặc chiến Đao Phong Cô Phòng. Tổ B gồm có: Tiểu đội đặc chiến Đằng Long Bùi Đông Lai, tiểu đội đặc chiến Mãnh Hổ Vương Khuê…..
Nghe được kết quả bốc thăm thì mọi người đều biết trận chiến giữa Bùi Đông Lai và Diệp Thiên chính là trận chung kết.
- Toàn thể thành viên tham gia thi đấu chuẩn bị, 5’ sau sẽ diễn ra trận thi đấu đầu tiên giữa Diệp Thiên và Tôn Nhận.
Chờ sau khi Hà Huy đọc xong kết quả bốc thăm thì Lý lữ trưởng liền ra lệnh.
- Đông lai, vì để giữ thể lực, tránh để thương thế nặng hơn thì cậu cần phải tốc chiến tốc thắng.
Sau khi đến địa điểm được chỉ định thì đám người Ngũ Cương liền vây quanh Bùi Đông Lai, nhắc nhở.
- Đúng a, chỉ có như vậy thì cậu mới có đủ thực lực để nghênh chiến với Diệp Thiên trong trận chung kết.
Một thành viên ngoại hiệu là Hầu Tử liền mở miệng phụ họa.
Tiểu Trư cũng muốn mở miệng phụ hoa nhưng nghĩ tới vì sai lầm của mình mà Bùi Đông Lai mới bị thương, cho nên hắn không nói gì mà cúi đầu xuống.
- Các anh em cứ yên tâm, tôi đã nắm chắc.
Bùi Đông Lai mỉm cười trả lời, sau đó vỗ vỗ bả vai của tiểu Trư, nói:
- Tiểu Trư, chúng là là quân nhân đặc chủng, chút thương thế ấy thì nhằm nhò gì. Cậu không cần phải tự trách, bằng không đợi khi thi đấu ta sẽ cố ý để đối phương tổn thương mình, để cậu càng cảm thấy áy náy nữa.
- Đông…Đông Lai…ta
"Ha ha..."
Tiểu Trư vốn là định giải thích nhưng lại thấy Bùi Đông Lai và các chiến hữu khác cười lớn thì cũng không nhịn được mà cười theo.
Trong lúc nhất thời, vì một câu đùa của Bùi Đông Lai mà không khí trở nên thoải mái hơn nhiều.
5’ sau.
Tôn Nhân liền bước lên lôi đài được làm bằng bê tông.
Diệp Thiên thấy thế thì liền đạp một cái ngay chỗ mình đứng, cả người giống như quỷ mị, nhảy lên lôi đài.
"Bá!"Mắt thấy 2 người đã lên lôi đài thì toàn bộ mọi người đều đem ánh mắt nhìn về phía bên trên lôi đài.
- Anh không phải đối thủ của tôi.
Cách Tôn Nhận 10m, Diệp Thiên mở miệng, giọng nói lạnh lùng:
- Nếu không muốn bị thương thì hãy nhận thua rồi bước xuống.
Nghe được Diệp Thiên nói thế, ở phía dưới lôi đài, 5 tên thành viên tiểu đội đặc chủng Tuyết Báo liền biến sắc, bọn hắn muốn mở miệng phản bác nhưng nghĩ đến thực lực của Diệp Thiên thì bọn hắn chỉ có thể biệt khuất, lựa chọn trầm mặc.
Trừ Bùi Đông Lai ra thì toàn bộ mọi người đều cảm thấy khó chịu đối với câu nói của Diệp Thiên, cảm thấy được Diệp Thiên quá xạo quần, hắn chẳng những xạo quần mà còn không coi tiểu đội đặc chủng Tuyết Báo cùng Tôn Nhận vào mắt.
- Tôi sẽ thua nhưng tôi sẽ không nhận thua.
"Ba!"Tôn Nhận nắm chặt 2 tay, sau đó bắn ra tại chỗ, cả người hóa thành một mũi tên bắn về phía Diệp Thiên.
“Vù! Vù!”Tốc độ của Tôn Nhận vô cùng nhanh, trong không khí vang lên những tiếng “ Vù..Vù”
Đây là dấu hiệu Minh Kính.
Tôn Nhận vừa ra tay thì Bùi Đông Lai liền biết được Tôn Nhận đã đạt đến cảnh giới Minh Kính đỉnh phong. Nếu kết hợp nó với thuật giết người của bộ đội đặc chủng thì đủ sức chiến đấu để PK vào võ cảnh Ám Kính nhập môn.
Thấy Tôn Nhận ra tay, Diệp Thiên vẫn đứng yên tại chỗ, vẻ mặt tỏ ra khinh thường.
"Bá!"
Tôn Nhận đã đến trước người Diệp Thiên, hóa thủ vi đao, chém về phía Diệp Thiên.
- Không biết tự lượng sức mình.
Diệp Thiên hừ lạnh một tiếng, tay phải vươn ra để ngăn cản đòn công kích của Tôn Nhận.
“ Bốp”
Ngay sau đó, cánh tay của Tôn Nhận chém vào trên cánh tay của Diệp Thiên, hắn muốn bạo phát kình lực.
“ Rắc”
Tiếng xương gãy vang lên.
Nhưng mà.
Không phải là cánh tay của Diệp Thiên gãy mà là cánh tay của Tôn Nhận, cánh tay của hắn đã bị Ám Kình của Diệp Thiên làm cho gãy.
Nhìn động tác vươn tay hờ hững của Diệp Thiên, chẳng những có thể ngăn cản đòn tấn công của Tôn Nhận hơn nữa còn đánh gãy cánh tay của Tôn Nhận, đã đạt được mục đích lấy thủ làm công.
Thực hiện được một kích, Diệp Thiên không có dừng lại, chân trái bước lên một bước đến trước mặt Tôn Nhận, tay phải liền đánh ra, giống như một quả đạn pháo, đấm thẳng vào ngực của Tôn Nhận.
“ Rắc..Rắc”
Àm Kình bùng nổ, lực lượng khủng bố liền làm gãy xương ngực của Tôn Nhận, trực tiếp đánh văng Tôn Nhận.
“ Phốc”
Tôn Nhận há mồm phun ra một ngụm máu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, giống như một con diều đứt dây, rớt khỏi lôi đài.
2 chiêu.
Diệp Thiên chỉ dùng 2 chiêu là đã làm cho Tôn Nhận tàn phế, kết thúc trận đấu.
Sau đó, không đợi Tôn Nhận rơi xuống đất, Bùi Đông Lai liền giống như quỷ mị, xuất hiện ở bên trên, đỡ lấy Tôn Nhận.
- Mau chóng đưa cậu ta đến phòng cứu thương.
Mắt thấy ngực của Tôn Nhận đã lún vào, sắc mặt Bùi Đông Lai khó coi gầm lên một tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn Diệp Thiên ở trên lôi đài.
- Bùi Đông Lai, đây là kết cục của mày.
Ánh mắt của Diệp Thiên giống như một thanh đao nhìn vào Bùi Đông Lai, cả người nhún lên, nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Ánh mắt Bùi Đông Lai nheo lại, trong mắt tràn đầy sát khí.