- Chẳng lẽ ngươi định thất hứa?
Thấy Bùi Đông Lai không nói gì, Tô Bồ Đề hỉ mũi trừng mắt nói:
- Ngươi có phải nam nhân không?
"Thích ta cởi quần cho ngươi xem không?"
Bùi Đông Lai phản bác một câu nhưng thấy nét mặt Tô Bồ Đề đại biến thì sợ nàng sẽ lao vào đánh nhau với mình, vội thanh minh:
- Tôi cứu cô không thành vấn đề, nhưng ngươi cho rằng Battty Ann sẽ đánh với cô sao?
- *beep*, Tô Bồ Đề vô sỉ này, nàng định dụ mình ra rồi liên thủ với Bùi Đông Lai xử mình đây.
Giống như xác định lời nói của Bùi Đông Lai, Battty Ann ở trong trướng bồng sắc mặt xanh mét, sự kiêu ngạo khiến gã hận không thể ra đại chiến với Tô Bồ Đề ba trăm hiệp nhưng lý trí cho hắn biết rằng ra ngoài thì chỉ có ăn hành của Bùi Đông Lai mà thôi.
Battty Ann chỉ không ngờ rằng Tô Bồ Đề khiêu chiến gã chỉ vì trêu cợt Bùi Đông Lai, lúc này nàng nghe hắn bảo định cởi quần thì giận không thôi, quăng cho hắn một ánh mắt khinh thường:
- Không biết xấu hổ!
Nói xong, khuôn mặt Tô Bồ Đề đỏ ửng lên, chạy mất.
Bùi Đông Lai thấy thế cười cười, sau đó đi tới phòng họp.
"Két"
Dường như đám người kia đã thỏa thuận xong cách thức xử lí Tô Bồ Đề và Bùi Đông Lai nên ngay khi nhìn qua cửa sổ thấy Bùi Đông Lai đi tới, Ratatosk đã mở cửa phòng họp.
- Ratatosk tướng quân, tôi có chuyện muốn nói với ngài.
Bùi Đông Lai cúi chào Ratatosk, không lòng vòng nói ra mục đích của mình.
Ratatosk trả lễ:
- Đúng lúc ta cũng có chuyện tìm cậu.
Vừa nói y vừa đi vào phòng họp, mà những người khác đều thức thời rời đi.
- Ta biết cậu muốn nói chuyện về việc xử lý ngươi và Tô Bồ Đề tự tiện rời đảo Luther.
Mắt thấy Bùi Đông Lai bước vào phòng, Ratatosk ra hiệu cho hắn ngồi xuống rồi nói luôn.
- Báo cáo giáo quan, chúng tôi tự tiện rời đảo là vi phạm kỉ luật, chúng tôi nguyện ý chịu phạt.
Bùi Đông Lai nói tiếp:
- Tôi tới tìm ngài không phải vì chuyện này, mà vì Trần Anh.
Oh?
Ý đồ của Bùi Đông Lai ngoài dự đoán của Ratatosk, y tò mò hỏi:
- Chiến hữu của cậu làm sao?
- Theo tôi biết, tổ ủy định đưa nàng tới bênh viện St. Peterburg điều trị.
Bùi Đông Lai nói.
Ratatosk gật đầu,
- Đúng. Trước mắt tất cả đội viên bị thương đều đưa tới đó, ở đó có điều kiện tốt bậc nhất thế giới, có thể giúp họ hồi phục nhanh nhất.
- Trước hết tôi xin thay mặt Long Hồn cảm ơn tổ ủy.
Bùi Đông Lai cúi đầu, nói tiếp:
- Nhưng tôi không muốn đưa chiến hữu của tôi tới St. Petersburg, ở đó rất nguy hiểm. Tôi không dám cam đoan Thần Võng không trả thù.
- Thật xin lỗi, chuyện này ta sơ sót rồi.
Ratatosk bừng tỉnh, vội tạ lỗi nói thêm:
- Vậy cậu định làm thế nào? Đưa nàng về nước?
- Vâng, giáo quan.
- Được, ta đồng ý yêu cầu này.
- Cảm ơn, giáo quan.
- Không cần khách khí, chuyện này nói ra chúng ta cũng có trách nhiệm.
Ratatosk ra vẻ áy náy, xong lại nói thêm:
- Mặt khác, ta rất tiếc phải nói, bởi vì cậu và Tô Bồ Đề vi phạm quy định của tổ ủy nên để tránh dị nghị chúng ta đành hủy bỏ tư cách tham gia thi đấu đoàn thể của cậu và Tô Bồ Đề - hi vọng cậu có thể hiểu được nỗi khổ tâm của chúng ta.
- Giáo quan, lúc trước tôi nói rồi, ta nguyện ý chịu phạt. Không dị nghị gì.
Bùi Đông Lai mở miệng, tuy hắn rất muốn cùng Long Hồn tham chiến nhưng lúc này đội của hắn đã đạt hai chức quán quân, bị nhiều đội khác bài xích ghen tị, nếu như bọn họ biết hắn vi phạm kỉ luật tự ý rời đảo thì đời nào đồng ý cho hắn tham gia nữa.
- Bùi Đông Lai, cám ơn cậu đã hiểu cho.
Dường như không ngờ được hắn sẽ đáp ứng đơn giản như thế, Ratatosk có chút cảm kích nói một câu, sau lại do dự nói thêm:
- Ta nhớ không nhầm thì Tiêu Cuồng của đội các ngươi lúc trước không tiếc đánh cược cả đầu mình – cậu đối với hắn rất có lòng tin? Hay là bảo thủ?
- Ratatosk tướng quân, ngài cũng là một lão quân nhân.
Bùi Đông Lai trả lời một nẻo, ngữ khí vô cùng kiên định: Bạn đang xem truyện được sao chép tại:
TruyenFull.com chấm c.o.m
- Ngài cho rằng người có thể được tôi an tâm giao lại chiến hữu, huynh đệ thì có đáng tín nhiệm không?
"…"
Ratatosk không phản bác được, trong lòng y cũng nhận ra rằng nếu không có Bùi Đông Lai thì Long Hồn chả khác nào mất đi lãnh tụ tinh thần, muốn giành được quán quân thi đấu đoàn thể là chuyện không dễ chút nào.
Tờ mờ sáng y đoán thế thì đến khi mặt trời đỏ dâng lên chưa được bao lâu đã có minh chứng phá vỡ – điện báo về rằng bộ đội đặc chủng Long Hồn bị tiêu diệt mất ba người ở vùng châu thổ Mĩ Quốc! Nhưng Tiêu Cuồng thay thế Bùi Đông Lai trở thành đội trưởng lâm thời của Long Hồn, trong cục diện đó vẫn giành được thắng lợi!
Hơn một giờ sau, đám đội viên dự thi do Tiêu Cuồng dẫn đầu lục tục phản hồi căn cứ. Tiêu Cuồng nhìn qua không có nét vui sướng thắng lợi nào mà toàn sự lo lắng – cả khuôn mặt đều là sự lo lắng.
- Oh, đây không phải là đội trưởng Long Hồn Bùi Đông Lai sao? Sao hôm qua hắn tự nhiên bỏ trận đấu?
Một gã bộ đội Nam Phi thấy Bùi Đông Lai thì vô cùng kinh ngạc hỏi han.
Không có đáp án, phút chốc ánh mắt mọi người đổ dồn về Bùi Đông Lai.
Mà Tiêu Cuồng thì dừng bước lại. Trong ánh rạng đông, hắn trợn tròn mắt không nhúc nhích nhìn người kia.
"Ha… ha… Ha ha ha.."
Thấy Bùi Đông Lai không có bất kì thương thế nào, Tiêu Cuồng cười lớn như điên dại, cười đến đỏ bừng hai mắt – Tuy gã không biết hôm qua Bùi Đông Lai phải trải qua sự chiến đấu như thế nào nhưng lý trí cho gã biết lúc này đây Bùi Đông Lai đã bình an vô sự đưa Trần Anh quay về!
Nghe Tiêu Cuồng cười, Bùi Đông Lai chủ động bước tới.
- Báo cáo đội trưởng, Tiêu Cuồng, Vương Khuê và Tôn Nhận dựa theo chỉ thị của ngài đã thành công diệt trừ bộ đội đặc chủng Mĩ Quốc!
Thấy Bùi Đông Lai đến gần, Tiêu Cuồng ngừng cười, nghiêm trang cúi chào hắn.
"Bá!"
Vương Khuê và Tôn Nhận tuy không biết Tiêu Cuồng tại sao lại thế nhưng thấy y cúi chào cũng vội vã làm theo.
- Cuồng ka, ka làm cái gì thế?
Bùi Đông Lai bị hành động này của ba người dọa rồi.
"Bộp!"
Đáp lại lời Bùi Đông Lai là một nắm tay, Tiêu Cuồng tặng một quyền vào ngực hắn mắng to:
- "**, lão tử chỉ cần cậu sống sót trở về, thế mà tiểu tử cậu lại làm như sinh ly tử biệt, muốn lừa gạt nước mắt của chúng ta à?
Mặc dù với Bùi Đông Lai mà nói thì trận chiến với mấy Sonali, Dracula và Pavlovsky là lần đấu gian nan nguy hiểm nhất từ trước tới giờ, thiếu chút nữa là mất mạng rồi….
Đúng… chỉ thiếu chút nữa….
Nhưng.. Bùi Đông Lai cũng không kể sự thật với đám người Tiêu Cuồng.
- Bộ đội đặc chủng Mĩ Quốc sau 24h8p bị tiêu diệt, trước mắt đội của cậu tạm thời đứng thứ nhất.
Một lúc sau Bùi Đông Lai và ba người trở về đội ngũ, Ratatosk thân là người phụ trách tổ ủy hội tuyên bố thành tích đấu.
Mà các thành viên bộ đội đặc chủng khác thì đều ném ánh mắt sang Bùi Đông Lai, trong lòng cơ bản đều cho rằng quán quân thuộc về Long Hồn rồi.
- Mọi người, chắc các cậu cũng biết chuyện đội trưởng Long Hồn Bùi Đông Lai và thành viên Red Alert Tô Bồ Đề tối qua rời khỏi trận đấu.
Nhìn qua một vòng, Ratatosk nghiêm túc nói thêm:
- Xét thấy hai người họ đã vi phạm quy định của tổ ủy, trải qua thương nghị tổ ủy quyết định hủy bỏ tư cách tham gia đoàn chiến của hai người!
Thanh âm vừa dứt, cơ hồ tất cả mọi người đều quẳng ánh mắt về phía Bùi Đông Lai. Bọn họ không buồn đoán xem hắn và Tô Bồ Đề đi đâu làm gì, bọn họ chỉ tò mò vì sao Bùi Đông Lai lại tự tiện rời đảo để mất cơ hội đoạt quán quân.
Ngoài tò mò, bọn họ còn vui sướng khi người khác gặp họa hơn!
Nguyên bản bọn họ cho rằng quán quân chắc chắn là Long Hồn của Trung Quốc rồi, nhưng lúc này Bùi Đông Lai không còn tư cách tham chiến, cho dù ba kẻ còn lại kia vừa tạo nên kỳ tích nhưng mà….không thể dựa vào tổ ba người đó mà Long Hồn có thể trăm phần trăm giành được quán quân! Bất quá chỉ có thể coi là đối thủ cạnh tranh quyết liệt nhất mà thôi.
- Cuồng ka, Vương ka, Tôn ka, tiếp theo phải dựa vào các ka rồi.
Nhận thấy những ánh mắt vui sướng khi người khác gặp họa Bùi Đông Lai chỉ mỉm cười, dõi mắt sang ba người bên cạnh, sự tín nhiệm không cần nói cũng biết.
- Đông Lai, cậu có thể bình an trở về thì chúng ta cũng có thể cướp được chức quán quân đem về!
Tiêu Cuồng kiêu ngạo cười:
- Có phải hay không, Vương ka, Tôn ka?
- Chuẩn cmnr!
Vương Khuê và Tôn Nhận trăm miệng một lời.
Bùi Đông Lai vui mừng giơ hữu quyền ra.
"Bốp!"
Khoảnh khắc, bốn nắm tay đụng vào nhau.
Huynh đệ động lòng, kỳ lợi đồng tâm!