- A…
Theo một tiếng ngâm khẽ, Quý Hồng mở mắt ra, nàng cảm thấy đau đầu.
Khẽ xoa nhẹ huyệt Thái Dương, sau khi đỡ đau đầu, nghĩ đến việc tối hôm qua Bùi Đông Lai không làm gì mình thì Quý Hồng cũng cảm thấy có gì ngoài ý muốn, mà là cười chua sót, sau đó nàng xuống giường, nàng cởi bộ đồ ngủ trên người ra rồi từ ở trong tủ quần áo lấy ra một bộ váy ngủ màu đen rồi ra khỏi phòng.
Mặc dù trong phòng ngủ có phòng tắm nhưng mà không có bồn tắm lớn, nàng muốn xuống tầng dưới để tắm rửa.
Trong phòng bếp ở tầng dưới, Bùi Đông Lai nấu xong cháo rồi, nhìn vào đồng hồ trên tay thì hắn do dự có nên đi lên kêu Quý Hồng xuống hay không, nhưng mà ánh mắt của hắn lại thấy được Quý Hồng đi từ trên lầu xuống, hơn nữa lại còn nude nữa.
Hả?
Thấy được cái này thì 2 mắt của Bùi Đông Lai mở to ra. ( Mẹ nó, thấy gái nude mà không mở to ra nhìn thì là đồ ngu, chú này mở mắt nhìn là có tiến bộ rồi)
"Bá!"
Cùng lúc đó, Quý Hồng cũng nhìn về phía Bùi Đông Lai.
Hắn chưa đi sao?
Thấy được Bùi Đông Lai thì Quý Hồng vốn là sửng sốt, nàng nghĩ rằng Bùi Đông Lai đã đi rồi cho nên mới trần truồng đi lại trong biệt thự này.
Sau đó.
Nàng liền kẹp chân lại rồi lấy tay che 2 quả bưởi của mình lại.
- Không được nhìn.
Nhưng mà bởi vì cặp bưởi của nàng quá lớn nên không thể nào dùng tay che lại hết, vì thế nàng liền dùng váy ngủ che lại, rồi quát lớn.
- Bà chị, là chị chủ động đưa ra cho tôi xem mà.
Nhìn thấy cả thân hình mượt như sợi cước của Quý Hồng thì thân thể Bùi Đông Lai cứng ngắc, vẻ mặt buồn bực nói.
- Tôi…tôi nghĩ cậu đi rồi.
Khuôn mặt Quý Hồng đỏ lên, sau đó thấy Bùi Đông Lai vẫn còn xem thì liền nóng nảy:
- Xoay mặt qua chỗ khác.
- Được.
Bùi Đông Lai nghe vậy thì mỉm cười xoay người, nói nhỏ:
- Tối hôm qua cũng chưa phải là không xem hết…
Quý Hồng thấy Bùi Đông Lai xoay người thì vội vàng chạy đi, nhưng mà nghe được Bùi Đông Lai nói thầm thể thí xấu hổ đến khuôn mặt đỏ bừng, thiếu chút nữa là ngã xuống đất.
Một lát sau, khi đã mặc xong quần áo rồi đi xuống đại sảnh thì Quý Hồng đã không thấy bóng dáng Bùi Đông Lai đâu cả, bất quá trên bàn có để lại một tô cháo nóng.
Thấy được tô cháo kia thì trong lòng Quý Hồng cảm động.
- Đông Lai đệ đệ thân ái, cậu đối tốt với tỷ tỷ như vậy, nếu tỷ tỷ không làm gì thì lương tâm của mình sẽ cảm thấy áy náy a.
…
Sau khi Bùi Đông Lai lái xe ra khỏi biệt thự thì cũng đã là gần trưa.
"Tích... Tích..."
Đột nhiên, điện thoại của Bùi Đông Lai rung lên, là Tần Đông Tuyết gọi đến.
- Đông Lai, khi nào thì cậu trở lại Đông Hải?
Điện thoại được chuyển, giọng nói Tần Đông Tuyết vang lên.
- Đến rồi, khoảng 12h là tớ sẽ về tới nhà. nguồn TruyenFull.com
- Tại sao cậu về lại không nói cho bọn tớ biết 1 tiếng?
Nghe được Bùi Đông Lai nói thế thì Tần Đông Tuyết liền kháng nghị.
Bùi Đông Lai thẹn trong lòng, không phản bác được.
- Vừa rồi cha của tớ gọi đến, nói rằng xế chiều nay người sẽ tham gia một cuộc hội nghị ở Đông Hải, buổi tối về nhà ăn cơm, mẹ của tớ nghe được thế thì cũng muốn lại đây.
Tần Đông Tuyết nói xong thì giọng nói hơi tỏ ra xấu hổ:
- Y Na nói rằng cậu ấy đã lâu không có về thăm chú Hạ và dì Tống cho nên hôm nay cậu ấy muốn đi.
- Đợi tới về rồi cùng tiễn cậu ấy ra sân bay.
Trong lòng Bùi Đông Lai cũng hiểu được là Hạ Y Na cảm thấy xấu hổ khi gặp vợ chồng Tần Tranh, Tiếu Ái Linh cho nên mới kiếm cớ trở về Tây Nam.
40" sau, Bùi Đông Lai lái xe về biệt thự quận Golf.
- Bùi Đông Lai đồng học, không hiền hậu a, trở về cũng không nói cho tớ và Đông Tuyết biết.
Thấy Bùi Đông Lai vào nhà thì Hạ Y Na đang giúp Tần Đông Tuyết nấu cơm thò đầu ra, hừ hừ:
- Tớ đề nghị cho cậu ăn mỳ ăn liền.
"Ách..."
Nghe Hạ Y Na nói thế thì Bùi Đông Lai xấu hổ Địa sờ đầu.
- Y Na, cậu xem cậu ta đã tỏ ra sợ rồi kìa?
Tần Đông Tuyết thấy bộ dạng quýnh quáng của Bùi Đông Lai thì nở nụ cười.
Hạ Y Na đắc ý cười:
- Đông Tuyết, nếu Bùi Đông Lai đồng học không ăn mỳ ăn liền thì cậu hãy đến cậu ta ngủ một mình đi a.
Tần Đông Tuyết trầm mặc không nói, khuôn mặt ửng đỏ.
Hả?
Hạ Y Na thấy thế, đột nhiên ý thức được chính mình nói sai cái gì, khuôn mặt lập tức đỏ bừng.
..
Sau khi dùng cơm trưa xong thì Bùi Đông Lai chở Tần Đông Tuyết cùng Hạ Y Na đi mua một ít đồ rồi sau đó đưa Hạ Y Na ra sân bay.
Chạng vạng tối, sau khi hội nghị kết thúc thì Tần Tranh liền lấy xe rồi chở Tiếu Ái Linh đến biệt thự quận Golf.
- Mọi người đến rồi, đồ ăn đã nguội rồi kìa.
Tần Đông Tuyết dọn đồ ăn lên bàn, thấy vợ chồng Tần Tranh vào nhà thì cười trêu ghẹo nói.
- Đông Tuyết, con đã bằng mẹ rồi đó.
Mắt thấy đồ ăn đã dọn lên bàn thì Tiếu Ái Linh cười nói.
Nghe Tiếu Ái Linh tán thưởng thì Tần Đông Tuyết nhìn Bùi Đông Lai, nói:
- Có 3 món là do Đông Lai làm.
Hả?
Nghe Tần Đông Tuyết nói thế thì không riêng gì Tiếu Ái Linh mà ngây cả Tần Tranh cũng ngẩn ra.
- Lâu rồi không có làm, nếu không ngon thì chú với dì cũng đừng chê.
Bùi Đông Lai cười cười.
- Ha Ha…
Nghe Bùi Đông Lai nói thế thì Tần Tranh cười to.
Tiếu Ái Linh gật đầu, càng ngày nàng càng thuận mắt với người con rể này.
- Đông Lai, lần này cháu đã lập công lớn cho quốc gia.
Trước khi cầm đũa thì Tần Tranh chủ động bưng ly rượu lên, nói:
- Nào chúng ta cạn một chén.
Bùi Đông Lai thấy thế cũng không nói gì, trực tiếp bưng ly rượu lên, thậm chí ngay cả Tần Đông Tuyết cũng cầm ly rượu lên.
- Đông Lai, cháu tính khi nào sẽ kết hôn với Đông Tuyết?
Rượu qua tam tuần, đồ ăn qua ngũ vị, Tiếu Ái Linh hỏi ra vấn đề quan tâm nhất.
Có lẽ không ngờ Tiếu Ái Linh sẽ hỏi vậy, Bùi Đông Lai không khỏi ngẩn ra, mà khuôn mặt của Tần Đông Tuyết cũng đỏ bừng, ngượng ngùng cúi đầu xuống.
- Đợi sau khi chúng cháu tốt nghiệp đi.
Bùi Đông Lai nghĩ nghĩ một chút rồi trả lời. Đối với hắn mà nói thì nếu như chưa hoàn thành được lời hứa hẹn với Tiêu Phi, chưa báo thù cho Bùi Vũ Phu thì hắn không cách nào an tâm mà kết hôn.
- Được.
Tiếu Ái Linh cười cười nói:
- Đợi khi 2 đứa lấy nhau rồi thì mẹ sẽ lui xuống, giúp 2 đứa giữ cháu.
- Mẹ, mẹ mới có con đó?
Tần Đông Tuyết đỏ mặt, cười hỏi
"Ách..."
Tiếu Ái Linh khẽ nhếch miệng, không phản bác được, vẻ mặt xấu hổ.
"Ha ha..."
Tần Tranh cười phá lên.
1 tiếng sau, Tiếu Ái Linh cùng Tần Đông Tuyết đứng dậy đi ra phòng khách, trên bàn ăn chỉ còn lại Tần Tranh cùng Bùi Đông Lai ngồi uống rượu.
- Đông Lai, lần này cậu đến NB chẳng những giúp quốc gia chúng ta trở nên hôi lông hơn mà cũng khiến cho Diệp gia tối mày tối mặt.
Tần Tranh rót một ly rượu, nói:
- Diệp gia nếu như yên lặng mà để cấp trên động thủ thì tốt, nếu như dám chống cự thì chỉ sợ ngay cả vị trí của Diệp Thạch cũng khó được bảo toàn.
Nghe được Tần Tranh nói thế thì Bùi Đông Lai cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, dù sao thì từ xưa đến giờ cũng là thắng làm vua, thua làm giặc.
- Đông Lai, ly rượu này là ta tự phạt, xem như là xin lỗi hành động trước đây của Tần gia đối với cậu.
Thấy Bùi Đông Lai không lên tiếng, Tần Tranh bỗng nhiên bưng ly rượu lên lên rồi tự nói.
- Chú Tần….
"Ực"
Không đợi Bùi Đông Lai ngăn cản, Tần Tranh đã uống sạch.
- Ly rượu này ta mời cậu, cảm ơn những gì cậu đã làm cho tần gia.
Tần Tranh lại rót cho mình một ly, nghiêm mặt nói.
Nói xong, hắn không đợi Bùi Đông Lai mở miệng thì đã uống sạch.
- Tốt lắm, Đông Lai, từ nay về sau, chúng ta sẽ là người một nhà, đêm nay không say không về.
Liên tục uống 2 ly rượu, dường như Tần Tranh đã giải khai khúc mắt, vẻ mặt trở nên thản nhiên hơn.
Bùi Đông Lai nghe vậy, gật gật đầu, không dây dưa vấn đề đó nữa mà chủ động rót rượu cho Bùi Đông Lai.
Tuy rằng Tần Tranh uống tốt nhưng mà so với người luyện võ như Bùi Đông Lai thì hắn không thể nào so nổi, liên tục uống hơn vài chai thì hắn đã say quắc cần câu, cuối cùng được Tiếu Ái Linh cùng Bùi Đông Lai dìu hắn vào phòng ngủ của Tần Đông Tuyết.
- Đông Lai, để đó cho dì, 2 đứa nghỉ sớm đi.
Sau khi đưa Tần Tranh vào phòng thì Tiếu Ái Linh nói với Bùi Đông Lai và Tần Đông Tuyết.
- Vâng.
Bùi Đông Lai cùng Tần Đông Tuyết gật đầu rồi đi ra.
Mặc dù Tần Đông Tuyết biết Bùi Đông Lai không có sau nhưng mà vẫn chủ động dìu Bùi Đông Lai vào phòng nhưng nàng nàng có chút chột dạ, không dám nhìn thẳng vào Bùi Đông Lai.
Mặc dù nàng cùng Bùi Đông Lai đã có tiếp xúc da thịt nhưng mà bởi vì lúc sau Bùi Đông Lai bề bộn công việc cho nên vẫn chưa giao lưu phối hợp lẫn nhau.
Mà hôm nay Hạ Y Na đã đi vắng, 2 người có cơ hội ở chung nhưng mà vợ chồng Tần Tranh, Tiếu Ái Linh lại ở cách vách.
Nghĩ đến thế thì khuôn mặt của nàng đỏ bừng, hận không thể tìm cái lỗ nào để chui vào.