-Hả!?
Đột nhiên thấy hai người Trương Đồ Hổ và Chu Thiến quỳ rạp trước mặt mình, phản ứng đầu tiên của Bùi Đông Lai là ngẩn người, sau đó hắn hỏi với giọng ngạc nhiên:
-Hai người là?
- Bùi... Bùi tiên sinh, tôi là Trương Đồ Hổ. Là người tới đây vào tối hôm trước để nói chuyện với ngài.
Trương Đồ Hổ thấy Bùi Đông Lai mở miệng hỏi, đầu tiên hắn chủ động giới thiệu mình, sau đó hắn nói với giọng cầu xin:
-Tôi hôm nay tới tìm ngài,trước hết là để thanh minh. Tôi không hề quen biết gì lão già người ngoại quốc tên Pavarotti kia cả. Tôi chỉ là muốn thông qua hắn để hợp tác với tập đoàn của hắnmà thôi. Sau đó, hôm nay tôi hôm nay muốn dẫn theo cô gái này tới chỗ của ngài vì tôi muốn ngài hiểu rằng, tôi không hề ép buộc hay sử dụng thủ đoạn bỉổi gì để khiến cô gái này phải quan hệ với Pavarotti. Mọi chuyện là do nàng tự nguyện.
Bùi Đông Lai sau khi nghe xong vẫn không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Chu Thiến.
-Chu Thiến, cám ơn ân công!
Khi Bùi Đông Lai chăm chú quan sát nàng, Chu Thiến với vẻ mặt biết ơn nói 1 tiếng cám ơn. Sau khi nói xong nàng còn định dập đầu với hắn.
-Đợi...đợi đã!
Bùi Đông Lai thấy vậy bèn bước tới phía trước ngăn cản nàng, sau đó cau mày nói:
-Hai người hãy kể rõ đầu cua tai nheo cho tôi biết.
-Bùi... Bùi tiên sinh, tôi thật sự không hề quen biết gì lão già người nước ngoài tên Pavarotti đó cả. Tôi lại càng không biết lão đã đắc tội với ngài. Nếu không tôi tuyệt đối sẽ không tìm hắn hợp tác.
Trương Đồ Hổ sợ chuyện của Pavarotti sẽ liên luỵ tới hắn. Lúc này hắn thấy Bùi Đông Lai còn chưa tỏ thái độ, hắn nào dám đứng lên?
Sau khi nghe Trương Đồ Hổ nói, Bùi Đông Lai cảm nhận được sự sợ hãi trong lời nói của đối phương. Bùi Đông Lai không biết do vô tình hay cố ý lại nhìn Chu Thiến.
Đêm đó, Trương Đồ Hổ chỉ nói Chu Thiến sau khi bán dâm cho Pavarotti đã chảy rất nhiều máu, sau đó Trương Đồ Hổ đưa nàng đến bệnh viện, còn những chuyện khác hắn cũng không biết gì.
Trong tình huống như vậy, lý trí nói cho hắn biết Trương Đồ Hổ sợ hắn sẽ giận cá chém thớt, còn Chu Thiến bị Trương Đồ Hổ kéo tới đây để giúp đỡ.
Nhưng mà ——
Vẻ mặt biết ơn cùng với sự chân thành không chút giả tạo trong đôi mắt của Chu Thiến nói cho hắn biết, cô gái đang quỳ trước mặt mình tuyệt đối không có ý định nhờ vả gì hắn.
-Cho dù hai người có ý đồ gì khi tới đây, trước hết cứ đứng lên rồi nói tiếp.
Bùi Đông Lai nhìn hai người một lượt rồi mở miệng.
-Được... Được!"
Trương Đồ Hổ thấy vậy, hắn cho là Bùi Đông Lai không muốn thấy hắn và Chu Thiến quỳ nên lập tức phụ họa đứng lên.
Còn Chu Thiến thì vẫn quỳ trên mặt đất. Nàng ngẩn người rồi nhìn Bùi Đông Lai, nói rõ ràng rành mạch:
-Ngài là ân nhân cứu mạng của mẹ tôi. Tôi không có gì báo đáp, chỉ có thể dập đầu cảm tạ ngài, kính xin ngài không nên cự tuyệt.
-Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
Nhận thấy sự cứng cỏi trong giọng nói của Chu Thiến, Bùi Đông Lai càng khẳng định suy nghĩ Chu Thiến không phải vì nhờ vả nên mới tới đây. Hắn không nhịn được phải hỏi thêm 1 lần.
-Bùi tiên sinh, chuyện là như vầy.
Lần này, không đợi Chu Thiến mở miệng, Trương Đồ Hổ đã đứng ra giành trước:
-Cô ấy tên là Chu Thiến, là sinh viên năm thứ 4 của Học Viện Ngoại Ngữ Đông Hải. Cha cô ấy mất sớm, gia cảnh lại nghèo khó, cho tới nay cô ấy đều phải dựa vào học bổng cộng thêm ra ngoài làm thêm mới có tiền đi học. Trước đó không lâu, mẹ cô ấy bị bệnh nặng, nhất định phải làm phẫu thuật mới có thể cứu sống được.
Nghe được Trương Đồ Hổ lên tiếng giải thích, Bùi Đông Lai và Chu Thiến cũng không lên tiếng.
Trương Đồ Hổ thấy thế, bèn tiếp tục nói:
-Con gái nuôi của tôi là bạn học cùng cô ấy, cho nên sau khi biết được tình hình của cô ấy, tôi mới giới thiệu cho cô ấy 1 phương pháp kiếm tiền. Sau đó... Con gái nuôi của tôi dẫn cô ấy tới tìm tôi. Tôi thấy cô ấy quả thực đang cần tiền gấp để cứu người nên tôi mới giới thiệu cô ấy cho Pavarotti.
Trương Đồ Hổ cố gắng hết sức chối bỏ trách nhiệm của bản thân. Khi hắn nói chuyện, hắn cẩn thận để ý nét mặt của Bùi Đông Lai. Sau khi thấy chân mày của Bùi Đông Lai nhíu lại, trái tim hắn như bị siết lại. Hắn cố nén sự dợ hãi trong lòng sau đó cố gắng thay đổinét mặt trở nên tức giận:
-Tôi vốn cảm thấy tên khốn Pavarotti kia là CEO của chi nhánh tập đoàn Days Inn tại Trung Quốc, là tinh anh trong thương trường nên chắc hẳn cũng đã được giáo dục tốt, ai ngờ hắn lại làm ra sự tình không bằng cầm thú này!
-Hắn đã làm gì?
Bùi Đông Lai lại một lần nữa mở miệng, ánh mắt hắn sắc lẻm như dao cạo liếc nhìn Trương Đồ Hổ giống như muốn xem thấu suy nghĩ trong lòng của Trương Đồ Hổ.
-Bởi vì đó là lần đầu tiên của Chu Thiến, hơn nữa thể chất của người phương Đông và phương Tây vốn khác nhau nên khi cuộc bán dâm mới bắt đầu, Chu Thiến đã chảy rất nhiều máu. Sau khi biết được chuyện này, Chu Thiến khẩn khoản cầu xin dừng lại không dám lấy 1 phân tiền, nhưng tên Pavarotti không bằng cầm thú kia chẳng những không dừng lại, hơn nữa hắn còn không để ý tới chuyện có gây ra án mạng hay không kiên trì muốn phát tiết xong mới chịu. Đáng xấu hổ hơn là, hắn chẳng thèm quan tâm đến sống chết của Chu Thiến, hơn nữa ngay cả 1 phân tiền cũng không giao cho Chu Thiến!
Trương Đồ Hổ cao giọng nói với vẻ kích động, giống như đang coi mình là hoá thân của chính nghĩa còn Pavarotti không bằng chó lợn.
Bùi Đông Lai nghe xong liền quay sang nhìn Chu Thiến. Hắn có thể cảm nhận được Chu Thiến dường như đang nhớ lại đoạn ác mộng khiến lòng nàng bắt đầu dao động, trên gương mặt nàng lúc này xuất hiện sự đau khổ như khắc sâu vào gan ruột của nàng.
-Vậy tại sao ông lại đưa cô ấy đến bệnh viện?
Bùi Đông Lai nghĩ ngợi một chút rồi hỏi tiếp.
Lần này, Trương Đồ Hổ hơi do dự, sau đó trả lời nửa thật nửa giả:
-Tên cầm thú Pavarotti kia cho là Chu Thiến đã chết nên gọi điện thoại cho tôi để tôi tới xử lý. Ngôi biệt thự kia do tôi cung cấp cho tên cầm thú Pavarotti làm chỗở, nên ngay sau khi tôi nhận được cuộc điện thoại của hắn, tôi sợ đến mất mật. Trước hết tôi chạy tới biệt thự, sau đó phát hiện Chu Thiến còn hi vọng cứu sống, cho nên tôi đưa Chu Thiến đến bệnh viện.
Bùi Đông Lai vẫn không tỏ vẻ gì.
-Sau đó, đợi khi Chu Thiến tỉnh lại, tôi biết tên cầm thú Pavarotti kia không đưa cho Chu Thiến dù chỉ 1 phân tiền. Trong lòng tôi cảm thấy không yên, chỉ sợ bệnh tình của mẹ cô ấy biến chứng, cho nên tôi đã đưa tiền cho cô ấy.
Sau khi nói xong, Trương Đồ Hổ có vẻ như cũng biết mình không lừa đượcBùi Đông Lai, nên sau khi do dự một hồi, hắn mới dám nói thật.
-Bùi tiên sinh, thực không dám dấu diếm. Ta sở dĩ cho nàng tiền, một mặt vì cảm thấy cô ấy thật đáng thương, nhưng mặt khác chủ yếu vẫn là do tôi sợ ngài sẽ hiểu lầm tôi. Cho nên tôi chẳng những cho cô ấy tiền, hơn nữa còn đưa thêm cho cô ấy hơn 400 nghìn nhân dân tệ, mong cô ấy theo tôi tới gặp ngài để giải thích rõ ràng mọi chuyện. Nhưng mà cô ấy không lấy 400 nghìn nhân dân tệ đó, thậm chí...sau đó tôi đưa cho cô ấy 3 triệu nhân dân tệ, cô ấy vẫn từ chối!
Nói tới đây, vẻ mặt của Trương Đồ Hổ trở nên rất phức tạp. Hắn nhìn Chu Thiến đang dần dần lấy lại tinh thần, rồi cười khổ nói:
-Cô ấy nói với tôi, cô ấy chỉ lấy số tiền cô ấy đáng được nhận, còn sở dĩ cô ấy theo tôi đi gặp ngài —— bởi vì... ngài là ân nhân cứu mạng mẹ cô ấy, cô ấy muốn gặp ngài để cảm ơn ngài.
-Phải vậy không?
Bùi Đông Lai nghe xong, vẻ mặt hắn cũng trở nên rất phức tạp nhìn Chu Thiến.
-Ông ấy giới thiệu cho tôi người nước ngoài kia vì muốn để lại ấn tượng tốt cho người nước ngoài ấy. Vì muốn tôi hợp tác; ông ấy cho tôi tiền. Thật ra bởi vì sợ ngài hiểu lầm ông ấy nên ông ấy mong tôi đi cùng với ông ấy để giải thích với ngài.
Chu Thiến tiếp nhận cái nhìn của Bùi Đông Lai với lòng biết ơn không cách nào che dấu.
Bởi vì hắn đã đặc biệt trải qua lần đó, nên khả năng đoán ý qua nét mặt và lời nói của Bùi Đông Lai vượt xa người thường.
Lúc này, khi hắn nghe được Chu Thiến trả lời, hắn hồi tưởng lại sự biến hoá trong nét mặt của Chu Thiến. Lý trí và trực giác mách bảo hắn có thể tin tưởng Chu Thiến —— Hắn thấy, nếu như Trương Đồ Hổ chỉ vì muốn chối bỏ trách nhiệm, hắn cũng không cần phải thêu dệt nên 1 câu chuyện như vậy!
-Vô tình cắm liễu liễu lên cây. Tôi khi đó vô tình giúp cô, cũng không tính là ân tình gì lớn, cô cứ đứng lên đi.
Sau khi hiểu hết mọi chuyện, Bùi Đông Lai thở dài nói.
Chu Thiến nhẹ nhàng lắc đầu, vẻ mặt rất kiên cường nói:
-Có lẽ đối với ngài, đó chẳng qua là một chuyện nhỏ không đáng kể. Nhưng đối với tôi, những điều mà ngài làm có thể cứu mạng của mẹ tôi, cũng thay đổi vận mệnh tương lai của tôi. Cho nên, cho dù thế nào, mong ngài hãy cho tôi khấu đầu 3 lần, nếu không cả đời tôi cũng không thể yên lòng.
Hiển nhiên... Chu Thiến cũng biết, nếu không phải vì Bùi Đông Lai vô tâm ra tay, nàng cũng lấy không được khoản tiền kia, cũng cứu không được mẫu thân của nàng. Như vậy, cơn ác mộng mà nàng đã phải trải qua hơn phân nửa cũng sẽ không cho nàng sống sót!
-Cô muốn cảm ơn tôi sao?
Cảm nhận được thành ý của Chu Thiến, Bùi Đông Lai suy nghĩ một lúc rồi hỏi
Chu Thiến gật đầu, sau đó ý thức được điều gì nhưng nàng vẫn cắn răng nói:
-Nếu như ngài cảm thấy dập đầu không đủ để báo đáp ân tình của ngài dành cho tôi, mong ngài cứ việc nói lên những cách khác để báo đáp.Chỉ cần tôi có thể làm được, cho dù là lên núi đao, xuống chảo dầu, tôi cũng không chối từ!
Sau khi hứa hẹn xong, Chu Thiến nhìn vẻ mặt có vẻ như quen thuộc nhưng thật ra lại vô cùng xa lạ của Bùi Đông Lai, sau đó nàng bỗng nhiên cúi thấp.
Bởi vì...
Nàng ý thức được một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng.
Nàng không có bất cứ thứ kỳ có thể báo đáp cho Bùi Đông Lai.
Đúng vậy!
Nàng thấy nếu Bùi Đông Lai có thểở khu biệt thự cao cấp này, hắn nhất định không thiếu tiền, cho dù lui một vạn bước, nếu như Bùi Đông Lai cần tiền, nàng cũng trả không nổi.
Ngoài thứ đó ra, tấm thân trinh nguyên mà nàng vẫn gắng sức giữ gìn trong quá khứ khi phải đối mặt với biết bao cám dỗ cũng không còn.
Thân thể nàng đã ô uế!
Nàng không cảm thấy, Bùi Đông Lai có gì coi trọng thân thể ô uế của nàng!
Mà trừ những thứ này, nàng có vẻ trắng tay rồi.
-Nếu cô đã nói như vậy, vậy thì dùng 1 cách khác để giải quyết đi.
Vẻ mặt biến hoá của Chu Thiến đã lọt vào mắt của Bùi Đông Lai. Sự cương quyết loé lên trong mắt hắn để hắn đưa ra 1 quyết định.
Chu Thiến nghe xong dù cảm thấy rất khó hiểu nhưng vẫn kiên quyết nói:
-Ân nhân mời nói, chỉ cần ngài không chê, tôi cho dù phải làm trâu làm ngựa cho ngài cũng sẵn lòng."
-Có nghe qua tập đoàn Đông Hải chưa?
Bùi Đông Lai hỏi.
Chu Thiến gật đầu, vẻ mặt có chút ngạc nhiên.
-Tôi tính để tập đoàn Đông Hải bỏ vốn để thành lập một quỹ từ thiện mang tên "Quỹ Từ Thiện Đông Hạ ".
Bùi Đông Lai nghiêm mặt nói:
-Tiền của quỹ từ thiện được dùng vào mục đích giúp đỡ những người khó khăn, ví dụ như giúp đỡ những vùng sâu vùng xa phát triển giáo dục, giúp đỡ những em có gia cảnh nghèo khó được đến trường; giúp đỡ những gia đình có người thân mắc bệnh hiểm nghèo lại không có tiền cứu chữa—— tôi tính để cô phụ trách quỹ từ thiện này!
-Hả! truyện được lấy tại TruyenFull.com
Nghe Bùi Đông Lai nói ra phương thức cảm ơn này, không riêng gì Chu Thiến, đến ngay cả Trương Đồ Hổở bên cạnh cũng mắt chữ A mồm chữ O.
-Cô có sẵn lòng không?
Không để ý đến vẻ khiếp sợ của hai người, Bùi Đông Lai hỏi.
Chu Thiến gật đầu theo bản năng, nhưng sau khi lấy lại tinh thần, nàng lại lắc đầu lia lịa nói:
-Tôi... Tôi...
-Tôi biết cô muốn nói gì. Cô rất sẵn lòng làm, nhưng cô lo mình sẽ không làm được!
Bùi Đông Lai cắt ngang lời nói của Chu Thiến:
-Nhưng tôi tin tưởng cô có thể. Bởi vì... cô là người biết báo đáp ân tình, thậm chí cho dù đối phương chẳng qua chỉ tiện tay làm 1 chuyện không đáng kể, nhưng cô vẫn sẵn lòng làm đủ mọi cách để báo đáp ân tình —— nếu như cô dùng phần thành ý để làm việc nhiều khi có thể làm chơi ăn thật.
-Huống chi, cố đã từng phải trải qua hoàn cảnh tuyệt vọng không có ai đưa tay giúp đỡ. Cô thậm chí có thể vì mẹ mình mà bán đi đêm đầu tiên của mình. Cô hiểu rất rõ ràng, số tiền mà trong mắt của đám người giàu có vốn chỉ là mấy con số lại trở nên quý giá thế nào với những người đang trong hoàn cảnh tuyệt vọng cần sự giúp đỡ! Nếu như cho cô phụ trách quỹ từ thiện kia, cô sẽ không, tuyệt đối không cho phép lãng phí một phân tiền, ngược lại, cô sẽ dùng từng phân tiên vào đúng lúc và đúng chỗ cần!
Chu Thiến mắt chữ A mồm chữ O nhìn Bùi Đông Lai.
- Bùi tiên sinh là chủ tịch của tập đoàn Đông Hải. Ông ta nếu như coi trọng năng lực của cô, cô còn do dự gì nữa? Mau đồng ý với Bùi tiên sinh đi!
Nhìn thấy Chu Thiến im lặng không nói gì, Trương Đồ Hổ chỉ biết bó tay. Hắn thấy đây rõ ràng là một miếng bánh ngon từ trời rơi xuống. Chỉ cần Chu Thiến gật đầu, nàng có thể từ 1 con chim sẻ hoá thân thành phượng hoàng, một bước lên trời, cần gì phải do dự?
Lời của Trương Đồ Hổ lời khiến cho Chu Thiến thức tỉnh.Hai mắt nàng lúc này đã đỏ hoe, trong đó tràn đầy sự cảm động. Nàng nhìn Bùi Đông Lai rồi trả lời với chút run rẩy:
-Cảm... Cảm ơn ngài, nhưng mà... tôi chỉ là 1 sinh viên vẫn còn mài đũng quần trên ghế nhà trường. Tôi chỉ sợ sẽ làm không được những điều giống như ngài nói, hơn nữa tôi cũng lo sẽ lãng phí số tiền kia...
-Tôi cũng đã từng gặp phải 1 số chuyện, lúc đó tôi cũng từng có suy nghĩ giống như cô. Hôm nay, tôi chẳng qua chỉ là 1 sinh viên năm nhất, nhưng trong tay tôi đang điều hành tập đoàn Đông Hải có tài sản đến mấy tỷ nhân dân tệ—— không có ai sinh ra đã biết. Không biết có thể học; có làm được hay không phải thử mới biết.
Bùi Đông Lai cúi người, tập trung nhìn Chu Thiến rồi an ủi:
-Một người nhiều lúc cũng nên đi trên 1 con đường xa lạ, nên nhìn phong cảnh xa lạ, nên nghe 1 bài hát xa lạ. Sau đó vô tình trong phút chốc, cô sẽ phát hiện, chuyện mà cô rất muốn quên không biết lúc nào đã bị xoá nhoà trong ký ức của mình.
Chu Thiến oà khóc...