Siêu Cấp Cường Giả

Chương 482: Tuyệt địa phản kích, Bùi Diêm La hàng thế

Biệt thự quận Gofl ở Đông Hải, lúc này trong xe, Hạ Hà một thân âu phục, tay cầm một điếu thuốc lá rẻ tiền, ngồi hút.

Khói thuốc vờn quanh khuôn mặt của Hạ Hà làm cho người ta không thấy rõ vẻ mặt của hắn, bất quả có thể thấy được chân mày của Hạ Hà đang nhíu chặt lại.

Đối với Hạ Hà mà nói thì bởi vì có sự trợ giúp của Bùi Đông Lai nên hắn đã trở thành Ngọc Thạch Chi Vương của TQ, hơn nữa còn là người có quyền nói chuyện ở Tây Nam.

Nhưng mà

Dù hắn có thân phận như vậy, nhưng mà khi Diệp gia tiến hành trả thù Bùi Đông Lai thì cho dù hắn muốn giúp cũng hữu tâm vô lực. Sở dĩ hôm nay hắn đến Đông Hải là bởi vì hắn nghe được con gái bảo bối của mình là Hạ Y Na nói cho hắn biết rằng Bùi Đông Lai sẽ triển khai phản kích Diệp gia.

Lúc nghe được tin này thì hắn liền hoảng hồn.

Bởi vì.

Hắn không tưởng tượng được, không có Bùi Vũ Phu thì Bùi Đông Lai dựa vào cái gì có thể lay động được Diệp gia.

Trong biệt thự, Tần Đông Tuyết cùng Hạ Y Na ngồi ở bên cạnh Bùi Đông Lai, trong đó Hạ Y Na vì lo lắng Bùi Đông Lai sẽ gặp bất trắc gì nên vẻ mặt lo lắng nhìn vào Bùi Đông Lai, còn Tần Đông Tuyết thì tỏ ra bình tĩnh.

Mấy phút sau, Hạ Hà để bảo tiêu của mình ở lại bên ngoài rồi một mình đi vào biệt thự.

Sau khi đi vào biệt thự, không đợi Hạ Y Na và Tần Đông Tuyết chào hắn thì hắn đã vọt tới bên cạnh Bùi Đông Lai, tức giận nói:

- Đông Lai, buông tay đi, đây là lệnh của quốc gia, hiện giờ chúng ta muốn lay động Diệp gia là một việc không thể nào.

- Đúng a, Đông Lai. Chúng ta hãy đem những thứ đó quăng vào mặt Diệp gia đi, chúng ta sống như người bình thường cũng được, dù sao chúng ta cũng không thiếu tiền.

Hạ Y Na thấy Hạ Hà nói như thế thì liền phụ họa theo.

- Hạ thúc, Phật tranh một nén nhang, người tranh một hơi.

Bùi Đông Lai bóp tắt tàn thuốc, ngẩng đầu lên nhìn vào Hạ Hà, nhẹ giọng nói:

- Huống chi, ngài cho rằng cháu còn có đường lui sao?

Còn có đường lui sao?

"Ách..."

Hạ Hà há to miệng, không phản bác được, hắn biết, Diệp gia mượn thủ đoạn pháp luật để trả thủ Bùi Đông Lai, đây là việc không phải vì của cải cua Bùi Đông Lai mà là vì cái mạng của Bùi Đông Lai.

- Cháu đã bị buộc lên tuyệt lộ, không đường thối lui.

Khi nói chuyện, trong đầu Bùi Đông Lai hiện ra nụ cười ngây ngô của Bùi Vũ Phu, đôi mắt hơi nheo lại:

- Chỉ có phản kháng mà thôi.

- Một khi đã như vậy thì con mẹ nó chứ, cậu muốn ta làm cái gì?

Mắt thấy tâm ý Bùi Đông Lai đã định, Hạ Hà cũng không khuyên nữa mà hỏi thẳng.

Nghe được Hạ Hà nói như thế thì trong lòng Bùi Đông Lai ấm áp, mỉm cười, nói:

- Cảm ơn thúc, Hạ thúc, thúc không cần phải làm gì, cháu có thể giải quyết được.

Nói xong, Bùi Đông Lai từ từ đứng lên, Tần Đông Tuyết cùng Hạ Y Na thấy thế cũng đứng dậy theo.

- Đừng lo lắng, tớ không sao đâu.

Bùi Đông Lai mỉm cười nói với Tần Đông Tuyết và Hạ Y Na.

- Cậu nhất định phải cẩn thận, tớ vào Đông Tuyết chờ cậu.

Mắt Hạ Y Na đỏ lên, cắn môi, cố gắng khống chế tâm tình của mình, không để nước mắt chảy xuống nhưng mà nước mắt lại ở quanh tròng mắt.

Bùi Đông Lai gật đầu rồi nhìn về phía Tần Đông Tuyết.

Cùng Hạ Y Na bất đồng, Tần Đông Tuyết không có nói gì với Bùi Đông Lai. Nàng chỉ lẳng lặng nhìn vào khuôn mặt Bùi Đông Lai.

- Đông Lai, cậu đã từng bị Nạp Lan Minh Châu hạ nhục, nhưng lúc ấy tớ tin tưởng rằng cậu có thể dùng hành động thực tế để trả lại cho nàng ta 2 cái tát. Sau đó, cậu đã hứa với tớ rằng “ Cậu cần thẳng lưng lên, quang minh chính đại đi vào Tần gia mang tớ rời đi” tớ tin tưởng rằng cậu sẽ làm được. Hôm nay, tuy rằng tớ không biết cậu sẽ dùng cách nào để đối phó với Diệp gia nhưng mà tớ biết cậu không phải là kiến càng lay cây.

Bùi Đông Lai xoay ngưởi rời đi, Tần Đông Tuyết nắm chặt 2 tay, trong lòng thầm nhủ.



Bên ngoài biệt thự, Quý Hồng thân mặc một chiếc áo khoác màu hồng đang ngồi trong Rolls-Royce Phantom LWB sớm đợi đã lâu, nhìn thấy Bùi Đông Lai đi ra thì liền đẩy cửa xe rồi bước xuống, bộ dạng uể oải dựa vào cửa xe, vẻ mặt dễ thương tươi cười, nói:

- Quan nhân, từ sau lúc này thì thiếp thân đây là người đầu tiên đi theo cậu xuất chinh.

- Lẳng lơ, lên xe.

Không biết vì sao, thấy được chiêu thức như vậy thì Bùi Đông Lai liền cảm thấy thả lỏng đi rất nhiều, hắn liền cười mắng một câu.

- Tuân lệnh thưa lão bản thân ái của ta.

Quý Hồng lắc lắc thân hình như rắn nước, cười phóng đãng rồi xoay người rời đi.

Bùi Đông Lai cười khổ không thôi.

2’ sau.

Ô tô chạy nhanh ra khỏi biệt thự quận Golf, chạy trên đường cao tốc đến Giang Lăng.



Giang Lăng, trong khu biệt thự Tử Kim Sơn, Nạp Lan Ngũ Khải ngồi ở trên ghế, hưởng thụ sự phục vụ của 4 nữ nhân người Mãn, trong đó 2 người quỳ dưới đất đấm chân cho hắn, một người đứng sau bóp vài cho hắn, còn một người thì đút hoa quả cho hắn.

Đột nhiên vào lúc này, tiếng chuông điện thoại của hắn vang lên, cận vệ của hắn là Hải Đông Viên liền bước lên đưa điện thoại cho hắn, đồng thời hạ giọng nói:

- Ngũ gia, là điện thoại của Từ Mãng.

Oh?

Trong lòng Nạp Lan Ngũ Khải vừa động, khoát tay, nói:

- Đi xuống đi.

- Vâng Ngũ gia.

4 nữ nhân kia nghe vậy thì liền cúi chào Nạp Lan Ngũ Khải rồi bước xuống.

- Có tin tức gì sao?

Nạp Lan Ngũ Khải đứng lên nghe điện.

- Vâng Ngũ gia, mới vừa nhận được tin tức, Bùi Đông Lai cùng Quý Hồng rời khỏi Đông Hải, đang trên đường cao tốc đến Giang Lăng.

Đầu bên kia điện thoại, Từ Mãng liền báo lại cho Nạp Lan Ngũ Khải.

- Vậy là đến rồi.

Dù là Nạp Lan Ngũ Khải có thể đoán được điểm này nhưng mà nghe được Từ Mãng nói như thế thì hắn liền hưng phấn, sau đó liền an bài:

- Tiếp tục chú ý theo dõi, một khi hắn đến Giang Lăng thì lập tức báo lại cho ta, cũng dựa theo kế hoạch mà làm.

- Vâng Ngũ gia.

Nạp Lan Ngũ Khải liền cúp máy sau đó bấm số của Diệp Tranh Vanh.

Nhưng mà.

Không đợi hắn bấm số của Diệp Tranh Vanh thì điện thoại của hắn lại vang lên, lần này người gọi đến là Nạp Lan Minh Châu.

- Minh Châu.

Bởi vì ngày đó Diệp Tranh Vanh đã gọi điện cho Nạp Lan Minh Châu để Nạp Lan Minh Châu truyền lời nên ở Nạp Lan gia địa vị của Nạp Lan Minh Châu đã được tăng lên đáng kể.

- Ngũ thúc, cháu mới nhận được tin tức, Bùi Đông Lai kia đã rời khỏi Đông Hải, đang trên đường cao tốc đến Giang Lăng.

Giọng nói Nạp Lan Minh Châu tràn đầy hương vị vui sướng khi người ta gặp họa.

- Ừh, Minh Châu, ta cũng mới nhận được tin tức này, đang định nói lại cho Diệp thiếu, vậy thì cháu hãy gọi điện thoại cho Diệp thiếu đi.

Nạp Lan Ngũ Khải cũng có chút hưng phấm, hắn đến Giang Lăng đã nhiều ngày vì chính là để cho Bùi Đông Lai nhảy vào cái hố này, để cho Nạp Lan gia tiêu trừ được cái họa lớn là Bùi Đông Lai. Hiện giờ mắt thấy kế hoạch đã gần như là ổn thỏa thì hắn có thể không hưng phấn sao?

- Thật đáng tiếc a, không thể tận mắt nhìn thấy được cảnh tên Bùi Đông Lai kia giống như là một con chó chết ngồi xuống cầu xin tha thứ.

Nạp Lan Minh Châu mang theo vài phần tiếc nuối nói sau đó trong lòng vừa động, nói:

- Ngũ thúc, nếu có cơ hội thì thúc nhất định phải quay lại cảnh hắn quỳ xuống cầu xin tha thứ.

- Được.

Nạp Lan Ngũ Khải cũng biết được người hận Bùi Đông Lai nhất trong Nạp Lan gia chính là Nạp Lan Minh Châu, hận không thể chặt Bùi Đông Lai thành 8 miếng. Lúc này nghe yêu cầu như thế của Nạp Lan Minh Châu thì hắn liền đáp ứng, sau đó lại nói:

- Được rồi, Minh Châu, ta cũng nên báo trước lại cho Diệp thiếu một tiếng rồi sẽ gọi lại cho cháu.

- Ngũ thúc, thúc không cần gọi cho ta, cháu chờ tin tốt của thúc.

Nạp Lan Ngũ Khải như là tiểu nhân đắc chí, cười to rồi cúp điện thoại.

Thấy Nạp Lan Minh Châu cúp máy thì Nạp Lan Ngũ Khải liền bấm số của Diệp Tranh Vanh.

- Diệp thiếu, dựa vào tin tức chính xác thì Bùi Đông Lai đang trên đường đến Giang Lăng.

Điện thoại được chuyển thì Nạp Lan Ngũ Khải liền báo lại, giọng nói vô cùng tôn kính.

- Ta đã biết.

Diệp Tranh Vanh dùng kiểu nói cao cao tại thượng để trả lời:

- Sau này không cần nói lại những chuyện này cho ta, ta chỉ cần kết quả, không cần quá trình, nếu như ông không làm được thì ta cũng không để ý mà sẽ thay người.

- Xin Diệp thiếu yên tâm, tôi nhất định sẽ cho Diệp thiếu một kết quả hài lòng.

Trong lòng Nạp Lan Ngũ Khải chấn động, liền vội vàng cam đoan.

Không trả lời, Diệp Tranh Vanh trực tiếp cúp điện thoại.

Nạp Lan Ngũ Khải xoa mồ hôi lạnh trên trán, sát ý trong mắt hiện ra.

2 tiếng sau.

1 chiếc Rolls-Royce Phantom quân chủ có biển số xe Đông Hải tiến vào Giang Lăng, khiến cho mọi người chú ý.

Đây là lần đầu tiên hắn ngồi chiếc Rolls-Royce Phantom cấp quân chủ này.

Hắn không hề khiêm tốn nữa.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất