Huyện Bố Nhĩ Tân nằm Tây Bắc Bắc bộ, giáp với nước Nga, và mông cổ, đây là huyện duy nhất ở phía tây trung quốc giáp với Nga. Có con song băng nổi tiếng nhất của Trung Quốc.
Khi Bùi Đông Lai nói cho 4 người kia về thông tình tình báo, thì máy bay của họ đã đến huyện Bồ Nhĩ Tân.
- Thưa Thượng úy, tôi chỉ có thể đem mọi người tới đây thôi.
Phi cơ dừng lại trên một bờ cỏ cạnh sông, phi công cúi chào với Bùi Đông Lai:
- Kế tiếp, mọi người sẽ ngồi phi cơ của Nga để đến chỗ thi đấu.
- Làm phền rồi.
Bùi Đông Lai trả lễ, sau đó cùng đám người Tiêu Cuồng nháy xuống máy bay
Đối diện bên kia sông, đã có một chiếc máy bay trực thăng của gha đang đừng chờ, hình như đã đợi rất lâu, vẻ mặt của phi công dường như cũng có chút không ken nhẫn.
- Chúng tôi là bộ đội đặc chủng Long Hồn, TQ được quý quốc mời tới, tham gia cuộc thi đấu lần này.
Rất nhanh, Bùi Đông Lai đã đi qua cầu hỗ, đi đến trước mặt một gã thiếu tá người Nga, nói:
- Tôi Là đọi trưởng bộ đội đặc chủng Long Hồn Bùi Đông Lai.
- Tôi là một thành viên trong ban tổ chức, cứ gọi tôi là Sa Tân.
Tên thiếu tá Nga Sa Tân đói với 5 người Bùi Đông Lai hành lễ rồi nói:
- Từ giây phút này, thời gian của mọi người rất qúy báu, cho nên cũng không cần nói nhiều làm gì.
Hả?
Ngạc nhiên khi nghe lời của Sa Tân nói, nhóm Bùi Đông Lai có chút không hiểu.
- Được rồi, lên đường thôi, chúng tôi mang mọi người đến địa điểm thi đấu.
Thấy nhóm Bùi Đông Lai nghi hoặc, nhưng Sa Tân cũng không giải thích gì.
- Lên đường!
Mặc dù đói với lời nói của Sa Tân còn nhiều nghi hoặc, nhưng từ trong mắt của đối phương lại không thấy có âm mưu gì, cho nên Bùi Đông Lai cũng không hỏi nhiều, trực tiếp truyền đạt mệnh lệnh.
Chờ 5 người Bùi Đông Lai lên trực thăng, phi cơ liền cất cánh bay về phía Bắc.
- Đông Lai, lão già đó nói vậy có ý gì?
Lên máy bay Tiêu Cuồng không nhịn được hỏi.
Không riêng gì Tieu Cuồng mà Trần Anh Vương Khuê, và Tôn Nhận cũng đều tò mò.
- Thiếu tá tiên sinh, xin chú ý từ ngữ.
Tiêu Cuồng vừa dứt lời, Sa Tân quay đầu lại không vui nói với Tiêu Cuồng.
- Thật xin lỗi, thiếu tá Sa Tân, tôi thay mặt bạn tôi xin lỗi ngài.
Thấy Tiêu Cuồng vẫn không xin lỗi, Bùi Đông Lai lập tức xin lỗi thay.
Thấy thái độ Bùi Đông Lai thành khẩn như vậy, nét mặt Sa Tân dịu đi, trầm ngâm nói:
- Tôi nói thời gian của quý vị quý giá là bởi vì trận đấu đã bắt đầu, nếu không đến nhanh các vị sẽ bị mất quyền thi đấu.
Trận đấu bắt đầu rồi sao?
Khi nghe Sa Tân nói lời này, 4 người Tiêu Cuồng không khỏi cả kinh.
Mà Bùi Đông Lai lại đang tìm kiếm trongn trí nhớ của Tiểu Phi về các bộ đội đặc chủng.
Tuy rằng hắn biết biết bởi vì sự xuất hiện của mình đã làm thay đổi nhiều thứ, nhưng cơ bản là các quy tắc không thay đổi.
Thông qua trí nhớ của Tiêu Phi, Bùi Đông Lai bắt đầu nắm bắt những quy tắc.
Sau đó.
Khi Bùi Đông Lai đang tìm hiểu thì Sa Tân lại nói:
- Thật xin lỗi, theo quy định của tổ chức, tôi không được để lộ tin tức, nhưng rất nhanh các vị sẽ hiểu ngay thôi.
Nghe Sa Tân, bốn người kia càng nghi ngờ hơn nhưng lại không dám mở miệng.
- Mọi người làm một giấc để có trạng thái tốt nhất đi.
Bùi Đông Lai nói.
4 người Tiêu Cuồng tuy rằng thắc mắc với lời nói của Sa Tân nhưng mà bọn hắn cũng biết bây giờ có nói cũng không được gì, vì thế điều chỉnh lại tâm tình rồi ngủ một giấc.
- Xem ra người này cũng không phải tên ngu, chỉ mong đến giờ khắc quyết định, hắn cũng trấn định như vậy.
Sa Tân thấy như vậy, trong mắt có ý khen ngợi.
......
Trải qua mấy giờ bay, đoàn người đã đến Nga, phóng mắt nhìn xuống, một màu trắng xóa, thậm chí còn thấy cả song băng.
Lúc này, 5 người Bùi Đông Lai đã tỉnh dậy, bát đầu vận khí để tinh thần đạt tới trạng thái tốt nhất.
- Xem ra lần thi đấu này sẽ diễn ra trên một hòn đảo ở Bắc Băng Dương.
Một lát sau, khi máy bay đã bay ra ngoài biển, Tieu Cường thầm cảm ơn hai tháng huấn luyện trên Thiên Sơn vì bọn hắn sớm đã chịu được thời tiết lạnh.
"Tít..Tít"
Tiêu Cuồng vừa mới nghĩ thế, thì bộ đàm trong phi cơ vang lên.
- Thượng úy, người phụ trách của lần thi đấu này muốn gặp ngài.
Nghe tiếng phát ra từ bộ đàm Sa Tân nghiêng đầu nhìn Bùi Đông Lai một cái, hắn biết chắc là sẽ có người liên lạc với Bùi Đông Lai.
- Cảm ơn
Bùi Đông Lai nghe vậy, cảm ơn, sau đó cầm cái bộ đàm nói:
- Ngài khỏe chứ, tôi là đội trưởng bộ đội đặc chủng Long Hồn TQ, Bùi Đông Lai.
- Thượng úy Bùi Đông Lai, tôi là hội phó ban tổ chức lần thi đấu này Austin Rostov.
Trong bộ đàm truyền ra một giọng nói âm trầm:
- Chắc Sa Tân đã nói với cậu về ước định trong lần thi đấu này.
- Vâng Austin Rostov Tiên tiên sinh, Sa Tân tiên sinh đã nói cho chúng tôi biết.
Bùi Đông đáp lại.
- Thượng úy Bùi Đông Lai, tôi hi vọng lần sau, các cậu nhớ kĩ câu tôi nói, nếu được thì nhớ luôn từng chữ nhé, có liên quan đến việc các cậu có được tham gia cuộc thi lần này hay không, nên nhớ tôi chỉ nói một lần.
Austin Rostov trầm giọng nói:
- Dựa theo vị trí của các anh, trận thi đấu sẽ diễn ra ở một hòn đảo đơn độc hướng Đông Bắc cách đây 30km. Khi tôi nói xong, cậu hãy dẫn đội của mình nhảy xuống biển, sau đó tự nghĩ biến pháp, phải có mặt ngay tại đó trước 18h tối nay, nếu không các cậu sẽ bị loại.
Nói xong, Austin Rostov lập tức cúp máy.
- Hạ thấp máy bay xuống
Thấy cuộc nói chuyện của Bùi Đông Lai và Austin Rostov đã xong, Sa Tân liền truyền mệnh lệnh cho phi công, sau đó quay đầu về phía Bùi Đông Lai nói:
- Thượng úy Bùi Đông Lai, các cậu có 30s để rời khỏi máy bay, nếu không tuân theo thì các cậu sẽ bị hủy bỏ tư cách tham gia thi đấu lần này, hiện tại sẽ bắt đầu được tính giờ.
"Ách"
4 người Tiêu Cuồng không biết nội dung cuộc đối thoại giữa Bùi Đông Lai và Austin Rostov, lúc này nghe Sa Tân nói thế thì không khỏi ngạc nhiên.
- Mọi người, đứng dậy.
Không để ý tới Sa Tân, Bùi Đông Lai trầm ngâm, rồi đưa qua quyết định:
- Dựa theo quy định của tổ chức, chúng ta phải đến được vị trí diễn ra thi đấu trước 18h, vị trí thi đấu là một hòn đảo nằm cách nơi này 30km, hiện tại chúng ta phải rời khỏi máy bay.
- Đi thôi!
Nói xong, Bùi Đông Lai lại bổ sung thêm:
- Nhớ kỹ, khi xuống đó mọi người phải tập hợp lại.
"Vù"
Tiêu Cuồng là người thứ nhất đứng dậy, trực tiếp mang dù nhày xuống.
3 người Trần Anh cũng nhảy xuống theo.
- Thượng úy Bùi Đông Lai, nếu mà đội các cậu chịu không nổi, có thể dùng bộ đàm để liên lạc với chúng tôi, để xin cứu viện…
Lúc Bùi Đông Lai nhảy xuống, ánh mắt của Sa Tân lộ vẻ trào phúng.
"Bõ"
5 người Bùi Đông Lai đã rơi xuống biển, mà Sa Tân cũng đã lái máy bay rời đi.
Bởi vì 5 người Bùi Đông Lai không nhảy xuống cùng một lúc cho nên khoảng cách cũng khác nhau.
4 người Tiêu Cuồng liền tìm kiếm, sau khi thấy được bóng dáng của Bùi Đông Lai thì liền bơi tới.
Một lát sau, Tiêu Cuồng bốn người đã bơi tới bên cạnh Bùi Đông Lai
- Chúng ta cách hòn đảo là 30 km, dựa theo yêu cầu thì thời gian chúng ta vẫn còn dư.
Tập trung lại, Bùi Đông lai nghiêm túc nói:
- Nhưng chúng ta không thể biết trước còn có cái gì, cho nên để không có sơ hở. chúng ta bơi cùng nhau.
- Vâng.
4 người Tiêu Cuồng liền trả lời, sau đó cùng Bùi Đông Lai bơi về phía Đông Bắc.
- Oh My God, cứ tưởng bọn Tung Của đó có mang theo đồ chơi gì đó, nhưng xem ra bọn hắn không có gì cả, đã vậy còn không thèm có kế hoạch gì đã vội nhảy xuống, muốn bơi dưới dòng nước lạnh 30 km sao, bơi xong thì còn sức đâu mà đấu? Bạn đang đọc chuyện tại
Truyện FULLSau một lát, tên phi công thấy nhóm Bùi Đông Lai không có sử dụng thủ đoạn gì, chỉ có một đường bơi thăng, sau đó kinh ngạc phán một câu:
- Nếu không có gì bất ngờ, Tung Của sẽ là một trong những ứng cử viên bị loại khỏi giả đầu tiên.
Sa Tân nghe vậy gật đầu đồng ý.
Bởi vì
Dựa theo tin tức phản hồi, không có bộ đội dặc chủng nào dùng phương thức chính quy để đi đến chỗ tập hợp!