Lúc này khi thấy toàn bộ mọi người nhìn vào chiếc Rolls-Royce Phantom cấp quân chủ, 2 người Tần Đông Tuyết và Hạ Y Na đi về phía Bùi Đông Lai thì tất cả đều tỏ ra kinh ngạc.
Kinh ngạc sao?
Đúng vậy.
Mọi người đếu biết Bùi Đông Lai chính là một nhân vật phong vân của ĐH Đông Hải.
Hoặc là nói Bùi Đông Lai là nhân vật truyền kỳ, đối với những sinh viên ĐH Đông Hải mà nói thì dù chưa gặp Bùi Đông Lai thì cũng nghe nói qua người này.
Bọn hắn đã nhìn qua lý lịch của Bùi Đông Lai, biết được từ nhỏ Bùi Đông Lai sống trong núi lớn, sau đó đi ra thành phố, người cha của Bùi Đông Lai là tài xế taxi, kiếm tiền để hắn ăn học.
Mà giờ phút này, Bùi Đông Lai lại lái chiếc Rolls-Royce Phantom cấp quân chủ, mà 2 mỹ nữ của trường là Tần Đông Tuyết và Hạ Y Na lại đi về phía hắn.
Loại chuyện này đã gây ra một sự rung động không cách nào dùng lời diễn tả được đối với toàn bộ mọi người.
Không riêng bọn hắn, ngay cả Tần Đông Tuyết và Hạ Y Na cũng cảm thấy kinh ngạc, các nàng nằm mơ rằng một người luôn khiêm tốn như Bùi Đông Lai lại làm ra những chuyện này.
Thấy được vẻ kinh ngạc của mọi người, của Tần Đông Tuyết và Hạ Y Na thì trong lòng Bùi Đông Lai cười khổ không thôi.
Sâu trong lòng hắn cũng không muốn rêu rao như thế này.
Nhưng mà.
Quý Hồng trực tiếp đưa xe cho hắn, hắn chỉ có thể thuận ý nhận lấy tầm lòng của Quý Hồng.
- Tao khóa, thì ra Bùi Đông Lai chính là một siêu cấp cao phú suất a.
- Con mja nó, thật ngưu a.
- Đúng a, chẳng trách trước đây Mộ Khuynh Nhan vì hắn mà biểu diễn, sau nay lại hẹn hò với bạch phú mỹ Hạ Y Na.
- Không riêng gì bọn họ, các cậu không thấy được nữ thần cũng đi về phía hắn sao?
- Ông trời ơi, điều này con mja nó, còn để cho người ta sống nữa không?
- Thật không nghĩ tới Bùi Đông Lai sẽ trở nên phong quang như thế, biết thế thì lúc huấn luyện quân sự tớ sẽ tán hắn rồi.
- Thôi đi, cậu không nhìn thấy bạn gái của người ta trông như thế nào sao?
- Đáng ghét.. YY cũng chết sao?
- Đúng a, các cậu không thể cấm chúng tớ YY, theo tớ thấy thì sau này chúng ta nên tìm một cao phú suất có tiềm lực, Bùi Đông Lai chính là ví dụ a.
“Khanh khách..”
Sau đó, toàn bộ đám nam sinh đều lộ ra vẻ đố kỵ, mà đám nữ sinh thì 2 mắt tỏa sáng, thầm hận mình không nhanh tay.
- Cái gì mà là thần tượng, thì ta là một trên Trang bức thôi.
- Còn cái gì mà cao phú suất, ta phi.
- Nếu không giả như thế thì hắn có thể cưa đỏ nữ thần cùng bạch phú mỹ sao?
…
Có nhiều người hâm mộ nhưng mà cũng có những người bởi vì năng lực thừa nhận quá kém nên đã châm chọc, chửi bới lên.
Trong lúc nhất thời, trước cổng trường liền náo nhiệt giống như một cái chợ.
Bên tai vang lên những lời nghị luậ ấy thì Tần Đông Tuyết và Hạ Y Na cũng nghĩ tại sao ngày hôm nay Bùi Đông Lai lại trở nên không khiêm tốn như thế. Trong đó, bước chân của Hạ Y Na run run đi về phía Bùi Đông Lai, mà Tần Đông Tuyết trước mặt nhiều người như thế lại bị làm trò cũng tỏ ra hơi run, đi về phía Bùi Đông Lai.
Một bước, hai bước, ba bước…
Dần dần, Hạ Y Na và Tần Đông Tuyết đã đi tới trước người Bùi Đông Lai.
- Lên xe đi, nếu không thì bảo vệ sẽ đuổi mất.
Mắt thấy người ở trước cổng càng lúc càng nhiều thì Bùi Đông Lai cũng không có giải thích nguyên nhân, mà là tính toán ba mươi sáu kế trước tẩu vi thượng.
- Ừh.
2 người Tần Đông Tuyết và Hạ Y Na cùng gật đầu cười rồi đi vào xe.
Mắt thấy hai người lên xe, Bùi Đông Lai không ngừng lại, trước tiên lên xe, rồi nổ máy.
Mặc dù trong lòng vô cùng hâm mộ lẫn ghen tị nhưng mà đám người kia thấy thế thì liền tránh ra để Bùi Đông Lai chở 2 vị mỹ nữ rời đi.
- Đám người Vũ Trạch đâu rồi?
Trong xe Bùi Đông Lai không nhịn được.
Nghe được câu hỏi của Bùi Đông Lai, Hạ Y Na bởi vì còn trong kích động chưa lấy lại được tinh thần nên đã quên trả lời câu hỏi của Bùi Đông Lai, mà Tần Đông Tuyết cười nói:
- Vũ Trạch và Thi Vận đang ở cùng một chỗ, Thi Vân có nói, 2 người Vũ Trạch và Trang Bích Phàm đang thay đồ.
"Ách..."
Nhớ tới cảnh Ngô Vũ Trạch đứng trước gương, chăm lo chải chuốt thì Bùi Đông Lai một trận không nói gì.
- Bà mja nó, xảy ra chuyện gì mà trước cổng trường lại có nhiều người như thế?
Cách cổng ĐH Đông Hải khoảng 100m, Ngô Vũ Trạch thấy phía trước đều là người thì dừng xe lại, nhịn không được mà nói thầm một câu.
- Đúng a, sao mà nhiều người như thế?
Cùng Cổ Văn Cảnh ngồi ở phía sau, Dương Tĩnh cũng tỏ ra nghi hoặc nhìn về phía trước?
- Không phải là xảy ra tai nạn xe cộ đó chứ?
Cổ Văn Cảnh suy đoán nói.
- Xuống xe nhìn xem đi.
Ngồi ở vị trí bên tài xế, Tô Thi Vận đề nghị nói.
- Vũ Trạch, ở trước xảy ra chuyện gì thế?
Không đợi Ngô Vũ Trạch xuống xe, Trang Bích Phàm lái chiếc Land Rover ở phía sau liền thò đầu ra hỏi.
- Kháo, ka cũng có biết đâu.
Ngô Vũ Trạch quay đầu lại đáp một câu, sau đó tiến lên vài bước, vỗ vỗ bả vai một gã nam sinh, cười hỏi:
- Anh bạn, đã xảy ra chuyện gì mà nơi này lại đông người như vậy?
- Huynh đệ, nghịch thiên a.
Tên nam sinh kia quay đầu lại, vẻ mặt kích động nói:
- Cậu có biết Trạng Nguyên lang Bùi Đông Lai không? Chính là người thi đạt số điểm cao nhất trong kỳ thi Tốt Nghiệp ấy?
- Đệt mja, lão tử cùng ở chung với hắn một phòng, ngay cả quần cùng mặc chung, lão tử làm sao không biết được?
Trong lòng Ngô Vũ Trạch buồn bực, hắn không đem những lời này nói ra mà là hỏi:
- Anh bạn, đừng thừa nước đục thả câu, mau nói đi.
- Biết không? Vừa lúc này tìh Bùi Đông Lai đã lái chiếc Rolls-Royce Phantom cấp quân chủ xuất hiện ở đây, chở tân nữ thần Tần Đông Tuyết cùng bạch phú mỹ Hạ Y Na rời đi a.
Tên nam sinh kia cũng là một người nhiều chuyện, nói xong còn nhịn không được mà tấm tắc nói:
- Bà mja nó, Rolls-Royce Phantom cấp quân chủ a, ta nhớ được cả TQ này chỉ có một chiếc? Nữ thần Tần Đông Tuyết cùng bạch phú mỹ Hạ Y Na, bất kỳ người nào làm bạn gái của ta thì ta tình nguyện chết sớm 10 năm, không cho dù 20 năm cũng được.
"Ách..."
Bên tai vang lên lời nói đầy vẻ kích động của tên nam sinh kia thì Ngô Vũ Trạch trực tiếp cả kinh sững sờ ngay tại chỗ.
- Này, anh bạn, cậu làm sao thế?
Tên kia nam sinh thấy Ngô Vũ Trạch như là bị hóa đá thông thường đứng nguyên tại chỗ thì tỏ ra nghi hoặc mà hỏi.
- Không... Không có việc gì...
- A, sao cậu lại quen mặt như thế nhỉ? A, tôi nhớ ra rồi, hình như cậu là người ở chung phòng với Bùi Đông Lai a, lúc trận chung kết bóng rổ kết thúc thì tôi đã thấy cậu.
Không đợi Ngô Vũ Trạch nói hết lời thì tên nam sinh kia nhớ ra cái gì đó, kinh hô.
- Anh bạn, cậu không có nhìn lầm, tôi chính là ở chung phòng với tên kia.
Nói xong những lời này thì Ngô Vũ Trạch liền xoay người lên xe.
- Vũ Trạch, đã xảy ra chuyện gì?
Phía sau, Trang Bích Phàm đưa cổ ra ngoài, hướng về phía Ngô Vũ Trạch hô lên.
- Không có gì, Đông Lai từ côn trùng biến thành rồng.
Ngô Vũ Trạch khoát tay áo, lao vào chiếc Cayenne.
Côn trùng biến thành rồng sao?
Nghe được câu này của Ngô Vũ Trạch thì không riêng gì Trang Bích Phàm mà ngay cả Tô Thi Vận, Cổ Văn Cảnh cùng Dương Tĩnh cũng tỏ ra khó hiểu.
- Vũ Trạch, cậu nói Đông Lai làm sao?
Cổ Văn Cảnh nhịn không được mà hỏi.
- Văn Cảnh, tớ đề nghị bắt đầu từ ngày mai chúng ta hãy đổi phòng, bà mja nó, ở cùng một chỗ với Đông Lai thật là chịu nhiều áp lực.
Ngô Vũ Trạch buồn bực nói 1 câu, theo sau lại nhớ ra cái gì đó, nói:
- Bất quá, nói đi thì nói lại, tên này cũng chưa chắc đã tiếp tục đến trường a.
- Anh cằn nhằn cái gì đó?
Tô Thi Vận nghe Ngô Vũ Trạch nói nhảm thì liền vặn lỗ tai Ngô Vũ Trạch, hỏi:
- Tới cùng là Đông Lai bị làm sao?
- Ây za, lão bà, em nhẹ tay chút…nhẹ chút đi mà…
Ngô Vũ Trạch bị đau cầu xin, theo sau thấy Tô Thi Vận không buông tay thì nói:
- Lão bà, em xác định mà muốn nghe sao? Thật sự làm tổn thương lòng tư tôn mà.
- Anh nói hay không?
Tô Thi Vận nhéo mạnh hơn.
- Ây za, lão bà đừng nhéo nữa mà.
Ngô Vũ Trạch liên tục cầu xin tha thứ, sau đó không dám vòng vèo mà kể lại tất cả mọi chuyện nghe từ tên nam sinh kia.
"Ách..."
Nghe xong Ngô Vũ Trạch kể thì Tô Thi Vận, Cổ Văn Cảnh cùng Dương Tĩnh đều là cả kinh há to miệng.
- Đều là người, đều là nam nhân, đều là sinh viên của trường ĐH Đông Hải, đều ở cùng phòng 108, tại sao lại có nhiều khác biệt lớn đến như vậy?
Thấy 3 người bị cả kinh trợn mắt há hốc mồm, thì Ngô Vũ Trạch liền oán trách.
Có lẽ là do rung động quá lớn nên 3 người Tô Thi Vận, Cổ Văn Cảnh và Dương Tĩnh còn chưa lấy lại tinh thần.
Ngô Vũ Trạch thấy thế, không có tiếp tục hay nói giỡn, bởi vì hắn biết Bùi Đông Lai còn có nhiều chuyện khác, chuyện ngày hôm nay chỉ giống như là đứa trẻ gặp cô gái, không đáng giá được nhắc tới.
Cùng lúc đó.
Cửa trường học, sau khi Bùi Đông Lai lái chiếc Rolls-Royce Phantom cấp quân chủ rời đi thì mọi người cũng bắt đầu giải tán.
Trong chiếc taxi ở phía ngoài cổng trường, Quý Hồng nhẹ giọng nói:
- Honey, Bùi thúc đi rồi, nhưng mà cậu vẫn là rông chứ không phải là côn trùng.
- Hiện tại, tôi sẽ làm cho bọn họ biết được điểm này, thế giới này sẽ có một con Cự Long bay cao.