Lúc trước, khi Nham Kỳ Xuyên biết được tin tức Bùi Đông Lai huyết tẩy trang viên Đằng gia thì hắn liền lâm vào khiếp sợ, đồng thời cũng lo lắng kế tiếp Bùi Đông Lai sẽ làm gì.
Lúc này, nghe Tịch Hồ nói thế thì hắn liền biết việc kế tiếp Bùi Đông Lai muốn làm chính là động thủ với An Bồi Tình Hải.
Sau khi hiểu được điểm này thì trong lòng Nham Kỳ Xuyên liền thắt lại, hắn không để ý đến Tịch Hồ mà cầm lấy điện thoại rồi bấm số của An Bồi Tình Hải.
Tịch Hồ thấy thế thì mỉm cười.
Biệt thự của An Bồi Tình Hải, lúc này hắn không có đi đến nơi ở của Thủ tướng, hắn sợ nơi này sẽ giống như trang viên của Đằng gia nên đã gọi điện cho quân đội, yêu cầu người bên quân đội đến đón hắn, đồng thời yêu cầu cảnh sát tuần tra ven đường, bảo đảm không có sơ hở gì.
- Tại sao quân đội còn chưa đến?
Trong thư phòng của biệt thự, An Bồi Tình Hải đi qua đi lại, sau đó liền nói với tên bảo tiêu của hắn:
- Gọi điện thoại cho quân đội, hỏi bọn hắn khi nào thì đến đây.
- Vâng, đại nhân.
Tên Nhẫn Hồn kia nghe vậy thì gật đầu, sau đó cầm lấy điện thoại lên, kết quả không đợi hắn gọi thì tiếng chuông điện thoại đã vang lên.
- Đại nhân, điện thoại của ngài.
Nhẫn Hồn dừng bước lại, nhìn về phía An Bồi Tình Hải.
An Bồi Tình Hải cầm lấy điện thoại thì thấy người gọi đến là Nham Kỳ Xuyên, lập tức nghe máy:
- Alo.
"Hô..."
Nham Kỳ Xuyên nghe được giọng nói của An Bồi Tình Hải thì thở ra một hơi sau đó nói:
- An Bồi quân, tôi đã biết được chân tướng sự tình.
- Oh?
An Bồi Tình Hải nghe vậy, trước hết là ngẩn ra, theo sau liền vội vàng hỏi:
- Là gì?
- Đích thật là tên Trung Hoa kia huyết tẩy trang viên Đằng gia, hắn và đám người của hắn lợi dụng liên minh Hoa Hạ để che giấu thân phận, tiến vào quốc nội, sau đó liên hợp với Yakuza, tập đoàn Tam Tỉnh cùng Mộc Đằng gia để phát động tập kích với Đằng gia.
Nham Kỳ Xuyên nói nhanh.
- Điều… Điều này sao có thể?
Nghe được Nham Kỳ Xuyên nói thế thì An Bồi Tình Hải liền trực tiếp cả kinh sững sờ ngay tại chỗ, cảm giác kia giống như đang nói..., nếu cú điện thoại này không phải Nham Kỳ Xuyên gọi tới, đánh chết hắn thì hắn cũng sẽ không tin trong lúc này lại có người liên thủ với Bùi Đông Lai.
- An Bồi quân, hiện giờ tôi đang ngồi một chỗ với Tịch Hồ người đại biểu cho liên minh Hoa Hạ, tin từ này là do hắn nói ra, nên không sai.
Khi nói chuyện Nham Kỳ Xuyên liền liếc mắt nhìn sang Tịch Hồ, Tịch Hồ vẫn làm ra bộ dạng Lã Vọng buông cần, lập tức hắn nhớ tới lời nói của Tịch Hồ, vội vàng nhắc:
- Đúng rồi An Bồi quân, dựa theo lời của Tịch Hồ thì tên Trung Hoa kia sẽ đối phó tiếp với ngài, ngài nhất định phải cản thân.
"Lộp bộp"
Nghe được tin tức này thì trong lòng An Bồi Tình Hải liền trầm xuống. Hắn liền cảm thấy sợ hãi, vì thế liền cúp điện thoại ngay.
"Tích... Tích..."
Sau đó, không đợi An Bồi Tình Hải từ trong hoảng sợ lấy lại tinh thần thì bộ đàm của tên bảo tiêu bên cạnh hắn đã vang lên.
Thình lình xảy ra tiếng động này làm cho An Bồi Tình Hải lấy lại tinh thần, theo bản năng nhìn về phía tên Nhẫn Hồn kia, đồng tử mở to ra.
Bên tai vang lên tiếng kêu của bộ đàm, nhìn vẻ hoảng sợ trong mắt An Bồi Tình Hải thì chân mày tên Nhẫn Hồn này nhíu lại, vội vàng nghe máy:
- Chuyện gì?
- Báo cáo Cung Trạch đội trưởng, không thể liên lạc được với người ở bên ngoài.
Một giọng nói vang lên từ trong bộ đàm.
Hả?
Cung Trạch nghe vậy, sắc mặt hơi đổi, theo sau lập tức ra lệnh:
- Toàn bộ tăng cường cảnh giác, cậu hãy dẫn người đi ra xem thử.
- Sao thế?
Trong thư phòng, nghe được Cung Trạch nói thế, vẻ mặt An Bồi Tình Hải tỏ ra bất an, hỏi.
- Những hộ vệ bên ngoài đã mất đi liên lạc.
Cung Trạch nhíu mày nói xong trong lòng cũng là có chút bất an.
"Ách..."
An Bồi Tình Hải nghe vậy, cả kinh khẽ nhếch miệng, theo sau hắn bước nhanh vọt tới bên cửa sổ, xuyên qua cửa kính thì hắn thấy được cảnh những hộ vệ đầy đủ võ trang đang đứng ở bên ngoài.
Phát hiện này làm cho hắn hơi an lòng một chút.
- Lập tức gọi điện liên hệ với quân đội, hỏi bọn hắn vì sao mà còn chưa tới?
An Bồi Tình Hải thu hồi ánh mắt, vô cùng tức giận nói.
- Vâng.
Cung Trạch lại gật đầu lĩnh mệnh, đang muốn cầm lấy điện thoại trên bàn sách thì trong bộ đàm lại truyền ra một giọng nói hoảng sợ:
- Cung... Cung Trạch đội trưởng, bọn hắn đã chết, toàn bộ đã chết rồi.
Sắc mặt Cung Trạch biến đổi, lập tức trầm giọng:
- Phát hiện được tung tích địch nhân chưa?
"Bốp"
"Bốp"
Trả Cung Trạch chính là hai tiếng vang giòn, bên ngoài Niếp Vô Song liền đánh chết 2 gã hộ vệ kia.
"Bịch…Bịch"
- Niếp thúc, đeo cái này vào.
Mắt thấy Niếp Vô Song giết chết 2 gã hộ vệ thì Bùi Đông Lai lấy một chiếc mặt nạ phòng độc đưa cho Niếp Vô Song.
Biết rõ kế hoạch của Bùi Đông Lai nên Niếp Vô Song gạt đầu, cầm lấy rồi đeo lên. Sau đó đem ba lô ở sau lưng đưa ra trước mặt.
Nương theo ánh trăng có thể thấy trong ba lô có rất nhiều lựu đạn khói.
Sau đó, coi như lúc Niếp Vô Song và Bùi Đông Lai biến mất trong màn đêm thì trong thư phòng An Bồi Tình Hải đang đứng sững sờ ngay tại chỗ, một lần nữa cảm thấy sợ hãi.
- Đại nhân, địch nhân tập kích vào rồi.
- Cái gì?
Mặc dù ý thức được nguy hiểm nhưng mà nghe chính miệng Cung Trạch nói thì An Bồi Tình Hải vẫn bị hoảng sợ:
- Xác định sao?
"Vù…Vù…Vù…"
Giống như trả lời An Bồi Tình Hải, mấy quả lựu đạn khói liền bay vào trong biệt thự.
Thình lình xảy ra tiếng vang làm cho An Bồi Tình Hải theo bản năng đi đến cửa sổ để quan sát.
- Đại nhân, không nên.
Cung Trạch thấy thế hoảng sợ, liền bước lên phía trước giữ chặt An Bồi Tình Hải, vô cùng lo lắng:
- Ngài đứng ở trước cửa sổ sẽ rất nguy hiểm, dễ bị địch nhân đánh lén. Bạn đang xem truyện được sao chép tại:
TruyenFull.com chấm c.o.m
An Bồi Tình Hải lập tức lui về, cầm lấy điện thoại rồi bấm số của một vị đại lão trong quân đội, giận dữ hét:
- Chết tiết, hiện tại ta đang bị địch nhân tập kích, ta cần giúp đỡ, con mẹ nó là cần quân đội phái người đến giúp đỡ, nghe rõ chưa?
"Ách..."
Đầu bên kia điện thoại, vị đại lão quân đội kia bị An Bồi Tình Hải làm cho một tràng, sau vài giây mới lấy lại tinh thần, rồi đáp:
- An Bồi quân, chúng tôi sẽ phái Hồn tổ đến ngay, hẳn là rất nhanh thôi.
- Khụ... Khụ... Cung... Cung Trạch đội trưởng, đối thủ vô cùng giảo hoạt, đã lợi dụng lựu đạn khói để quấy nhiễu tầm nhìn chúng tôi, tôi muốn đi vào biệt thự, chúng tôi muốn tiến vào biệt thự.
Vị đại lão kia vừa mới nói xong, An Bồi Tình Hải chưa kịp trả lời thì trong bộ đàm đã truyền ra một lời cầu cứu của một tên hộ vệ.
"Bịch"
An Bồi Tình Hải tức giận đến nỗi vứt chiến điện thoại trong tay xuống, cầm lấy bộ đàm lên rồi hét vào trong đó:
- Khốn kiếp, ta mặc kệ các ngươi dùng biện pháp gì, nhất định phải giữ vững ở bên ngoài, không cho bọn hắn tiến vào, đợi khi người của quân đội đến đây thì thôi.
- Chúng…chung tôi không có mặt nạ phòng độc, nếu không lui vào biệt thự thì chỉ có con đường chết.
Tên hộ vệ kia dường như vẫn bị dọa phát sợ, thế cho nên chưa nghe được giọng nói đó là của An Bồi Tình Hải.
- Khốn nạn, đây là mệnh lệnh.
An Bồi Tình Hải tức giận đến xanh mặt, ở hắn xem ra, nếu như Bùi Đông Lai có thể huyết tẩy được trang viên Đằng gia thì nếu như để cho đám hộ vệ lui lại biệt thự thì trời mới biết Bùi Đông Lai có dám cho nổ tung ở đây không?
- Hắn…bọn hắn đã vào?
- Vào đâu rồi?
An Bồi Tình Hải hoảng sợ, lớn tiếng hỏi.
Không trả lời, An Bồi Tình Hải trực tiếp nóng nảy:
- Khốn nạn, trả lời mau.
- Đại nhân, chúng ta gặp nguy hiểm rồi.
Cung Trạch mở miệng, hắn đứng ở bên cửa sổ, hơi lộ thân người ra một chút, thông qua cửa sổ thì hắn thấy được đại viện của biệt thự đã tràn ngập khói, mấy tên hộ vệ lần lượt ngã xuống.
Nguy hiểm sao?
"Bịch"
An Bồi Tình Hải nghe vậy, bộ đàm trong tay liền rơi xuống đất, cả người sững sờ ngay tại chỗ.
"Rầm"
Ngay sau đó, không đợi An Bồi Tình Hải lấy lại tinh thần thì đột nhiên cửa thư phòng bay lên, nặng nề đập vào một chiếc gia sách rồ đổ xuống đất.
"Ách..."
Thấy như vậy một màn, An Bồi Tình Hải sợ tới mức hai chân như nhũn ra mà sắc mặt của Cung Trạch liền biến đổi, trước tiên đứng ở trước người An Bồi Tình Hải.
- Nói cho tao biết, mày muốn chết như thế nào?
Bùi Đông Lai bước vào thư phòng, như tử thần hàng lâm.