Vào giữa trưa, tại biệt thự trong Thanh Long sơn trang.
- Gia gia, tình thế trước mắt vô cùng bất lợi đối với Đông Lai.
Trong thư phòng của biệt thự, Tịch Hồ vừa mới ở bên Mỹ chạy về, đứng đối diện với Tịch Nhân Đình, cau mày, vô cùng lo lắng.
Nghe Tịch Hồ nói thế thì Tịch Nhân Đình hơi nhíu mày, dường như không đồng ý quan điểm này của Tịch Hồ.
- Gia gia, mặt trên tính như thế nào?
Mắt thấy Tịch Nhân Đình không lên tiếng, Tịch Hồ hỏi ra vấn đề quan tâm nhất.
- Tiểu Hồ, nếu không giao người thì cháu cho rằng sẽ khai chiến sao?
Tịch Nhân Đình hỏi một đằng, trả lời một nẻo.
"Ách..."
Có lẽ không ngờ lúc này Tịch Nhân Đình còn khảo nghiệm mình, Tịch Hồ vốn là ngẩn ra, theo sau không có sốt ruột mở miệng trả lời, mà là trầm tư sau một lúc lâu, mới chậm rãi nói:
- Không có.
- Lý do.
- Tuy rằng năng lực quân sự của NB mạnh hơn chúng ta nhưng nếu nói về thực lực quân sự thì bọn chúng chưa bằng chúng ta, ngoài ra, vài năm gần đây kinh tế của NB hơi xuống dốc, nếu như chiến tranh xảy ra sẽ làm cho nền kinh tế NB trị trệ, đây chính là điều mà Tam đại tài phiệt của NB không muốn nhìn thấy, cho nên bọn hắn tuyệt sẽ không để chiến tranh bùng nổ.
Vẻ mặt Tịch Hồ tỏ ra cơ trí phân tích:
- Trong vài năm qua, NB luôn khiêu khích chúng ta đơn giản là do Mỹ xúi giục, bọn hắn muốn khai chiến để thu được lợi ích.
Tịch Nhân Đình không nói gì.
- Mà lúc nãy Mỹ lại đứng ra ủng hộ NB, yêu cầu giao ra Đông Lai thì chứng tỏ Mỹ cũng không muốn khải chiến.
Tịch Hồ thấy Tịch Nhân Đình trầm mặc, tiếp tục phân tích nói:
- Dù sao thì Mỹ ra mặt cũng kéo theo nhiều người cùng với cả quốc tế chỉ trích chúng ta, đối mặt với áp lực lớn như thế thi dựa lẽ thường chúng ta sẽ giao người. Nếu như Mỹ không ra mặt thì áp lực của NB gây ra sẽ có hạn, chúng ta không giao người, chiến tranh sẽ bùng nổ.
- Không sai, sẽ không phát sinh chiến tranh.
Tịch Nhân Đình nghe vậy, vui mừng cười:
- Tiểu Hồ, mấy năm qua cháu biến bộ rất nhanh, không có bôi nhọ danh tiếng của Tham Lang.
- Gia gia, ý của ngài là không giao ra Đông Lai?
Tịch Hồ ý thức được cái gì.
Tịch Nhân Đình nheo mắt lại:
- Cho dù khai chiến, Tịch gia cũng sẽ không trơ mắt nhìn Đông Lai làm vật hi sinh, huống chi không có khai chiến? Còn nữa, trừ bỏ Tịch gia ở ngoài, Tần gia ở sự tình lần trước đã thu lợi lớn nhất, cũng sẽ không đồng ý giao ra Đông Lai, còn về phần lão Tiêu thì không cần nói.
Bên tai vang lên lời nói Tịch Nhân Đình, Tịch Hồ yên lòng, theo sau lại nói:
- Nếu không giao người, cho dù sẽ không phát sinh chiến tranh, nói vậy những quốc gia kia cũng sẽ làm chút gì đó.
- TQ bây giờ đã không còn như TQ ngày xưa, còn mất dạy và xạo quần hơn, nếu như bọn chúng muốn làm gì sẽ phải nghĩ lại.
Nói tới đây, Tịch Nhân Đình khe khẽ thở dài, nói:
- Ta không lo lắng nước ngoài, chỉ lo lắng quốc nội.
- Ý ngài nói là Diệp gia?
Tịch Hồ ngầm hiểu.
- Ừh.
Tịch Nhân Đình gật gật đầu, chân mày nhíu lại:
- Vụ án giết người ở Đại Hưng An đã làm Diệp gia bị thương nặng, chính là lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, Diệp gia chính là bị thương một ít nguyên khí mà thôi. Trước đó vài ngày Đông Lai đã thề son thề sắt có thể lấy được tư liệu kỹ thuật quân sự, cố gắng làm Diệp gia mất đi lợi thế, nhưng mà lại bị mặt trên bác bỏ, hiện giời Đông Lai gặp họa, tất nhiên Diệp gia sẽ không ngồi yên.
- Mọi người đều ra mặt bảo vệ Đông Lai, cho dù Diệp gia không đồng ý cũng có thấm gì đâu?
Tịch Hồ có chút khó hiểu.
- Đông Lai đích xác không có việc gì.
Vẻ mặt Tịch Nhân Đình cơ trí:
- Nhưng mà Diệp gia sẽ nhân cơ hội này để bành trướng thế lực, dù sao tất cả mọi người cũng không giống như chúng ta, không đoán được sẽ không bùng nổ chiến tranh, mọi người cũng không cứng rắn như lão Tiêu. Sau đó, nếu như Diệp gia phất cờ tung bay thì hiệu quả không nói cũng biết.
Nhất hô bá ứng!
Trong đầu Tịch Hồ hiện lên mấy chữ này.
Ở hắn xem ra, nếu như Diệp gia khăng khăng yêu cầu giao ra Bùi Đông Lai thì nhất định sẽ được mọi người ủng hộ.
…
Cùng lúc đó, trong Hoàng Gia Lâm Viên, Diệp Thạch lại nở ra nụ cười hiếm thấy.
Bởi vì hắn đã biết chuyện tối qua, cũng biết rõ tình thế hiện tại.
"Ông... Ông..."
Coi như lúc Diệp Thạch chuẩn bị đứng dậy đi tham gia hội nghị thì điện thoại của hắn rung lên.
Nghe tiếng chuông điện thoại thì hắn lấy điện thoại ra thì thấy người gọi đến là Diệp Cô Thành.
- Cậu gọi điện cho ta là muốn cầu tình cho tên nghiệt chủng kia phải không?
Diệp Thạch liền nghe máy, hành văn gãy gọn nói, ngữ khí hơi lộ bất mãn.
- Tối hom qua tôi đã nói chuyện với nó, đạt được hiệp nghị, nếu Diệp gia không nhúng tay vào chuyện này thì ân oán 2 nhà Bùi – Diệp sẽ được xóa bỏ.
Diệp Cô Thành ăn ngay nói thật.
- Xóa bỏ? Ha ha... Ha ha a... Ha ha ha ha...
Diệp Thạch nghe vậy thì cười to lên:
- Tên nghiệt chủng kia đã giết chết Tranh vanh, khiến cho tiểu Cấm mất đi cơ hội đứng ở đỉnh quyền lực, làm cho Diệp gia chúng ta nguyên khí đại thương! Bây giờ hắn lại muốn xóa bỏ sao? Hắn có tư cách gì nói những lời này?
- Tịch gia là chỗ dựa của hắn.
Diệp Cô Thành ngữ xuất kinh nhân:
- Là lá bài tẩy cuối cùng mà Bùi Vũ Phu lưu lại.
- Hả?
Lại nghe được Diệp Cô Thành nói thế thì đồng tử Diệp Thạch đột nhiên phóng đại, theo sau hắn lại nheo mắt, tinh quang trong mắt lóe ra:
- Cậu xác định?
- Xác định.
- Vậy không còn gì tốt hơn.
Diệp Thạch lại nở nụ cười, cười như là một con hồ ly giảo hoạt:
- Tuy rằng ta không cho rằng là toàn bộ thế lực sau lưng của hắn, nhưng mà ta lại muốn thấy toàn bộ thế lực phía sau của hắn nổi lên, bởi vì có như vậy thì ta mới thấy được mấy lão gia kia gia nhập vào quân đoàn của hắn, để Diệp gia chúng ta một đao diệt sạch, để Diệp gia tái hiện huy hoàng.
Diệp Cô Thành không phản bác được.
Ở hắn xem ra, nếu như bây giờ Diệp gia ra mặt thì cho dù có Tịch gia đi chăng nữa thì cũng không thể bảo vệ Bùi Đông Lai.
Nghe được Diệp Thạch nói những lời này thì Diệp Cô Thành biết Diệp Thạch nói sự thật.
Đồng thời hắn cũng biết nếu Bùi Đông Lai bị bảo vệ thì Diệp gia mới có thể tái hiện lại huy hoàng, đến lúc đó Diệp gia sẽ tìm đủ lý do để chèn ép Bùi Đông Lai, Bùi Đông Lai căn bản không thể sống yên ở quốc nội.
Còn về phần nước ngoài, đến lúc đó Bùi Đông Lai sẽ bị toàn bộ những thế lực ngầm kia phong sát.
…
Trong thư phòng ở biệt thự quận Golf.
Bùi Đông Lai ngồi ở trước bàn đọc sách, trên bàn sách bày biện một đống tư liệu về Nhật Bản, tư liệu chính là hội Tam Hợp, Yakuza, Tam Lăng tài phiệt, Đệ Nhất Khuyến Hòa tài phiệt, Tam Tỉnh tài phiệt, An gia, Mộc Đằng gia, nhóm thế lực ở bên trong, có thể nói là vô cùng đầy đủ.
Bởi vì tư liệu quá nhiều nên Bùi Đông Lai đã ngồi xem từ tối qua đến giờ, chưa nghỉ lần nào.
Dưới lầu, Tần Đông Tuyết cởi tạp dề, bưng một chén cháo trắng vừa mới nấu xong đi từ trong bếp ra.
- Đông Tuyết, tối qua đến giờ Đông Lai còn chưa ngủ, tớ cùng cậu đi lên khuyên bảo cậu ta, để cho cậu ta ăn cháo.
Mắt thấy Tần Đông Tuyết bưng cháo ra thì Hạ Y Na đứng lên, tỏ ra lo lắng, nói.
- Cậu ta sẽ không nghe đâu.
Tần Đông Tuyết khe khẽ thở dài.
Nàng hiểu rất rõ Bùi Đông Lai.
Nàng biết rõ một khi Bùi Đông Lai muốn làm việc gì thì sẽ làm một cách điên cuồng.
- Được rồi, thử xem vậy.
Hạ Y Na nghe vậy thì lo lắng:
- Sớm hay muộn nếu như cậu ta không đi nghỉ thì sẽ chịu áp lực cả.
- Được rồi, tớ cùng cậu đi lên.
Tần Đông Tuyết hơi trầm ngâm, gật đầu đồng ý đề nghị của Hạ Y Na.
"Két"
Nửa phút đồng hồ sau, nương theo một tiếng vang nhỏ, cửa thư phòng bị đẩy ra, Tần Đông Tuyết bưng chén cháo cùng Hạ Y Na đi vào thư phòng.
Trước bàn đọc sách, Bùi Đông Lai nghe được tiếng cửa mở, biết rõ Tần Đông Tuyết cùng Hạ Y Na đến đây, chuẩn bị buông tư liệu, nghỉ ngơi một chút.
Kết quả hắn vừa mới thả tư liệu xuống thì đau của hắn tỏ ra vô cùng đau nhức.
Hả?
Thình lình xảy cơn đau nhức vốn là làm cho Bùi Đông Lai nhíu mày, theo sau... Hắn đột nhiên ý thức được cái gì, vẻ mặt tỏ ra kích động.
Từ sau tối qua, bởi vì ảnh hưởng bởi linh hồn của Tiêu Phi nên hắn đã nhận thấy Tiêu Phi muốn dung hợp với mình nhưng mà lại không ngờ lại đến nhanh như thế.
Text được lấy tại Truyện FULLĐể cho hắn càng không nghĩ đến chính là cơn đau lúc này lại đau hơn so với những lần trước kia.
Trí nhớ như là thủy triều đổ vào đầu của hắn, hắn chỉ cảm thấy đầu giống như là muốn nổ tung ra, vẻ mặt tỏ ra thống khổ và kích động, sắc mặt trắng bệch, toàn thân không ngừng run lên, mồ hôi tuôn như mưa.
"Ách"
"Loảng xoảng loảng xoảng —— "
Thấy một màn như thế thì Tần Đông Tuyết vốn là ngẩn ra, theo sau nhẹ buông tay, chén cháo liền rớt xuống sàn nhà.
- Đông Lai.
2 người Hạ Y Na và Tần Đông Tuyết bừng tỉnh, tỏ ra lo lắng chạy về phía Bùi Đông Lai.
"Bịch"
Không đợi Tần Đông Tuyết cùng Hạ Y Na vọt tới trước người Bùi Đông Lai thì cả người Bùi Đông Lai đã từ trên ghế ngã xuống đất.
- Đông Lai.
Tần Đông Tuyết cùng Hạ Y Na vọt tới trước người Bùi Đông Lai, nâng Bùi Đông Lai dậy rổi hô to lên.
Không trả lời.
Đầu Bùi Đông Lai lệch qua một bên, hoàn toàn mất đi ý thức.
Nhưng mà.
Trên khuôn mặt tái nhợt của hắn đã nở ra nụ cười.
Một đống tin tức lớn như thế, hẳn là hoàn toàn dung hợp rồi sao?
Thật chờ mong a...
Trước khi hôn mê, hắn thầm nói với bản thân.