Trong đại sảnh, 2 người Tống Hân và Hạ Y Na giống như là bị mất linh hồn, mặt không chút thay đổi, ánh mắt ngây ngốc cũng không nghe được giọng nói vui sướng cùng ánh mắt hài hước của Cao Tường.
Nhưng mà, lại có người nhận thấy được.
Hạ Binh.
Đối với Hạ Binh mà nói tuy rằng Hạ Hà chết đi cũng làm cho hắn vô cùng khó sống nhưng mà hắn biết đạo lý người chết không thể sống lại, hắn biết Hạ Hà chết sẽ có ảnh hưởng như thế nào đối với Hạ gia.
Tục nhữ có câu: Một ngày vào giang hồ thì cả đời ở giang hồ.
Người ở giang hồ, một bước đã vào nhà tù, một bước đã vào điện Diêm La.
Đây là một nơi có đi mà không về.
Thân là vua Ngọc Thạch thì tuy rằng mấy năm nay Hạ Hà tẩy trắng không ít nhưng mà vết đen trên người của hắn vẫn còn.
Hắn là người trong giang hồ.
Hắn và rất nhiều đại ca giang hồ giống nhau. Ở trong quá trình quật khởi thì trên tay đều nhiễm qua máu, không chỉ một người, cụ thể bao nhiêu người thì phải coi thử cừu địch của hắn đông hay nhiều, có lẽ ngay cả bản thân hắn cũng không rõ được.
Đã từng, bởi vì Hạ Y Na có ông ngoại nàng che chở, bởi vì thế lực của Hạ Hà mạnh mẽ nên những kẻ thù của Hạ Hà không dám trả thủ hắn. Hiện giờ Hạ Hà đã chết, ai có thể cam đoan kẻ thù của hắn sẽ không xuống tay với vợ, con hắn, thậm chí là cả Hạ Binh nữa?
Hạ Binh không dám cam đoan.
Từ tối qua sau khi biết Hạ Hà chết thì Hạ Binh đã hiểu được, không biết là có kẻ nào đang nhắm mình báo thủ không. Cả một đêm hắn không chợp mắt để tìm cách tự bảo vệ bản thân mình.
Kết quả.
Dù hắn trằn trọc cả đêm cũng không nghĩ ra biện pháp.
Bởi vì hắn biết, ông ngoại Hạ Y Na cũng thế, Hạ Hà cũng thế. Sau khi 2 người chết thì những mối quan hệ kia sẽ trở thành những mảnh vỡ.
Lúc này thấy được vẻ hài hước trong mắt Cao Tường thì trong lòng Hạ Binh vừa động, giống như là chú dê bị lạc trong đêm, tìm được đường về nhà.
- Cao thiếu.
Mấy phút sau, thấy Cao Tường đứng một mình trước cửa thì Hạ Binh liền chạy đến chào hỏi.
- Chú Hạ, chào chú.
Lúc trước khi Cao Thế Toàn mang theo Cao Tường đi cầu hôn thì Hạ Binh là người duy nhất ủng hộ hắn vì thế khi thấy Hạ Binh thì Cao Tường cũng không lộ ra vẻ tự cao tự đại mà là thân mật bắt chuyện.
- Cao thiếu, tôi có chuyện muốn nói với cậu, không biết là có tiện hay không?
Hạ Binh âm thầm quan sát bốn phía, hạ giọng nói.
Nghe được Hạ Binh nói như thế thì trong Cao Tường hơi trầm tư, mơ hồ đoán được Hạ Binh muốn nói cái chết của Hạ Hà có quan hệ với ai. Hắn liền gật đầu, dẫn đầu đi về phía trước.
- Không biết chú Hạ muốn nói với cháu chuyện gì?
30s sau, Cao Tường cùng Hạ Binh đi đến một góc không có ai cả.
- Nói như vậy thì chắc Cao thiếu cũng biết chuyện anh hai của tôi bị ngộ hại.
Hạ Binh hơi trầm ngâm, sắc mặt khó coi.
Cao Tường gật gật đầu, ý bảo Hạ Binh tiếp tục.
- Thật không dám giấu, trước đây anh hai của tôi có nói Y Na còn nhỏ tuổi, rất tùy hứng là một đứa không hiểu chuyện.
Hạ Binh thấy được câu nói của mình làm cho Cao Tường hơi thay đổi sắc mặt thì nói tiếp:
- Anh hai vốn đinh dẫn Y Na đến cha con Cao thiếu để giải thích một câu, thuận tiện bàn bạc chuyện đính hôn giữa 2 nhà. Ai ngờ, trời tính không bằng người tính…
Thân là con của Cao Thế Toàn thì từ nhỏ Cao Tường đã được hun đức, so với bạn bè cùng tuổi thì hắn vô cùng sắc sảo. Lúc này nghe được Hạ Binh nói như thế thì hắn biết sau khi ông ngoại của Hạ Y Na cùng Hạ Hà chết thì Hạ gia sẽ lâm vào tuyệt cảnh, Hạ Binh tính toán muốn Hạ Y Na đi vào Cao gia để hóa giả nguy cơ lần này.
Hiểu được điểm này thì Cao Tường không đợi Hạ Binh nói tiếp, đã cắt ngang lời nói của Hạ Binh:
- Chú hạ, Y Na là một người rất xinh đẹp hơn nữa lại thông thạo cầm kỳ thư họa, hơn nữa lại đang học tại ĐH Đông Hải. Cháu và nàng miễn cưỡng cũng… Huống chi, dưa xanh hái không ngọt, Y Na từng nói qua không thích cháu, cho nên…việc này tốt nhất là không nên nói ra.
Lời như vậy, vào trong tai của 2 người lại mang theo 2 ý nghĩa khác nhau.
Nếu để cho người không biết thân phận của Cao Tường nghe được những lời này của Cao Tường thì hơn phân nửa sẽ cho rằng Cao Tường là muốn ăn thịt thiên nga nhưng lại bị cự tuyệt, mọi người sẽ đồng tình với thái độ của Cao Tường.
Nhưng mà.
Lời nói này lọt vào tai Hạ Binh thì Hạ Binh liền hiểu ra, trèo cao vào Cao gia sao? Các ngươi cmn đi làm cái gì sao?
Hiểu được điểm này thì Hạ Binh biết Cao Tường vẫn còn canh cánh chuyện này trong lòng, vẫn không quên được. Cho nên, nếu Hạ Y Na chủ động nhận sai thì chuyện này vẫn còn một tia hy vọng.
- Thật có lỗi, Cao thiếu, là tôi thiếu suy nghĩ rồi.
Thân là em trai của Hạ Hà, tuy rằng trí tuệ và quyết đoán của Hạ Binh không bằng Hạ Hà nhưng mà mặc dù trong lòng biết được Cao Tường vẫn có ý với Hạ Y Na nhưng hắn vẫn dùng cách lạt mềm buộc chặt.
Nghe được Hạ Binh nói thế thì Cao Tường mỉm cười:
- Chú Hạ, tuy nói cháu và Y Na hữu duyên vô phận nhưng mà chỉ cần Y Na nguyện ý thì chúng cháu vẫn còn có thể làm bạn bè.
Nói xong, Cao Tường thâm y nhìn vào Hạ Binh, hắn tin tưởng Hạ Binh có thể nghe được ý tứ của hắn.
- Có thể làm bạn của Cao thiếu, chắc Y Na cũng rất nguyện ý.
Hạ Binh nhẹ nhàng thở ra, may mắn vì bản thân đã thành công.
Nghe được Hạ Binh nói thế thì trong đầu Cao Tường không khỏi hiện lên vẻ mặt như thiên sứ của Hạ Y Na, da thịt trắng tinh, thân thể mềm mại. Nghĩ như vậy thì trong lòng hắn nhộn nhạo, trong mắt hiện ra một tia sắc thái kỳ dị, ra vẻ trầm ngâm, nói:
- Nói vậy thì 2 ngày nay Y Na đã thương tâm quá độ hơn nữa lại không ăn cái gì. Nếu chú Hạ không để ý thì tối nay cháu sẽ mời Y Na ăn một bữa cơm, thuận tiện an ủi, khuyên bảo nàng một chút.
Lời nói của Cao Tường vừa ra khỏi miệng thì Hạ Binh không khỏi ngẩn ra.
Hắn đoán được Cao Tường đã có y với Hạ Y Na nhưng mà không ngờ Cao Tường lại nóng vội như vậy.
- Được, chú sẽ bảo Y Na qua.
Nghĩ đến bộ dạng tiều tụy của Hạ Y Na, mặc dù Hạ Binh có chút không đành lòng muốn từ chối Cao Tường nhưng lại sợ chọc giận Cao Tường vì thế hắn vẫn là đáp ứng.
- Chú Hạ, chiều này cháu sẽ nói cho chú địa điểm.
Khi nói chuyện, khóe miệng Cao Tường nở ra một nụ cười dâm: “ Hạ Y Na, nếu không phải ông ngoại của cô là nhân vật số một trong quân khu, nếu không phải cha của cô có chút năng lực thì cô nghĩ rằng ta sẽ nhìn trúng cô sao? Đúng là đàn bà đầu to mà óc như trái nho, lúc trước lại làm trò trước mặt 2 nhà, nói rằng 2 chúng ta không hợp, hiện ta cô đã thấy ngu chưa? Không biết cô chủ động đi đến trước mặt ta, cởi quần áo ra thì sẽ khiến cho ta phấn kích đến mức nào đây?”
Đối với việc này thì Bùi Đông Lai vẫn không rõ tình hình.
Lúc này đây, hắn đã bị dẫn tới đồn công an trong sân bay để thẩm vấn.
- Họ tên.
- Bùi Đông Lai.
- Tuổi.
- 18.
- Nghề nghiệp.
- Sinh viên ĐH Đông Hải.
“Ách?”
Nghe được Bùi Đông Lai nói mình là sinh viên ĐH Đông Hải thì ánh mắt của tên thẩm vấn nhìn về phía Bùi Đông Lai, mang theo vài phần đồng tình.
Đồng tình là bởi vì hắn biết thân phận của đám người Khúc Phong.
Hơn nữa, khi bước vào phòng thẩm vấn thì hắn biết được Khúc Ưng là cháu ngoại của Từ Vạn Sơn, hơn nữa vị Tây Nam tiểu vương gia Từ Ưng kia lại gọi điện tới
Lấy thương thế của tên thủ hạ của Tư Ưng thì Bùi Đông Lai cũng bị định vào tội làm trọng thương người khác rồi.
Hiện giờ, Khúc Phong gọi cú điện thoại kia. Nếu không có gì bất ngờ thì Bùi Đông Lai sẽ bị đưa tới một chỗ khác, xác xuất vào nhà tù là rất cao, hơn nữa cho dù Bùi Đông Lai không vô tù thì cũng chỉ có một con đường chết.
- Cậu coi cậu đi, tại sao không chịu đọc sách mà lại đánh nhau?
Đồng tình thì đồng tình nhưng mà tên cảnh sát cũng không có hỏi vì sao Bùi Đông Lai và đám người Khúc Phong phát sinh xung đột, hắn mang theo vài phần tiếc hân mà giáo huấn một câu.
- Cảm ơn ngài.
Dường như đã nhận ra tâm tư của viên cảnh sát này, Bùi Đông Lai chân thành nói một câu cảm ơn.
- Haiz, tiểu tử, cậu cảm ơn ta cũng vô dụng, ta không giúp được cậu.
Viên cảnh sát thở dài, nói:
- Nói đi, vì sao lại đánh người?
“Két”
Không đợi Bùi Đông Lai trả lời thì cửa phòng đã bị người đẩy ra.
“ Đến rồi đây.”
Tên cảnh sát thầm nghĩ một câu, sau đó đứng dậy, cúi chào, nói:
- Sở trưởng.
Không trả lời, sắc mặt của sở trưởng tỏ ra phức tạp nhìn Bùi Đông Lai một cái:
- Tiểu Lý, cậu không cần thẩm vấn, có người sẽ mang hắn đi.
- Sở trưởng, cậu…cậu ta là sinh viên ĐH Đông Hải.
Tên cảnh sát nhìn ra sở trưởng cũng đồng tình với Bùi Đông Lai, vì không muốn để cho Bùi Đông Lai rơi vào địa ngục nên hắn do dự một lát rồi nói.
Sinh viên?
Nghe được 2 chữ này thì sắc mặt tên sở trưởng biến đổi trở nên phức tạp bất quá cuối cùng hắn chỉ “ Nha” một tiếng rồi xoay người rời khỏi phòng thẩm vấn.
Tên cảnh sát thẩm vấn biết sự tình không thể xoay chuyển chỉ đành phải thở dài rồi đi ra.
Mấy phút sau, cửa phòng thẩm vấn lại bị đẩy ra, 4 tên cảnh sát cùng với một tên nam nhân trung niên bụng bia mang theo Khúc Phong đi vào phòng.
- Trần sở trưởng, dựa theo tình huống trước mắt thì hắn chính là thành viên buôn lậu thuốc phiện, chúng ta muốn dẫn hắn về đồn để tiến hành điều tra.
Nam nhân trung niên bụng bia vừa vào phòng thì liếc nhìn Bùi Đông Lai một cái, dùng một loại giọng điệu không thể nghi ngờ nói.
Trần sở trưởng nghe vậy thì biến sắc muốn nói cái gì nhưng mà cuối cùng chỉ đành phải ngậm im.
- Lời nói ra giống như bát nước đã đổ, có mấy lời không thể nói lung tung.
Bùi Đông Lai nheo mắt lại, không biết là vô tình hay cố tình mà nhìn về phía nam nhân trung niên.