2 năm trước bởi vì ngoài ý muốn mà linh hồn của Tiêu Phi đã đến trên người Bùi Đông Lai, lúc đó đã tạo ra ảnh hưởng rất lớn với Bùi Đông Lai, để cho hắn từ một thiên kiêu chi tử trở thành đối tượng nhạo báng của mọi người.
Đối với Bùi Đông Lai mà nói thì khoảng thời gian đó chính là một sự đả kích trầm trọng, mà dựa từ góc độ khác mà nói, dựa theo lời của Tiêu Phi thì đó cũng chính là một trong những thứ quý giá nhất trong đời của Bùi Đông Lai.
Bởi vì một năm kia chịu đủ sự châm chọc cho nên tâm tình của Bùi Đông Lai đã vượt xa những người bàn cùng lứa. Hơn nữa, lúc Tiêu Phi ngã bài, cam tâm tình nguyện để cho hắn dung nhập linh hồn, cùng với những chuyện đã xảy ra gần đây thì những điều đó đã khiến cho tâm lý của Bùi Đông Lai trở nên mạnh mẽ hơn.
Nhưng mà.
Giờ phút này nghe được Tiêu Cuồng nói Tiêu gia lão thái gia đã quan đời thì Bùi Đông Lai liền sững sờ ngay tại chỗ.
Dường như hắn không tin được đây là sự thật.
Trong đầu hiện ra, gương mặt đầy tàn nhang của vị lão nhân kia, thân hình tuy phong phanh nhưng lại thẳng tắp như cây thương. Hắn cũng nhớ vị đại lão kia 2 lần ra mặt giúp hắn, hắn cũng nhớ lại cuộc nói chuyện ở quân khu Giang Lăng, hắn cũng nhớ lại ngày hôm đó trong biệt thự thì vị lão nhân đã đã nói chuyện, mỉm cười với hắn và Tiêu Cuồng….
Những màn ấy hiện ra mồm một trước mắt.
Mà hiện giờ, cảnh còn mà người mất…
- Đang tốt lành thế này tại sao lại đi được?
Theo bản năng, Bùi Đông Lai hỏi ra vấn đề này.
- Không biết.
Tiêu Cuồng đờ đẫn lắc lắc đầu. Sau đó vô lực ngồi xuống đất, cúi đầu nhìn dưới đất, đôi mắt có chút phiếm hồng, cũng không biết là do khói thuốc hay là do thương tâm nữa.
Thấy được vẻ bi thương của Tiêu Cuồng thì Bùi Đông Lai cũng không lên tiếng an ủi Tiêu Cuồng, mà là giữ im lặng, xé gói thuốc ra, rút ra một điếu, châm lên rồi hút một hơi. Sau đó đưa cho Tiêu Cuồng.
Tiêu Cuồng thấy thế thì vứt điếu thuốc sắp tàn trong tay ra, cầm lấy điếu thuốc Bùi Đông Lai đưa rồi hút vào.
- Haizz..
Trong lòng Bùi Đông Lai ngầm thở dài nhưng mà không nói gì, vẫn ngồi bên cạnh Tiêu Cuồng, cùng Tiêu Cuồng hút thuốc.
Hắn và Tiêu Cuồng tuy rằng thời gian tiếp xúc quá ngắn nhưng mà thông qua những loại tư liệu khác nhau thì hắn rất rõ con người của Tiêu Cuồng.
Được xưng là Tiêu gia cuồng thiếu Tiêu Cuồng từ nhỏ Tiêu Cuồng đã cùng Tiêu Phi, Diệp Tranh Vanh… tiếp nhận những hình thức giáo dụ của nhà quyền thế, ngoài ra, bởi vì Tiêu gia là thế gia quân nhân cho nên từ nhỏ Tiêu Cuồng đã cùng với Tiêu Phi tập võ, một mặt là để tăng cường thể chất, một mặt là để sau này tiến vào quân đội.
Rất nhiều người đều nói rằng Tiêu Phi là người được cho là Long Vương đời sau của Long Nha, nhưng mà ít ai biết được luận về năng lực trời sinh và thiên phú về võ học thì Tiêu Cuồng thì hơn chứ không kém so với Tiêu Phi.
Nhưng mà.
Tiêu Cuồng trời sanh tính hiếu động, thích rong chơi, tính nhẫn nại kém, tuy rằng thiên phú vượt xa Tiêu Phi nhưng mà không có cố gắng như Tiêu Phi nên dần dần bị Tiêu Phi bỏ xa.
Đối với việc đó thì Tiêu Cuồng cũng không để ý, hắn kết bạn một đám ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Lúc ấy thanh danh đang lên cao ở Yên Kinh, dám gọi nhịp với Diệp Tranh Vanh hơn nữa thủy chung vẫn không rơi vào thế hạ phong.
Cuộc sống như thế cứ tiếp tục cho đến 2 năm trước.
2 năm trước, lúc mà Tiêu Phi táng thân ở nước ngoài.
Thì Tiêu Cuồng lại quyết định đi tòng quân.
Trong vòng 2 năm thì Tiêu Cuồng hết làm trinh sát liền lạc rồi đến làm bộ đội đặc chủng, hắn dùng thiên phí của mình, dùng cố gắng của mình để cho bản thân trở nên cường đại hơn. Hắn chẳng những vượt qua cánh của Ám Kính, hơn nữa ở trong thời gian ngắn ngủi 2 năm mà từ Minh Kính đỉnh phong luyện tới Ám Kính đại thành, thậm chí đã mò đến cánh của Ám Kính đỉnh phong, ngoài ra, năng lực tác chiến độc lập của hắn cũng vô cùng dũng mãnh cho nên mới có danh hiệu " Binh Vương Tây Bắc"
Đầu năm nay, khi tổ chức Đại Bỉ Võ bộ đội đặc chủng cả nước, thì vị đại lão quân khu Tây bắc cũng lão nhân của Tiêu gia đều muốn hắn dự thi nhưng hắn lại từ chối. Lý do chỉ có một, hắn nói: Đợi sau khi bản thân của hắn cảm thấy mình đã đuổi kịp Tiêu Phi ca thì hắn sẽ xuất hiện ở trên đấu trường của Đại Bỉ Võ bộ đội đặc chủng cả nước, hơn nữa còn sẽ xuất hiện ở trên đấu trường của Đại Bỉ Võ bộ đội đặc chủng toàn cầu.
Lý do này khiến cho vị đại lão quân khu Tây Bắc cũng toàn bộ thành viên Tiêu gia ngậm miệng lại.
- Đông Lai, nói vậy thì cậu cũng biết được một ít sự tích của tôi.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyen360.comĐột nhiên, Tiêu Cuồng bóp tắt tàn thuốc trong tay, sắc mặt bình tĩnh nhìn về phía Bùi Đông Lai, hỏi:
- Cậu có biết vì sao tôi phải tòng quân không?
- Vì sao?
Tiêu Cuồng ngẩng đầu lên nhìn trời, hơi nheo mắt lại, nhẹ giọng nói:
- Mỗi người trong Tiêu gia đều là nam nhi đầu đội trời, chân đạp đất. Tiêu Phi ca mất đi, Tiêu Cuồng tôi vẫn có thể trở thành binh vương. Không phải tôi muốn những lão nhân trong Tiêu gia thấy tôi trưởng thành, lúc ấy tôi tòng quân là chỉ muốn để lão thái gia ấm lòng.
- Lão thái gia từng nói, thiên chức lớn nhất của quân nhân là bảo vệ quốc gia, Tiêu gia là thế gia quân nhân, không thiếu nhà quân sự, không thiếu chỉ huy nhưng mà chỉ thiếu đi một binh vương xông pha chiến đấu, nếu đời này lão thái gia không thấy được Tiêu gia sinh ra một binh vương thì lão thái gia chết không nhắm mắt.
Nói tới đây thì dường như Tiêu Cuồng đang nhớ lại những lời nói kiên quyết của lão thái gia, tầm mắt có chút mơ hồ:
- Tiêu Phi ca mất, Tiêu gia không có binh vương, tôi nghĩ muốn thay thế Tiêu Phi ca trở thành binh vương mới của Tiêu gia thậm chí là của cả nước cộng hòa, làm cho lão thái gia ấm lòng. Nhưng mà, còn chưa đợi tôi làm được điều này thì lão thái gia đã đi rồi.
Nói xong thì nước mắt trong mắt Tiêu Cuồng chảy ra.
- Người làm sao có thể rời đi được? Người có thể yên tâm mà rời đi sao?
Mắt Tiêu Cuồng đỏ lên, nhìn về phía Bùi Đông Lai, giống như là đang hỏi Bùi Đông Lai, giống như là đang hỏi bản thân, càng giống như là đang hỏi vị công thần của nước cộng hòa đã rời khỏi nhân gian kia.
- Yên tâm đi, lão gia tử sẽ rất an tâm.
Mắt thấy một người luôn kiêu ngạo như Tiêu Cuồng lại rơi lệ đầy mặt thì Bùi Đông Lai cũng không cảm thấy Tiêu Cuồng giống như đàn bà, hắn vỗ vào vai Tiêu Cuồng, gằn từng chữ:
- Bởi vì cậu đã là binh vương.
Cả người Tiêu Cuồng chấn động, ngẩng đầu lên, mờ mịt nhìn về phía Bùi Đông Lai.
- Trên thế gia này, người quan tâm đến cậu, lo lắng đến cậu. Cho dù hắn có bị tử thần cướp đi tính mạng thì vẫn sẽ giữ lại một hơi để gặp mặt lần cuối cùng.
Bùi Đông Lai ngẩng đầu nhìn trời, dường như đang tìm kiếm bóng hình đang bảo vệ sau lưng hắn.
Qua tử, người thật sự yên tâm bỏ con lại sao?
Hắn hỏi chính mình, không có đáp án.
- Đi thôi, tôi lái xe đưa cậu về.
Thấy Tiêu Cuồng đã lấy lại tinh thần thì Bùi Đông Lai vỗ vai Tiêu Cuồng rồi đi về chiếc Hummer.
"Hô ~ "
Tiêu Cuồng hít sâu một hơi, không có đi lau nước mắt trên mặt mà là đứng dậy, ngẩng đầu ưỡn ngực, đi nhanh đuổi theo Bùi Đông Lai.
Cùng lúc đó, sân bây quốc tế Yên Kinh.
Một nam tử mang theo một chiếc rương cổ đi từ trong sân bay ra, sau đó dựa theo nội dung của tin nhắn mà đến bãi đỗ xe tìm một chiếc Passat, sau khi chứng minh thân phận với tên nam tử lái chiếc Passat thì hắn liền lên xe rồi rời khỏi sân bay.
- Hoàng tỷ, người đã đến.
Một lát sau.
Một tin nhắn ngắn xuất hiện trong điện thoại Hoàng Oanh.
Thấy được nội dung tin nhắn, Hoàng Oanh không có dừng lại mà trực tiếp bấm số của Diệp Tranh Vanh.
- Diệp thiếu, người đã đến, cũng dựa theo yêu cầu của ngài, mang hắn đến biệt thự tốt nhất.
Điện thoại được chuyển, Hoàng Oanh mở miệng nói trước.
Giọng nói của Diệp Tranh Vanh truyền đến:
- Biết rồi, lát nữa ta sẽ đi gặp hắn.
- Diệp thiếu, tôi vừa nghe nói lão già kia của Tiêu gia đã xong rồi.
Hoàng Oanh do dự một chút rồi nói.
- Cố gắng cắn răng lâu như vậy rồi, thật đúng là vất vả cho hắn.
Trong một biệt thư, Diệp Tranh Vanh đứng trước cửa sổ, cười lạnh nói:
- Lão bất tử đó, đã nên ngủ sớm trong quan tài rồi.
- Diệp thiếu, nếu lão già kia xong rồi thì Bùi Đông Lai đã mất đi chỗ dựa vững chắc.
Hoàng Oanh lại do dự mà nói ra suy nghĩ của mình:
- Cá nhân tôi cho rằng, không nên mạo hiểm phiêu lưu như thế, có thể lợi dụng phương thức khác để đùa chết hắn.
- Làm ông lâu rồi, bây giờ đứng ở vị trí của cháu để tính kế thì quả thật tim đập nhanh, mỗi một lần đều phải đem toàn bộ lợi thế ra đánh bạc.
Diệp Tranh Vanh hỏi một đằng, trả lời một nẻo, ngữ khí mang theo vài phần tiếc nuối, càng nhiều là âm trầm:
- Không có lão bất tử kia nhìn vào thì cô nói tim còn có thể đập nhanh không?
Không dám nói tiếp, cả người Hoàng Oanh lạnh lẽo.