Màn đêm buông xuống, trong biệt thự của vợ chồng Tần Tranh, lúc này Tần Tranh cùng Tiếu Ái Linh đang ngồi ở trên bàn dùng cơm, thức ăn được đưa lên đầy đủ, món nào món nấy làm cho người ta phải phát thèm thế nhưng mà Tiếu Ái Linh lại không có đụng đũa mà ngay cả Tần Tranh cũng tỏ ra buồn tẻ vô vị.
- Làm sao thế?
Tần Tranh thấy thế, để đũa xuống hỏi.
Tiếu Ái Linh khe khẽ thở dài:
- Nghĩ đến 2 đứa bọn nó.
Nghe Tiếu Ái Linh nói thế thì Tần Tranh há miệng thở dốc, lại không biết phải nói cái gì.
- Bằng tâm mà nói thì vào lúc này Bùi Đông Lai vẫn không quên việc tảo mộ, hơn nữa lại vì Bùi Vũ Phu mà xây một ngôi mộ, thật sự là rất khó đối với nó.
Thấy Tần Tranh không nói lời nào, Tiếu Ái Linh mở miệng lần nữa, ngữ khí cực kỳ phức tạp.
Tần Tranh nghe vậy thì châm một điếu thuốc lá, ngửa mặt nhìn trần nhà, nói:
- Bùi Vũ Phu quả thật có một đứa con rất tốt.
- Nếu…Nếu không thì chúng ta đi cầu xin lão gia tử, để người ra mặt giúp đỡ Bùi Đông Lai đi?
Tiếu Ái Linh do dự một chút, nhịn không được nói:
- Đứa nhỏ này thật sự rất đáng thương.
- Diệp gia vừa mới chiếm được thế thượng phong trong trận chiến vừa rồi, Tiêu gia cũng bị tổn thất đi, lão gia tử làm sao có thể giúp nó được?
Tần Tranh cười khổ lắc lắc đầu.
Tiếu Ái Linh cũng biết điều này, chỉ là có chút không đành lòng, lúc này thấy Tần Tranh lắc đầu, lại nói:
- Chẳng lẽ chúng ta trơ mắt nhìn Diệp gia chỉnh chết Bùi Đông Lai sao?
- Lần trước Đông Lai mang theo Đông Tuyết về nhà ăn cơm thì tôi từng đáp ứng Đông Lai, đến lúc cuối cùng thì tôi sẽ giữ cho nó 1 mạng.
Tần Tranh phun ra một ngụm khói, sắc mặt ngưng trọng nói:
- Lấy cục diện trước mắt mà xem, tuy rằng việc này sẽ khó thực hiện được, nhưng mà tôi sẽ làm hết sức.
- Không phải hết sức, mà là nhất định.
Tiếu Ái Linh kích động nói.
Hả?
Thấy được vẻ khác thường của Tiếu Ái Linh thì Tần Tranh nhìn sang Tiếu Ái Linh.
- Nó là hôn phu của Đông Tuyết, cũng là con rể của chúng ta.
Tiếu Ái Linh cắn chặt môi, đôi mắt mơ hồ có chút phiếm hồng. Theo thời gian trôi qua, trong lòng nàng đã tiếp nhận Bùi Đông Lai, hơn nữa càng ngày càng thích Bùi Đông Lai, tự nhiên là sẽ không muốn thấy cảnh Bùi Đông Lai bị Diệp gia đùa chết.
- Được.
Tần Tranh hơi trầm ngâm, bóp tắt thuốc lá, trầm giọng đáp.
…
Màn đêm buông xuống, trong một ngôi biệt thự của Nạp Lan gia ở Gia Cách Đạt Kỳ, trong phòng ăn của biệt thự, Diệp Tranh Vanh cùng Nạp Lan Minh Châu ngôi đối diện với nhau, trên bàn đặt những món ăn thôn quê.
- Diệp thiếum Tiểu thư.
Không đợi Diệp Tranh Vanh cùng Nạp Lan Minh Châu dùng bữa tối, cửa phòng ăn bị đẩy ra, một tên bảo tiêu của Nạp Lan Minh Châu đi vào, hắn hành lễ rồi mới hội báo:
- Hiên thiếu gia đã mang theo đám người HQ kia vào biệt thự, có để bọn hắn đến đây không?
- Ừh.
Nạp Lan Minh Châu liền hạ lệnh, sau đó nàng đem khăn tay của mình đưa cho Diệp Tranh Vanh, để Diệp Tranh Vanh lau miệng.
5" sau, Diệp Tranh Vanh cùng Nạp Lan Minh Châu ở trong đại sảnh gặp mặt 18 tên tử sĩ của Thôi gia.
18 người này mặc âu phục màu đen, sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt như đao, giống như một đám dã thú, làm cho người ta phải hoảng sợ.
- Chào cậu, Diệp tiên sinh, tôi là Phác Thái, là cận vệ của Thôi tiên sinh.
Tử sĩ của đứng đầu của Thôi gia mở miệng, nói:
- Thôi tiên sinh yêu cầu chúng tôi liên lạc với ngài, nghe theo lời an bài của ngài.
- Hoan nghênh đã đến TQ.
Cảm nhận được hơi thở lạnh như băng phát ra từ 18 tên tử sĩ đến từ HQ thì trong lòng Diệp Tranh Vanh có chút run sợ, hơn nữa là hưng phấn, chỉ dựa và khí thế thì có thể thấy Phác Thái mạnh hơn đại đệ tử của Võ Đang là Lãnh Vô Cực, ngoài ra, còn có 3 người có khí thế xấp xỉ Lãnh Vô Cực.
Đây cũng chính là nói thực lực của đám người Phác Thái đã giống với lời nói của Nạp Lan Minh Châu.
Như vậy, lấy thực lực của đám người Phác Thái, muốn giết Bùi Đông Lai thì quả thực dễ như trở bàn tay!
- Diệp tiên sinh, mục tiêu hiện tại ở đâu?
Đối mặt với vẻ mặt nhiệt tình Diệp Tranh Vanh, Phác Thái vẫn tỏ ra lạnh lùng. Bạn đang đọc chuyện tại
Truyện FULL- Diệp thiếu, hắn có một cái ngoại hiệu kêu Lãnh Diện Phác Thái, là cao thủ đệ nhất của HQ, cũng là cao thủ đứng thứ 15 trên Thần bảng.
Mắt thấy Phác Thái vẫn tỏ ra lạnh lùng, Nạp Lan Minh Châu sợ Diệp Tranh Vanh không thoải mái thì liền giải thích.
Bên tai vang lên lời nói của Nạp Lan Minh Châu, Diệp Tranh Vanh hiểu được tâm ý của Nạp Lan Minh Châu, cười cười ý bảo không sao, sau đó hướng Phác Thái nói:
- Mục tiêu hiện giờ đã đến thành phố này, hiện giờ đang ở trong một khách sạn có tên là Hoa Thái.
- Diệp tiên sinh, khi nào thì chúng ta động thủ?
Phác Thái mở miệng lần nữa hỏi.
- Không vội.
Diệp Tranh Vanh lắc lắc đầu.
Hả?
Phác Thái ngưng mắt, lại không nói lời gì nữa, mà là chờ Diệp Tranh Vanh giải thích.
- Mục tiêu hiện đang ở trong thành phố này, hơn nữa bên cạnh hắn còn có 5 tên đặc công tinh nhuệ, nếu chúng ta động thủ với hắn tại khách sạn thì sẽ gây ra hỗn loạn.
Diệp Tranh Vanh nói.
Phác Thái nhíu mày, nói:
- Xin Diệp tiên sinh yên tâm, chúng tôi có thể thần không hay quỷ không biết mà xử lý hắn.
- Sở dĩ tôi từ Yên Kinh đến đây là muốn để các vị đánh hắn tàn phế, đưa hắn đến trước mặt tôi, để tôi giết hắn.
Diệp Tranh Vanh nghiêm mặt nói:
- Tôi có thể tin tưởng các vị làm được như thế, nhưng mà nếu muốn bắt sống hắn thì có chút khó khăn. Cách đó không lâu thì hắn đã giết chết một gã cao thủ đã đạt đến cảnh giới Hóa Kính nhập môn, thực lực của hắn không kém, nếu như hắn một lòng muốn chạy trốn thì….
Lúc này đây, Phác Thái không có hé răng.
Luận về thực lực thì hắn là Hóa Kính đại thành, mà trừ hắn ra thì cũng chỉ có 3 gã bước chân vào Hóa Kính nhập môn, ngoài ra thì không có ai bước vào cảnh giới Hóa Kính cả.
Cho nên, hắn mới dám tự tin nói thần không hay, quỷ không biết mà giết chết Bùi Đông Lai, nhưng mà nếu muốn bắt sống Bùi Đông Lai, người có bộ pháp "Thiên Đình Phát Kính, Túc Để Dũng Tuyền" thì hắn không dám nắm chắc 100%.
- Vậy thì khi nào chúng ta động thủ?
Phác Thái lại hỏi.
- Sáng sớm ngày mai.
Diệp Tranh Vanh nghiêm mặt nói:
- Sáng sớm ngày mai hắn sẽ đi tảo mộ, nghĩa trang cách đây khoảng 100km, cơ bản là là xa khu thành thị, người ở đó rất thưa thớt, các vị có thể nửa đường chặn giết hắn. Về phần bản đồ thì Nạp Lan tiểu thư sẽ phái người giao cho các vị.
- Được.
Nghe được kế hoạch của Diệp Tranh Vanh, thì Phác Thái liền đồng ý.
- Ngoài việc bắt sống hắn ra thì tôi muốn các vị đem phần mộ của mẹ và gia gia hắn đào lên.
Vẻ mặt Diệp Tranh Vanh tràn đầy hận ý, nói:
- Việc này thì Thôi tiên sinh đã nói cho các vị biết, ngoài ra tôi còn có một yêu cầu nữa.
- Diệp tiên sinh mời nói.
- Mục tiêu lần này tổng cộng có 8 người, trong đó có 5 người là đặc công còn 2 người là nữ nhân.
Diệp Tranh Vanh nói xong thì đưa ảnh chụp của Tần Đông Tuyết cho Phác Thái:
- Nữ nhân này không cần giết.
Phác Thái cầm lấy tấm ảnh nhìn lướt qua rồi đưa cho thủ hạ ở phía sau.
- Tốt lắm, các vị dùng cơm trước đi sau đó bàn lại kế hoạch một chút, đợi sáng mai chúng ta sẽ động thủ.
Diệp Tranh Vanh muốn kết thúc nọi chuyện với đám người Phác Thái, tuy rằng hắn đã nhìn ra đám người Phác Thái rất mạnh nhưng mà chính khí tức trên người của đám người làm cho Diệp Tranh Vanh có chút không thoải mái, nói chính xác là hắn bị áp lực.
- Hết thảy nghe theo lời an bài của Diệp tiên sinh.
Phác Thái gật gật đầu, sau đó mang theo 17 tử sĩ của Thôi gia rời khỏi đại sảnh.
….
Cùng lúc đó, một chiếc xe hơi chạy nhanh trên một con đường chính ở Seoul HQ.
Trong xe, Quý Hồng ngồi ở vị trí lái xe, còn Cô Độc Phong Ảnh thì ngồi phía sau xe, đang nhắm mắt dưỡng thần.
Thông qua kính phản quang nhìn thấy Cô Độc Phong Ảnh ngồi phía sau thì vẻ mặt Quý Hồng lộ ra sự khó chịu, vì muốn che dấu tai mắt người khác, xuất hiện ở quốc ngoại mà Cô Độc Phong Ảnh đã cắt đi mái tóc phiêu dật ở trên đầu, đầu của Cô Độc Phong Ảnh bây giờ là đầu húi cua, hơn nữa trường bào trên người đã được cởi bỏ, đổi lại là một thân âu phục, Quý Hồng cảm thấy vô cùng khó chịu.
- Đông Lai bên kia có gặp nguy hiểm không?
Dường như đã nhận ra ánh mắt của Quý Hồng, Cô Độc Phong Ảnh mở to mắt, hỏi.
Quý Hồng lắc lắc đầu:
- Đám tử sĩ của Thôi gia đã tới Gia Cách Đạt Kỳ, lúc này Bùi Đông Lai đang một ở khách sạn nằm ở khu náo nhiệt. Dựa vào suy đoán của cậu ta thì trong lòng Diệp Tranh Vanh không cam lòng, hơn phân nửa là muốn tự thân giải quyết, như vậy kể từ đó Diệp Tranh Vanh sẽ không có khả năng động thủ ở nơi náo nhiệt, mà đợi sáng mai khi Bùi Đông Lai đi tảo mộ thì sẽ thực hiện chặn giết.
- Hy vọng sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Cô Độc Phong Ảnh có chút không yên lòng.
- Sư phụ, ngài cứ yên tâm, cậu ta không có việc gì đâu.
Thấy được vẻ lo lắng của Cô Độc Phong Ảnh thì Quý Hồng do dự một chút, cuối cùng cũng đem kế hoạch của Bùi Đông Lai nói ra cho Cô Độc Phong Ảnh nghe:
- Bởi vì, cậu ta trừ nhờ lão nhân gia ngài ra tay khống chết gia chủ của Thôi gia, dùng chiêu rút củi dưới đáy nồi thì cậu ta còn âm thầm liên hệ với rất nhiều người trong giới võ học TQ.
Hả?
- Những cường giả võ học này đã bí mật lẻn vào Gia Cách Đạt Kỳ, cho nên mặc dù tối nay đám bổng tử kia động thủ với cậu ta thì tối đa là cũng làm quấy nhiễu kế hoạch của cậu ta mà thôi.
Quý Hồng vạch trần đáp án, trong lòng bội phục không thôi:
- Đây là một liên hoàn kế, các cường giả võ học cũng thế, con và sư phụ cũng thế, cũng chỉ là những điểm nhỏ trong liên hoàn kế này mà thôi.
- Một khi đã như vậy thì ta đây cũng yên lòng.
Cô Độc Phong Ảnh yên lòng, nói:
- Sau khi đến chỗ đấy thì con không cần động thủ, chỉ cần đi sau ta là được rồi.
- Toàn bộ tử sĩ cường giả của Thôi gia đã đi vào TQ, thế mà lão bản thân ái lại để sư phụ lão nhân gia đến nơi đây, thật sự là đã để lại thể diện cho đám bổng tử kia a.
Nghe Cô Độc Phong Ảnh nói thế thì Quý Hồng nhìn vào cảnh đêm phồn hoa của Seoul, trong mắt hiện lên vẻ chờ mong:
- Một trận chiến này sẽ làm cho cả thế giới khiếp sợ sao?