Trong khoảnh khắc.
Phòng họp lâm vào giống như chết im lặng, toàn bộ thành viên của Hồng Kinh hội thấy được khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành thì hoàn toàn ngây dại.
Nơi này là bản doanh của Hồng Kinh hội, Tần Đông Tuyết là một người ngoài, chính xác ra là kẻ địch, chẳng những thành công đi vào đây hơn nữa còn đi tới phòng hội nghị, đây đối với đám người Hoàng Oanh quả thật là một sự rung động không thể dùng lời nói mà hình dung được.
- Tần Đông Tuyết, cô đến đây làm gì?
Ngắn ngủi ngây người qua đi, Hoàng Oanh là người đầu tiên lấy lại tinh thần, lạnh giọng quát.
- Hoàng Oanh, 2 năm không gặp, ngực cô đã lớn hơn, mông vểnh ra, khẩu khí cũng cứng hơn a?
Một giọng nói thô lỗ, cuồng ngạo vang lên, một thân ảnh khôi ngô xuất hiện ở phía sau Tần Đông Tuyết.
"Bá!"
Bên tai vang lên lời nói cuồng ngạo kia, nhìn đạo thân ảnh khôi ngô nọ xuất hiện sau Tần Đông Tuyết thì sắc mặt của mọi người trong phòng hội nghị đều cuồng biến.
Trong số đó, một ít thanh niên không biết được thân phận của người đến này thì trong lòng tỏ ra nghi hoặc: Người này là ai? Làm sao hắn lại dám ở đây mà nói ra những lời như vậy?
Mà những người nhận ra người thanh niên này, thấy được miệng người thanh niên này nở ra nụ cười tà thì trong lòng liền vô cùng sợ hãi.
Sợ hãi là bởi vì bọn hắn biết được thân phận của người thanh niên này.
Diệp gia đại thiếu, Tiêu gia cuồng thiếu.
Hắn là công tử ca cùng nổi danh với Diệp Tranh Vanh ở Tử Cấm thành.
Hắn cũng là người duy nhất trong đám công tử ca ở Tử Cấm thành dám gọi nhịp với Diệp Tranh Vanh.
Hắn họ Tiêu tên Cuồng, là thành viên đời thứ tư của Tiêu gia, là con của Tiêu Quân nhân vật đầu lĩnh trong quân đội của Tiêu gia.
2 năm trước, đám hoàn khố trong Yên Kinh đối với Diệp Tranh Vanh thì tỏ ra kính sợ, còn đối với Tiêu Cuồng thì tỏ ra sợ hãi. Hắn là một tên ăn chơi trác táng nhưng mà hắn chưa từng bị trừng phạt.
Trong chuyện này, nguyên nhân là do thân phận của hắn nhưng mà càng quan trọng hơn là mỗi lần hắn dẫm lên người nào thì hắn cũng đều chiếm được " Lý Lẽ"
Không chiếm lý được thì tuyệt đối không bị giẫm lên, chiếm được lý thì đều chết cả.
Hắn đem " Lý" trong Cuồng bày ra tinh tế, bởi thế hắn cũng có một ngoại hiệu nổi tiếng là: Tiêu Đại Ma Vương.
Tiêu Đại Ma Vương không phải là bị gia gia của hắn ném vào bộ đội để rèn luyện rồi sao? Như thế nào mà lại xuất hiện ở nơi này?
Một đám thành viên trong Hồng Kinh hội nhận ra được Tiêu Cuồng thì vẻ mặt trở nên nghi hoặc.
- Tên Diệp Tranh Vanh kia đã xong đời rồi, đám chó săn chúng mày còn ngồi đây muốn gây sức ép cái gì? Mau cút về nhà mà tắm rửa đi, đừng có ở chỗ này mà làm mất mặt.
Mắt thấy mọi người trong này nhìn mình giống như là nhìn phải người ngoài hành tinh thì Tiêu Cuồng nở ra nụ cười ta, tuyệt không lưu lại mặt mũi cho đám người Hoàng Oanh.
"Ách..."
Bên tai vang lên lời nói ngưu bức của Tiêu Cuồng thì những người không biết thân phận của Tiêu Cuồng thì đều cả kinh.
Bọn hắn thật sự không tưởng tượng nổi, một người ngưu bức như thế nào mới dám đến đây, nói ra những lời ngưu bức như thế đối với người trong Hồng Kinh hội.
- Tiêu Cuồng, anh muốn làm gì?
Măt thấy mọi người không nhận Tiêu Cuồng thì vô cùng cả kinh, còn người nhận ra Tiêu Cuồng thì bị dọa đến không dám lên tiếng thì Hoàng Oanh biết nếu mình không ra mặt thì mặt mũi của Hồng Kinh hội sẽ mất đi cho nên nàng liền mở miệng, giọng nói bực mình hướng Tiêu Cuồng hỏi.
Tiêu Cuồng?
Nghe được cái tên này thì đám người không biết thân phận của Tiêu Cuồng liền tỉnh ngộ, mặc dù bọn hắn chưa gặp qua Tiêu Cuồng nhưng mà đối với đại danh của Tiêu Cuồng thì lại như sấm nổ bên tai.
- Con nhỏ, ca ca đây muốn làm gì thì còn phải nói lại với cô sao?
Tiêu Cuồng híp mắt cười, vẻ mặt khinh thường nhìn vào Hoàng Oanh, nói:
- Chẳng phải cô muốn lên giường với Diệp Tranh Vanh, mà tên kia thì không cứng được sao?
- Anh…
Hoàng Oanh bị tức đến cả người run lên, lại không biết nên phản bác như thế nào.
- Con nhỏ, 5 năm trước khi gia gia của cô còn chưa lui thì anh của cô thấy ta ngay cả cái rắm đều không dám phóng một cái. Hiện giờ gia gia của cô đã lui xuống, mà cô tuy rằng đã đưa cái màng kia cho Diệp Tranh Vanh nhưng mà ngay ở trong Diệp gia thì cô cũng không có thân phận gì cả, ca ca đây thật sự rất tò mò, cô bằng cái gì mà dám cùng ca ca nói chuyện đây?
Tiêu Cuồng nhìn vào Hoàng Oanh, vẻ mặt tỏ ra khinh thường.
Lại nghe được lời vũ nhục của Tiêu Cuồng, tuy rằng Hoàng Oanh tức giận đến xanh mặt nhưng mà nàng cũng không có tư cách gì để nói chuyện với Tiêu Cuồng, vì thế nàng liền đem ánh mắt nhìn sang Tần Đông Tuyết, lạnh lùng nói:
- Tần Đông Tuyết, nơi này là hội sở tư nhân, các cô không phải là thành viên của Hồng Kinh hội, lại gióng trống khua chiêng đến nơi đây, điều này có chút không thích hợp?
- Nơi này đích thật là hội sở tư nhân, bất quá cũng không phải của Hồng Kinh hội.
Tần Đông Tuyết thản nhiên nhìn Hoàng Oanh liếc mắt một cái:
- Sau này nó sẽ trở thành tổng bộ của Đông Hạ hội.
"Rầm"
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyen360.comLời nói của Tần Đông Tuyết giống như là quả bom, trực tiếp làm cho không ít người đứng lên, ánh mắt mọi người đều tỏ ra khó tin nhìn về phía Tần Đông Tuyết.
- Tần Đông Tuyết, cô đang nói đùa sao?
Vệ Phong mở miệng, hắn cười lạnh nhìn vào Tần Đông Tuyết, nói:
- Từ khi nào mà hội sở Hồng Kinh lại trở thành tổng bộ của Đông Hạ hội đây?
- Một ngày trước, toàn nhà này đã trở thành tài sản của Đông Hạ hội.
Sắc mặt Tần Đông Tuyết tỏ ra bình tĩnh nhìn vào đám người Hoàng Oanh, không nóng không vội nói:
- Nếu các vị không tin thì có thể gọi điện hỏi Kim Ba.
Kim Ba đem nơi này bán lại cho Đông Hạ hội rồi sao?
Bên tai vang lên lời nói của Tần Đông Tuyết thì tất cả thành viên của Hồng Kinh hội đều đứng im như tượng, vẫn không nhúc nhích nhìn vào Tần Đông Tuyết, không có hé răng.
- Tụi mày tự giác cút đi hay là tao đem từng đứa chúng mày quăng ra ngoài?
Mắt thấy đám người Hoàng Oanh cả kinh thì Tiêu Cuồng cười lạnh hỏi.
Không trả lời, sắc mặt của thành viên Hồng Kinh hội đều tỏ ra khó coi.
"Bộp…Bộp"
Im lặng trong phòng hội nghị vang lên tiếng bước chân, Tần Đông Tuyết mang theo mọi người đi vào phòng hội nghị. Trừ nàng và Tiêu Cuồng ra thì còn có thêm con của Bạch Quốc Du là Bạch Kiến Khôn, cháu của Trần Quốc Đào là Trần Chí Vĩ cùng một đám con em quyền quý khác, một mảnh đông nghịt, có chút khí thế.
- Nếu có người muốn lưu lại thì cũng có thể.
Tần Đông Tuyết lại mở miệng, cảm giác kia giống như nàng và Tiêu Cuồng đang hát đôi. Nàng hát chính là vai chính diện, còn Tiêu Cuồng chính là hát vai phản diện.
"Tê!"
Lại nghe Tần Đông Tuyết nói như thế thì toàn bộ thành viên của Hồng Kinh hội đều tức giận đến mức hít vào một hơi. Tần Đông Tuyết dẫn người chen ngang cuộc họp, hơn nữa Tiêu Cuồng mở miệng ra thì liền mắng bọn hắn giống như là mắng như đứa cháu nhỏ vậy. Sau đó Tần Đông Tuyết lại nói cho bọn hắn biết hội sở này đã trở thành tổng bộ của Đông Hạ hội mà hiện tại Tần Đông Tuyết trắng trợn muốn đoạt người của Hồng Kinh hội.
Đây cũng không phải là mất mặt mà là đem Hồng Kinh hội đá vào vực sau.
- Tần Đông Tuyết, Hồng Kinh hội đã thành lập nhiều năm, toàn bộ mọi thứ không phải Đông Hạ hội có thể so sánh được, cô muốn đào góc tường của Hồng Kinh hội, có cảm thấy có thể làm sao?
Trong lòng hiểu được dụng ý của Tần Đông Tuyết, mặc dù Hoàng Oanh biết hôm nay Hồng Kinh hội sẽ gặp đả kích trầm trọng. Nàng cũng biết giờ phút này phỏng chừng có không ít thành viên của Hồng Kinh hội đang dao động vì muốn ổn định lòng quân mà nàng mở miệng lần nữa, muốn lấy ra ưu thế của Hồng Kinh hội.
- Cái gì mà toàn bộ mọi thứ.
Tiêu Cuồng bĩu môi, vẻ mặt khinh thường nói:
- Con nhỏ, nếu như Hồng Kinh hội thật sự như cô nói thì Diệp Tranh Vanh có thể luân lạc đến tình cảnh như ngày hôm nay sao?
Hoàng Oanh nghe vậy thì không phản bác được, mặc dù nàng có thanh danh vang dội trong đám hoàn khố ở Yên Kinh này, nhưng mà mỗi khi gặp Tiêu Cuồng thì nàng giống như là gặp phải khắc tinh vậy.
- Em gái Đông Tuyết, nếu như đám chó săn của Diệp Tranh Vanh không biết điều thì cũng không cần lưu lại mặt mũi cho bọn hắn, cứ đuổi bọn hắn ra là được.
Mắt thấy Hoàng Oanh không dám mở miệng thì Tiêu Cuồng đề nghị với Tần Đông Tuyết.
Tần Đông Tuyết không để ý đến đám thành viên Hồng Kinh hội đang sợ hãi Tiêu Cuồng, ánh mắt của nàng nhìn về phía Chu Khiếu đang tỏ ra bất an và lo lắng, không nhẹ không nặng nói:
- Chu Khiếu, biểu hiện của cậu tốt lắm, những điều cậu làm đã biểu lộ sự trung tâm của mình với Đông Hạ hội, chúng ta nhất trí cho cậu gia nhập vào Đông Hạ hội.
"Bá!"
Tần Đông Tuyết vừa thốt lên xong, đám thành viên Hồng Kinh hội liền đem ánh mắt nhìn về phía Chu Khiếu, trong ánh mắt tràn ngập lửa giận.
"Ách"
Nghe được Tần Đông Tuyết nói như thế, thấy được lửa giận của đám thành viên Hồng Kinh hội, Chu Khiếu há miệng ra cố gắng giải thích cái gì nhưng mà lại không thể nói ra một chữ nào.
Chuyện cho tới bây giờ thì hắn vô cùng rõ ràng, cho dù hắn có nhảy xuống sông Hoàng Hà thì cũng không rửa sạch vết nhơ này.
- Tôi hỏi một lần nữa, có người nào nguyện ý lưu lại không?
Không để cho Chu Khiếu có cơ hội mở miệng giải thích, ánh mắt Tần Đông Tuyết nhìn về bốn phía, mở miệng hỏi lần nữa.
- Tôi.
Đổng Bân liền mở miệng, một chữ " Tôi " của hắn giống như là tiếng sấm nổ vang, làm cho toàn bộ đám người trong Hồng Kinh hội đều trợn mắt há hốc mồm.
Không riêng gì bọn hắn mà một số thành viên của Đông Hạ hội cũng tỏ ra kinh ngạc.
- Tôi nguyện ý ở lại.
- Tôi cũng nguyện ý ở lại.
…
Sau khi Đổng Bân tỏ thái độ thì không ít thành viên của Hồng Kinh hội cũng sôi nổi tỏ thái độ.
- Ta nhớ được mấy năm trước Đông Tuyết chỉ là một tiểu nha đầu điềm đạm nho nhã, như thế nào lại đột nhiên trở nên ác như vậy? Chẳng lẽ thật sự là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, chịu ảnh hưởng của Bùi Đông Lai sao?
Mắt thấy 7 8 thành viên Hồng Kinh hội muốn gia nhập Đông Hạ hội thì Tiêu Cuồng không nhịn được mà nhìn Tần Đông Tuyết, trong mắt hắn hiện lên vài phần bội phục, càng nhiều là vài phần chờ mong.
Chờ mong lần đầu tiên gặp mặt Bùi Đông Lai.