Siêu Cấp Cường Giả

Chương 389: Trời sập xuống, Qua tử khiêng (1+2)

Tờ mờ sáng, Quý Hồng đã đến Yên Kinh, trên người mặc một bộ áo gió màu đỏ, lái chiếc xe BMW7. chạy nhanh về hướng Yến Kinh, lòng vòng một hồi tới một con hẻm nhỏ nhưng tiếng tăm lại thật lớn.

Sở dĩ nói tiếng tăm lớn là bởi vì ở trong ngõ nhỏ kia tồn tại hơn 10 ngôi nhà kiểu tứ hợp viện, so với Hàng Hồ, Thanh Long sơn trang thì cho dù là người có tiền cũng không mua được.

Tia nắng đầu tiên của ngày mới, xuyên qua đám mây từ phía đông chiếu xuống. Quý Hồng ngồi ô tô đến ngõ nhỏ, lại trước một căn tứ hợp viện, xuống xe nhẹ tay gõ lên cửa.

"Ket...Kẹt"

(DM tụi khựa nữa, thì chỉ cần tả là mở cửa ra được rồi, liên tùng tục, tất cả các bộ truyện của lũ nó không xót cảnh mở cửa nào, làm như tụi nó thích cảnh mở cửa lắm thì phải)

Nương sau tiếng mở cửa, cánh cửa được mở ra. 

Người mở cửa mặc một thân trường bào màu trắng, làm cho người ta có cảm giác không nhiễm một hạt bụi, cùng với cái khí chất hoàn mỹ, ngạo khí ngút trời dung hợp lại với nhau.

-    Sư phụ!

Nhìn thấy một thân ảnh mặc trường bào trắng, Cô Độc Phong Ảnh. Quý Hồng có chút kích động.

-    Vào đi.

Kẻ cả đời kiêu ngạo, Cô Độc Phong Ảnh nhìn thấy đồ đệ duy nhất của mình thì liền lộ ra một nụ cười thản nhiên.

Quý Hồng gật đầu, đi vào bên trong tứ hợp viện, nhìn thấy Bùi Vũ Phu đang ngồi trên một cái ghế đá, trên bàn đá bày ra một bàn cờ vây, ván cờ đang đánh được một nửa.

-    Bùi thúc.

Nhìn thấy Bùi Vũ Phu không còn bộ dáng lôi thôi, Quý Hồng ngẩn người ra, sau đó vội vàng hành lễ.

-    Quý nha đầu, sư phụ của cô đã thua ta ba ván rồi, ván này cũng sắp thua, cô có muốn giúp sư phụ cô không?

Bùi Vũ Phu cười hỏi.

"Ách..."

Nghe được lời nói của Bùi Vũ Phu, Quý Hồng hơi giật mình, nàng thật không ngờ tới, tới lúc này rồi mà Bùi Vũ Phu vẫn còn có thời gian rảnh rỗi, ngồi đây nói chuyện lịch sự, tao nhã cùng sư phụ mình đánh cờ.

-    Không được.

Cô Độc Phong Ảnh cả đời cô độc, cao ngạo, chỉ khi ở cùng với Quý Hồng, Bùi Vũ Phu mới có thể thấy thoải mái, nghe thấy Bùi Vũ Phu nói thế, tức giận la lớn.

Quý Hồng thấy sư phụ mình làm ra bộ mặt như trẻ con, không nhịn được cười, sau đó đi tới tước hướng Bùi Vũ Phu nói: 

-    Bùi Thúc, Ngài gọi cháu tới có việc gì cần phân phó sao?

-    Có hai việc. Thứ nhất, Đông Lai bị thương, nhưng thương thế không nặng, Cô tới bệnh viện giúp ta chuyển lời tới hắn.

Bùi Vũ Phu cầm lấy một con cờ, mân mê ở trong tay: 

-    Thứ hai, việc Đông Lai tiến tới với Tần gia, cô liên lạc với các quan chức trong tập đoàn Đông Hải xem phản ứng cùng với lựa chọn của bọn họ!

-    Được!

Quý Hồng lên tiếng đáp, sau đó, do dự một chút rồi nói: 

-    Bùi Thúc, xét tình thế hiện tại, đoán rằng những người đó cũng không muốn đi chung với Đông Lai.

-    Không dám ngồi chung thuyền thì tốt, nhưng chỉ sợ trước mặt thì không có gì, nhưng sau lưng ra tay mượn gió bẻ măng.

Giờ phút này, trên mặt của Bùi Vũ Phu hoàn toàn không có vẻ mặt tươi cười phúc hậu, mà thay vào đó là vẻ mặt đăm chiêu: 

-    Sự việc lần này xảy ra, là do những người đó quá cứng nhắc.

-    Đúng vậy, Bùi Thúc!

Quý Hồng theo bản năng đưa ra một câu trả lời, nhưng trong lòng rung động cực manh, chẳng lẽ Bùi tThúc có có cơ hội chắc thắng?

Mười phút sau.

Quý Hồng rời khỏi tứ hợp viện, Độc Cô Phong Ảnh ngồi trên ghế đá, nhưng không có ngay lập tức cầm quân cờ, mà lại mang theo vài phần nghi hoặc hỏi: 

-    Vũ Phu, tại sao ông lại không tự mình đi đến đó?

-    Tôi luôn ủng hộ mọi lựa chọn của nó, cho nên... Nếu không phải trường hợp bất đắc dĩ tôi sẽ không xuất hiện!

Bùi Vũ Phu nói xong, bật cười, cười theo kiểu thật thà phúc hậu như cũ: 

-    Huống chi, ông không nhận thấy rằng, đứng ở đằng sau quan sát hắn từng ngày trở nên lớn mạnh, là một chuyện rất hạnh phúc hay sao?

-    Nếu tôi đoán không sai, ông biết chắc được rằng trong đợt tỉ võ của bộ đội đặc chủng Đại Bỉ Võ, hắn đột phá đại thành, lĩnh ngộ được bộ pháp kia, cho nên ông mới lớn mật yên tâm để cho hắn cùng với đồ đệ của Diệp Cô Thành quyết đấu phải không?

Cô Độc Phong Ảnh cười khổ không thôi, hắn là người hiểu hơn ai hết, Bùi Vũ Phu trong mọi thời khắc đều chú ý bảo vệ cho Bùi Đông Lai.

-    Tôi chỉ tính đến chuyện hắn có thể lĩnh ngộ bộ pháp kia thôi.

Bùi Vũ Phu cười khổ lắc lắc đầu: 

-    Chỉ cần hắn lĩnh ngộ được bộ pháp kia thì có thể chiến thắng. Nhưng mà không nghĩ tới lắn lại làm cho chúng ta vui mừng và sợ hãi.

-    Vũ Phu, dựa như lời ông nói, một năm trước mới bắt đầu luyện võ, sau khi đến Đông Hải mới tiếp xúc với vũ khí, vậy thì tại sao thực lực của hắn lại tiến bộ nhanh như vậy?

Cô Độc Phong Ảnh hỏi ra nghi hoặc trong lòng. 

Bùi Vũ Phu cười khổ lắc lắc đầu.

Đối với chuyện này, hắn cũng thắc mắc trong lòng, không hiểu tại sao

…….

Ngũ Cương, Tiểu Trư đợi năm tên đội viên trong tiểu đội đặc chiến Đằng Long mang theo trái cây, hoa tươi đến phòng bệnh thăm Bùi Đông Lai 

Trong phòng bệnh, đã trải qua một đêm nghỉ ngơi nên khí sắc Bùi Đông Lai đã tốt hơn rất nhiều, nhưng vì thể lực cạn kiệt toàn bộ, cho nên cảm thấy dường như cả người bải hoải, vô lực.

-    Vào đi.

Tuy mất hết sức lực nhưng không ảnh hưởng tới thính lực của Bùi Đông Lai. Đám người Ngũ cương chưa đến cửa phòng bệnh hắn đã nghe được bước chân, đoán được là đám người này. Thấy đám người đứng trước cửa phòng bệnh trộm nhìn mình, không nhịn được cười, nói.

Năm người thấy Bùi Đông Lai đem ánh mắt ném về phía bọn hắn, cười cười đẩy cửa bước vào.

-    Đông Lai, cảm thấy thế nào?

Bước vào phòng, Ngũ Cương đại diện năm người hỏi.

Bùi Đông Lai cười cười: 

-    Không có việc gì.

-    Đông Lai, có chuyện cậu không biết, những huynh đệ khác biết được mọi chuyện cậu làm, đều giống như được uống tiết gà, gào khóc, nói là chờ cậu trở về uống rươu chúc mừng!

Ngũ Cương nói: 

-    Việc này tôi đã xin thủ trưởng rồi, khó khăn lắm mới được phê chuẩn.

-    Vốn là tôi cũng tính xin ra viện, nhưng bác sĩ không cho.

Bùi Đông lai với vẻ mặt bất đắc dĩ nói.

-    Không vội, không vội.

Ngũ Cương cười cười, sau đó vẻ mặt thu liễm nụ cười, nhìn khuôn mặt đã khôi phục được vài phần huyết sắc của Đông Lai, chân thành nói: 

-    Đông Lai, cám ơn ngươi.

-    Biến!

Bùi Đông Lai biết Ngũ Cương cảm tạ mình là vì chuyện ở Giang Ninh quân khu hướng ba người kia mà chửi.

-    Đông Lai, tôi hiểu được, cơ hội cậu ở lại bộ đội là rất thấp, mà cơ hội ở lại đơn vị bộ đội đặc chủng Đằng Long là gần như không có.

Ngũ Cương thở dài nói: 

-    Nhưng... cậu hãy vĩnh viễn nhớ kỹ, đơn vị bộ đội đặc chủng Đằng Lòng là nhà của Bùi Đông Lai cậu, nơi đó có anh em của cậu, vĩnh viễn mở rộng cửa, khi nào cậu muốn trở về thì cứ việc..

"Bá!"

Nói hết câu, tay phải của Ngũ Cương nắm chặt, đưa ra phía trước.

"Bá bá bá bá..."

Bốn người Tiểu Trư cũng giống như Ngũ Cương, đưa tay phải ra: 

-    Mãi mãi là anh em.

"Bộp!"

Bùi Đông Lai giữ im lặng, chìa tay ra nắm ấy, nắm thật chặt. Cùng đám năm người Ngũ Cương nắm chặt tay nhau.

Vô thanh thắng hữu thanh.

Mười phút sau, đám người Ngũ Cương rời khỏi phòng bệnh, theo lệnh cấp trên trở về quân khu Giang Ninh

"Két...Két!"

Đám người Ngũ Cương vừa đi khỏi, cửa phòng bệnh lại được người ta đây ra. Quý Hồng mặc áo gió màu đỏ xuất hiện ở cửa. Theo thói quen, dùng ánh mắt câu hôn mà nhìn Bùi Đông Lai. Dùng giọng nói mê hoặc, chết người quyết không đền mạng nói: 

-    Lão bản thân mến, ngài có khỏe không?

"Ách..."

Ngạc nhiên thấy được Quý Hồng xuất hiện ở cửa, Bùi Đông Lai không khỏi ngẩn người ra.

Quý Hồng cười hì hì, đóng cửa phòng bệnh, mang theo trái cây cùng hoa tươi hướng tới giường bệnh.

-    Cô biên thành nữ thanh niên văn nghệ từ khi nào?

Bùi Đông Lai dở khóc dở cười.

-    Lão bản thân mến, chẳng lẽ ngài không biết tôi là Bách biễn nữ lang hay sao?

Quý Hồng đặt mọi thứ xuống, cởi cái áo gió màu đỏ, thân trên chỉ mặc một chiếc áo cổ chữ V. Lộ ra hai khe giữa ngực trắng như tuyết, rất mê người: 

-    Tôi nghe nói, nhiều người nằm trong bệnh viện lâu ngày, thấy y tá gợi cảm, trong lòng ngứa ngáy khó chịu. Ngài có bị như vậy hay không?

-    Chẳng lẽ cô có thể đóng vai nữ y tá nữa hay sao?

Trả qua thời gian ở chung dài như vây, Bùi Đông Lai đã sớm thích ứng với sự trêu chọc của Quý Hồng, không cảm thấy xấu hổ mà còn đáp trả lại một câu.

-    Quần ngắn hở đùi trắng, đặc biệt là đồng phục y tá, giày cao gót màu đen.

Quý Hồng nói xong, mở rộng vòng một, cầm lấy một trái chuối tiêu làm ra một động tác rất chi là xxx, liếm từ trên xuống dưới: 

-    Từ trên xuống dưới, toàn bộ đều được chăm sóc kỹ lưỡng, đảm bảo ngài hài lòng.

"................"

Hành động kiểu này của Quý Hồng làm cho đám nam nhân thú tính sôi trào, đã vậy bên tai lại vang lên âm thanh dụ hoặc, chết người không đền mạng. Làm cho đầu Bùi Đông Lai toàn màu đen, bị đánh bại hoàn toàn.

-    Lão bản thân ái, tôi đã nghe nói những chuyện kinh thiên động địa ngài làm ở Yên Kinh, giờ đây nghe đồn trong quân đội ngoài Diệp Cô Thành ra thì ngài là người khủng bố nhất.

Quý Hồng dùng bàn tay trắng nõn, suôn như ngó hành nhẹ nhàng lột vỏ cuối: 

-    Nhưng mà không hiểu sao tôi thấy, hình như là hữu danh vô thực nhỉ? Chẳng lẽ chính là cái kiểu Anh hùng không qua ải mỹ nhân trong truyền thuyết hay sao?

-    Tôi không phải là anh hùng.

Bùi Đông Lai tức giận nói.

"Khanh khách..."

Quý Hồng nũng nịu cười, rồi đem trái chuối đã lột vỏ đưa tới miệng Bùi Đông Lai, thổi một hơi thơm ngát rồi nói: 

-    Hôn trước, rồi tới liếm, sau đó là cắn...

Bùi Đông Lai nắm trái chuối tiêu ném mạnh về phía Quý Hồng, Quý Hồng thoải mái tránh thoát, sau đó giống như dâm phụ, câu dẫn được trai tơ, phóng đãng cười to, cười tới mực hai bầu ngực đồ sộ rung lên liên hồi.

-    Tình huống hiện tại như thế nào rồi?

Vui đùa đi qua, Bùi Đông Lai nhịn không được hỏi, ngày hôm qua sau cuộc nói chuyện với Trần Quốc Đào hắn hiểu được tình huống có chút nghiêm trọng, nhưng cụ thể tới mức nào thì Trần Quốc Đào không có nói rõ.

-    Lão bản thân ái, quả thực ngài đã chọc vào một tổ ong vò vẽ

Thấy Bùi Đông Lai nói đến chính sự, Quý Hồng cũng không để ý, vẻ mặt cười đùa như cũ nói: 

-    Cái tên bị cậu đánh cho tàn phế cũng ở trong bệnh viện này, nhưng là khu nội viện. Khi hắn vừa đến, tất cả mọi người của Diệp gia, tất cả thành viên trung tâm của Diệp gia đều đến hỏi thăm hắn. Cả người nắm quyền Diệp gia, Diệp lão gia tử cũng đến.

-    Trừ chuyện đó ra, tối hôm qua, Diệp Thạch cùng với Tần Hồng Sơn gặp mặt.

Quý Hồng nói không sót chuyện gì.

-    Vậy hả?

Cũng đoán được Diệp gia sẽ hành động, nhưng Bùi Đông Lai không ngờ Diệp Thạch sẽ phản ứng nhanh như vậy.

Cực kỳ sửng sốt, Bùi Đông Lai vừa nghi hoặc vừa hỏi: 

-    Làm sao cô biết được?

-    Cha của cậu nói.

Quý Hồng cười nói.

"Ách..."

Ngac nhiên nghe lời Quý Hồng nói, Bùi Đông Lai không tránh khỏi một trận kinh hoàng, khẽ nhếch miệng sửng sốt nửa ngày. Sau khi nghĩ tới con trai Bạch Quốc Du từng nói với mình, Bùi Vũ Phu từng đi qua Bạch gia, cười khổi nói: 

-    Chắc chắn là ông ấy đang ở Yên Kinh nhỉ?

-    Uh.

Quý Hồng gật gật đầu, mang theo vài phần khó hiểu, nói: 

-    Tôi hỏi ông ấy vì sao không tới tìm cậu, ông ấy nói chắc chắn cậu hiểu được ý của ông ấy.

Bùi Đông Lai trầm mặc.

Hắn biết Bùi Vũ Phu không đến tìm hắn, là bởi vì... Bùi Vũ Phu biết hắn muốn thông qua cố gắng của mình để cho Tần gia thấy rằng hắn, Bùi Đông Lai có tư cách tiến vào cửa lớn của Tần gia

-    Mặt khác, cha của cậu nhờ tôi chuyển cho cậu một câu.

Quý Hồng thấy Bùi Đông Lai trầm mặc, lại nói.

-    Câu gì?

-    Trời sập xuống, Qua tử khiêng.

Bùi Đông Lai cả người rung mạnh.

Hắn không khỏi nhớ tới, lúc trước Bùi Vũ Phu cùng hắn bước vào trang viện của Nạp Lan gia, coi rẻ hết thảy, khí phách đánh cho Nạp Lan Trường Sinh tàn phế.

Ngày nào đó, Bùi Vũ Phu đập tan trang viện nhà Nạp Lan cũng nói ra mấy chữ này.

Ngày nào đó qua đi, ngoài tên Nạp Lan Minh Châu không biết trời cao đất dày, còn tất cả những kẻ khác trong Nạp Lan gia cũng không dám phóng một cái rắm.

Hiện giờ, Bùi Vũ Phu còn nói ra mấ chữ này, nghĩa là như thế nào?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất