- Ta đã để người của ta giết chết bọn hắn, hiện giờ có thể ta được chưa?
Nhìn cảnh Diệp Tranh Vanh và Nạp Lan Minh Châu trở mặt thành thù, tự giết lẫn nhau thì trong lòng Thôi Trí Kim tỏ ra sợ hãi đối với Quý Hồng, thế cho nên khi nói chuyện hắn cũng không dám nhìn thẳng vào mặt của Quý Hồng.
- Vẫn chưa tới lúc.
Thấy đầu Nạp Lan Minh Châu rơi xuống đất, nghe được Thôi Trí Kim nói như thế thì Quý Hồng quay đầu lại nhìn Thôi Trí Kim một cái.
- Cô….
- Hắc, đừng tưởng rằng ta không biết người của ông luôn đi theo phía sau Bùi Đông Lai, nếu bây giờ ta thả ông ra thì người của ông quay lại giết người thì làm sao?
Quý Hồng cười lạnh, cắt ngang lời nói của Thôi Trí Kim.
"Ách..."
Thôi Trí Kim vốn là tính toán sau khi Quý Hồng thả mình đi thì hắn liền để thủ hạ của mình hạ thủ với Bùi Đông Lai, lúc này thấy Quý Hồng biết được tâm tư của mình thì nhất thời hắn không biết nên trả lời như thế. Sau đó, hắn nhíu mày hỏi:
- Vậy cô tính khi nào thả ta ra?
- Đợi cho Đông Lai tảo mộ xong, tới sân bay thì ta sẽ thả ông ra.
Quý Hồng dựa theo lời bàn bạc trước đó với Bùi Đông Lai, nói ra.
- Không được.
Nghe được Quý Hồng nói như thế thì Thôi Trí Kim lắc đầu bác bỏ:
- Nếu đến lúc đó Bùi Đông Lai đào tẩu thì cô sẽ giết ta.
- Ta chỉ nói là Đông Lai đến sân bay, cũng không nói việc hắn lên máy bay hay chưa.
Quý Hồng lạnh lùng nói:
- Nếu đến lúc đó ta chưa thả ông thì ông hãy để cho người của mình cản hắn lại.
Mặc dù trong lòng thấy lời của Quý Hồng có thể thực hiện được, nhưng mà Thôi Trí Kim không tỏ thái độ gì.
- Chuyện cho tới bây giờ thì ông chỉ có thể dựa theo sắp xếp của chúng ta mà làm.
Quý Hồng thấy Thôi Trí Kim trầm mặc, dùng một loại giọng điệu không thể nghi ngờ, nói:
- Vì bảo đảm sự an toàn của 5 người thủ hạ của ông thì ta đề nghị ông mau để bọn hắn rời khỏi Nạp Lan gia, nếu không thì cảnh sát thậm chí là người của cơ quan đặc thù đến đó thì bọn hắn sẽ tiêu đời.
- Các cậu hãy lập tức đuổi theo đám người Phác Thái.
Text được lấy tại Truyện FULLThôi Trí Kim nghe vậy, nhíu mày nhìn vào màn hình trước mặt ra lệnh đối với 5 người Lý Đống Quốc:
- Mặt khác, nói cho Phác Thái, yêu cầu hắn phải giám sát kỹ Bùi Đông Lai, không để cho Bùi Đông Lai có cơ hội chạy thoát.
- Vâng, gia chủ.
Nghe được Thôi Trí Kim nói như thế thì tuy rằng trong lòng 5 người Lý Đống Quốc có chút bất an nhưng mà lại không dám bác bỏ lại.
- Đợi một chút.
Quý Hồng đột nhiên nhìn vào màn hình, trầm giọng nói:
- Trước khi đi thì hãy lấy xăng, đốt rụi của biệt thự đi.
5 người Lý Đống Quốc nhìn về phía Thôi Trí Kim.
Sắc mặt Thôi Trí Kim tỏ ra khó coi, nói:
- Làm theo lời của cô ấy đi.
Một lát sau, ở dưới sự giám thị của Quý Hồng thì 5 người Lý Đống Quốc đã bắt đầu động thủ.
Ánh lửa bắt đầu bốc lên, sau đó hình ảnh liền chấm dứt.
Thấy tất cả chuyện này, Quý Hồng hoàn toàn yên lòng, sau đó lấy điện thoại vệ tinh liên hệ với Bùi Đông Lai.
- Diệp Tranh Vanh cùng Nạp Lan Minh Châu đã chết, hết thảy đều dựa vào kịch bản của cậu mà tiến hành.
Điện thoại được chuyển, Quý Hồng mở miệng nói trước.
Đầu bên kia điện thoại, một tay Bùi Đông Lai lái xe, một tay cầm điện thoại nghe, nghe được Quý Hồng nói như thế thì hắn không có tỏ ra chút vui mừng nào, có chính là sự hờ hững:
- Chờ mệnh lệnh của tôi.
- Được.
Quý Hồng biết giết chết Diệp Tranh Vanh cùng Nạp Lan Minh Châu chính là đợt cao triều đầu tiên của vở kịch này nên trả lời một câu rồi cúp điện thoại.
"Đô... Đô..."
Bùi Đông Lai vốn định nhắc nhở Quý Hồng chú ý an toàn, nghe được tiếng "Đô... Đô..." trong điện thoại truyền ra thì đành bỏ điện thoại xuống, nới lỏng chân ga, giảm bớt tốc độ xe lại.
Hả?
Phía sau, đám người Long Ngũ thấy được Bùi Đông Lai bỗng nhiên giảm tốc độ thì không khỏi ngẩn ra.
- Tại sao hắn lại giảm tốc độ?
Sau đó, một gã đặc công nhịn không được hỏi.
- Không biết.
Long Ngũ nhíu mày, làm ra chỉ thị nói:
- Cho xe chạy chậm lại, duy trì khoảng cách 100m.
Nghe được mệnh lệnh của Long Ngũ thì tên đặc công lái xe liền giảm bớt tốc độ xe.
- Ngũ ca, xem 2 chiếc xe phía sau cũng như vậy a, chẳng những tốc độ lại giảm lại, hơn nữa vẫn luôn giữ khoảng cách với chúng ta là 200m.
Một gã đặc công thông qua kính phản quang, nhìn thấy 2 chiếc xe thương vụ ở phía sau cũng giảm tốc độ thì nhịn không được mà nói.
Long Ngũ cũng nhìn qua kính phản quang, nói:
- Dựa theo lời của Bùi Đông Lai thì người trong 2 chiếc xe này chính là người đã chịu ân tình của Bùi Vũ Phu cho nên muốn đây tế bái Bùi Vũ Phu. Những người này đều có uy tín trong 2 giới hắc – bạch, hơn nữa bảo tiêu bên cạnh bọn hắn cũng không phải là thiện nam tín nữ gì.
- Ngũ ca, anh nói Bùi Đông Lai có phải là muốn đùa giỡn không?
Một gã đặc công mở miệng nói.
Long Ngũ hiểu được lời nói của tên đồng bạn mình ý là chỉ Bùi Đông Lai có thể động thủ với bọn hắn hay không? Long Ngũ trầm ngâm một chút, sau đó nói ra cách nhìn của mình:
- Khi lần đầu tiên gặp mặt thì Bùi Đông Lai đã đoán được chúng ta là người của Diệp gia, hắn biết hậu quả nếu động thủ với chúng ta. Huống chi, người mà hắn hận nhất cũng chính là Diệp gia chứ không phải chúng ta, cho dù chó cùng rứt giậu thì hắn cũng hướng về phía Diệp gia chứ không phải về phía chúng ta.
Nghe được Long Ngũ nói như thế thì mấy tên đặc công cũng không nói gì thêm.
Lúc 9h, khoảng cách xe của Bùi Đông Lai cách nghĩa trang không đến 2km, đồng thời thông qua kính phản quang thì hắn thấy được có 2 chiếc xe công vụ khác đang chạy tới, hắn biết được đám tử sĩ giết chết Diệp Tranh Vanh và Nạp Lan Minh Châu đã đuổi tới nơi.
Thấy được điểm này thì Bùi Đông Lai rút điện thoại vệ tinh ra rồi liên lạc với Quý Hồng:
- Có thể động thủ được.
- Nhận được.
Nghe được mệnh lệnh của Bùi Đông Lai thì Quý Hồng mỉm cười trả lời một câu, hướng về phía Thôi Trí Kim đi tới.
- Cô…Cô muốn làm gì?
Chăng biết tại sao, mắt thấy Quý Hồng đi tới thì trái tim của Thôi Trí Kim đột nhiên đập nhanh, cảm thấy vô cùng không yên tĩnh, nhất là nụ cười lạnh như băng trên mặt Quý Hồng.
- Diệp Tranh Vanh và Nạp Lan Minh Châu vì muốn đào bới phần mộ tổ tiên của lão bản ta cho nên 2 người bọn hắn đã bị chết thê thảm, mà người thực hiện lại là ông, ông cho rằng lão bản của ta sẽ bỏ qua cho ông sao?
Quý Hồng vừa đi, vừa cười nói.
- Cô…Cô đừng quên, người của ta hiện tại đang đi theo Bùi Đông Lai, nếu cố giết ta, bọn hắn không liên lạc được với ta thì tuyệt đối sẽ giết Bùi Đông Lai và nữ nhân của hắn.
Thôi Trí Kim cố gắng trấn định, thấp giọng gào thét.
Quý Hồng dừng bước lại, cúi người, cười híp mắt nhìn vào Thôi Trí Kim:
- Nếu như ta nói, lão bản của ta là cố ý để cho người của ông đi theo hắn thì ông có tin không?
"Ách..."
Thôi Trí Kim dùng hành động thực tế để trả lời, hắn há to miệng, vẻ mặt tỏ ra kỳ lại.
- Xem ra ông không tin rồi.
Quý Hồng liếm liếm đôi môi đỏ mọng, từ từ mở miệng:
- Không sao, bọn hắn đến Địa Ngục sẽ nói cho ông biết.
"Bá"
"Loảng xoảng loảng xoảng"
Thôi Trí Kim trực tiếp sợ tới mức từ chỗ ngồi đứng lên, làm ngã chiếc ghế xuống.
- Không cần kích động, lời của ta còn chưa nói xong đâu.
Quý Hồng nhìn vào khuôn mặt tỏ ra lo sợ của Thôi Trí Kim, lạnh giọng nói:
- Ông hẳn là nhớ ta đã nói cho Nạp Lan Minh Châu rằng, Nạp Lan gia sẽ bị diệt tộc. Ừh, tuy rằng Thôi gia sẽ không thảm như vậy, nhưng toàn bộ thành viên trung tâm của Thôi gia sẽ cùng ông đi xuống Địa Ngục.
- Mày…Chúng mày…
"Vù"
Lúc này đây, không đợi Thôi Trí Kim nói xong thì tay phải của Quý Hồng đột nhiên vung lên, giống như là bổ vào một trái dưa hấu thông thường, một chưởng vỗ vào đầu của Thôi Trí Kim.
"Bốp"
Máu tươi văng ra bốn phía, thân mình Thôi Trí Kim liền ngã xuống bàn.
Một chưởng chụp chết Thôi Trí Kim, Quý Hồng như là bóp chết một con kiến thông thường. Sau đó Quý Hồng liền rút ra điện thoại vệ tinh rồi bấm số của Jason, đoàn trưởng của dong binh đoàn Satan:
- Jason giáo quan, có thể động thủ.
- Được.
Đầu bên kia điện thoại, Jason sớm suất lĩnh tinh anh của dong binh đoàn Satan lén vào HQ liền trả lời, sau đó bổ sung một câu:
- Sau khi xong việc thì chúng ta dựa theo địa điểm ước định mà gặp mặt, nhớ kỹ, ngàn vạn lần không thề tới trễ, nếu không sẽ rất khó rời đi khỏi nơi này.
- Hiểu được.
Quý Hồng cũng biết, sau khi triển khai hành động với Thôi gia xong thì chỉ có thể thông qua con đường đặc thù rời khỏi HQ, nếu bỏ qua cơ hội này thì sẽ vô cùng nguy hiểm. Võ công cao tới đâu cũng phải sợ thái đao, nàng cùng Cô Độc Phong Ảnh tuy rằng thực lực mạnh nhưng mà đối mặt với toàn bộ cảnh sát, quân đội của HQ thì liền trở nên vô cùng nhỏ bé.
"Reng…Reng.."
Quý Hồng vừa mới kết thúc cuộc gọi với Jason thì điện thoại trong thư phòng liền vang lên.
Quý Hồng bước lên nhìn số điện thoại thì thấy được người gọi đến là Phác Thái, âm thầm bội phục Bùi Đông Lai tính toán thật chính xác, đồng thời cười nói với đối Cô Độc Phong Ảnh:
- Sư phụ, kế tiếp nên để lão nhân gia người biểu diễn.
- Con ở chỗ này chờ ta, 10" sau ta sẽ đến đón con.
Cô Độc Phong Ảnh, đứng lên, hướng về của thư phòng đi ra, bước chân phiêu dật, giống như là muốn đi tản bộ chứ không phải là giết người.
Cùng lúc đó.
Phác Thái ngồi trong chiếc xe công vụ, một gã tử sĩ bên cạnh hắn thấy Phác Thái gọi điện thoại mà không ai trả lời thì liền biến sắc:
- Phác đại sư, liên lạc không được với gia chủ sao?
- Ừh.
Trong lòng Phác Thái tràn ra cảm giác bất an, bất quá hắn liền gọi điện lại thêm một lần nữa.
- Phác đại sư, mục tiêu đột nhiên tăng tốc.
Sau đó, không đợi Phác Thái gọi điện thì tên tử sĩ lái xe thấy được chiếc Land Rover ở phía trước đột nhiên tăng tốc thì liền lập tức kêu lên.
- Gia chủ rất có thể là bị sát hại rồi.
Phác Thái thấy thế, trong lòng hiểu được Thôi Trí Kim hơn phân nửa đã chết rồi, lập tức quát lạnh nói:
- Đuổi theo, xử lý hắn.
- Đuổi theo.
Trong xe, Long Ngũ thấy được Bùi Đông Lai đột nhiên tăng tốc thì đồng dạng cũng truyền ra mệnh lệnh đuổi theo.
- Ngũ ca, 2 chiếc xe phía sau cũng tăng tốc, xem ra đã sắp vượt qua chúng ta.
Tên đặc công lái xe nói:
- Phỏng chừng có chuyện lừa dối trong này.
- Một chiếc xe ở sau ngăn bọn hắn lại.
Long Ngũ thông qua bộ đàm truyền ra mệnh lệnh:
- Xe ở phía trước đuổi theo Bùi Đông Lai.
- Thu được.
Gã đặc công lái chiếc xe ở phía sau liền trả lời, sau đó giẫm vào chân phân.
"KÉT"
Lốp xe và mặt đường liền ma sát với nhau, phát ra một tiếng vang.
Khi xe dừng lại, 2 gã đặc công xuống xe, rút súng lục ra, thấy chiếc xe sau chạy tới thì làm ra động tác nhắm bắn, rống lớn:
- Dừng xe.
"Hừ!"
Thấy một màn như vậy thì Phác Thái ngồi trong xe liền tỏ ra lạnh lùng, 2 tay nắm 2 thanh chủy thủ, sau đó đưa tay ra ngoài, cổ tay đột nhiên run lên.
"Vù"
"Vù"
Tiếng xé gió vang lên, hai thanh chủy thủ hóa thành hai đạo bạch quang, bắn về phía 2 gã đặc công, tốc độ nhanh như thiểm điệm.