- Bùi tiên sinh, Anthony thiếu gia đã đợi ngài rất lâu rồi.
Thấy Bùi Đông Lai bước xuống xe, sáu gã U Linh hờ hững ra tiếp đón. Gã U Linh cầm đầu mở miệng trước, tuy rằng xưng hô kính nhữ là "ngài" nhưng mà giọng nói không hề thân thiện gì.
- Mời theo chúng tôi.
- Được.
Đối mặt với đám sự lạnh lùng và sát khí không hề che dấu của đám U Linh, Bùi Đông Lai chẳng những không hề sợ hãi mà ngược lại còn rất ung dung, cảm giác như là hắn đang tới một buổi tụ họp thượng lưu vậy.
Ở bên cạnh, tuy Quý Hồng cũng biết kế hoạch chỉnh thể của Bùi Đông Lai nhưng khi cảm nhận được sát ý khủng bố của đám U Linh thì lại không thể bình tĩnh được như Bùi Đông Lai.
Dường như không nhận ra sự khẩn trương trong lòng Quý Hồng, Bùi Đông Lai nghiêng đầu sang, mỉm cười dịu dàng nói:
- Darling, chúng ta vào thôi.
Darling?!
Ngạc nhiên khi nghe được xưng hô thế này, Quý Hổng cảm thấy hốt hoảng.
Hốt hoảng rất nhiều! Tuy nàng biết Bùi Đông Lai đang diễn trò nhưng bời vì lần đầu tiên được Bùi Đông Lai thân mật gọi là darling, còn dùng một ánh mắt thâm tình nhìn nàng, trong lòng Quý Hồng không khỏi nổi lên hương vị hạnh phúc. Thế cho nên, nàng quên sạch thế nào gọi là khẩn trương, còn chủ động khoắc lên cánh tay Bùi Đông Lai. Động tác vô cùng thân mật.
Sau đó.
Dưới cái nhìn nghiêm ngặt như hổ rình mồi của đám U Linh, Dixi, Battty Ann và các thế lực lớn, hai người Bùi Đông Lai, Quý Hồng thân mật như trai gái yêu nhau, cùng bước vào hội sở.
Trong màn đêm.
Trên mặt Quý Hồng đã không còn vẻ khẩn trương, khóe miệng cô chỉ còn đọng lại nụ cười hạnh phúc. Thân thể đầy đặn mềm mại giống như chim nhỏ nép vào người Bùi Đông Lai. Cảm giác trong lòng Quý Hồng lúc này như là nàng và Bùi Đông Lai đang cùng nhau bước vào lễ đường làm lễ cưới chứ không phải vào hội sở đầy sát khí và có người mai phục.
Thấy một màn như vậy, tin tức tới tấp từ các nhân viên tình báo được truyền tới tay các đại lão của thế lực lớn.
Cùng lúc đó, Battty Ann đang âm thầm giấu mình trong bóng tối, trên khuôn mặt không còn sự cuồng ngạo nào, thay vào đó là sự nghi hoặc. Hắn không hiểu làm sao mà Bùi Đông Lai lại dám đơn đao tới gặp mặt nghị viện Mafia, tại sao ở trong loại hoàn cảnh nguy hiểm kiểu này rồi mà còn nở nụ cười ung dung đến thế.
- Chẳng lẽ, tên kia tin tưởng mình có thể đối kháng với tất cả cường giả của Mafia?
Không chỉ mình Battty Ann thấy lạ mà Philipps cũng khẽ cau màu. Hắn nghi hoặc nói:
- Lấy thực lực của tên kia chắc là không thể đối kháng cùng một lúc với 23 tên U Linh. Huống chi, Chiến Thần Yossi đêm nay sẽ xuất hiện.
- Dixi, ta cảm ứng thử chút xem xung quanh đây có còn cứu binh của tên đó hay không.
Nói xong câu cuối cùng, Philipps giống như nghĩ ra điều gì, vội vàng nói với Dixi.
- Ngay từ đầu, suy đoán của ta đã giống của ngươi, đều nghĩ rằng tên kia sẽ xếp đặt cứu binh ở xung quanh đây. Nhưng mà, ta vừa cảm ứng rồi, không hề có một cường giả nào cả.
Dixi cũng nghi hoặc.
Philipps nhíu mày:
- Chẳng lẽ tên đó thực sự muốn giải hòa với nghị viện Mafia? Lấy tính cánh của tên đó thì không thể nào có chuyện như vậy chứ. Hơn nữa, cho dù tên đó muốn giải hòa thì nghị viện Mafia, nhất là gia tộc Gambino cũng không muốn!
- Nếu Chiến Thần Yossi của gia tộc Gambino bị thương thì tất nhiên sẽ không muốn giảng hòa nhưng nếu Yoss không sao thì vẫn chưa chắc.
Dixi nói ra kiến giải của mình:
- Nhưng như lời ngươi nói, ta không tin tên kia sẽ thực sự tới để giải hòa.
- Cuối cùng thì tên đó muốn làm gì?
Nghe Dixi nói thế, lòng hiếu kỳ của Philipps hoàn toàn bị gợi lên, cảm giác như hận không thể túm lấy Bùi Đông Lai mà hỏi cho rõ ràng.
Dixi trầm mặc.
Bởi vì... Hắn cũng không đoán được dụng ý của Bùi Đông Lai!
...
Trong khi mọi người đang nhìn Bùi Đông Lai bước vào hội sở, đoán dụng ý của Bùi Đông Lai thì, trong căn cứ quân sự nằm trên một hòn đảo bí mật tại New York vang lên tiếng còi cảnh báo chói tai.
Tiếng còi vang lên, tất cả các cửa của căn cứ đều đóng lại. Cánh cửa nào cánh cửa nấy đều dày ước chừng tới mười thước.
Từng người được trang bị vũ khí bí mật giống như nấm mọc sau mưa, lùng sục tìm tòi khắc căn cứ.
Ngoài ra, phía trên hòn đảo, đặc công quân đội vốn ẩn núp trong bóng tối cũng phong tỏa khắp nơi rồi bắt đầu tìm kiếm.
- Tôi là Wade, người phụ trách căn cứ nghiên cứu khoa học quân sự. Tôi có tin tức cực kỳ trọng yếu và khẩn cấp, muốn báo cáo cho GFB trưởng. Xin nối máy!
Trong một gian phòng của căn cứ, người phụ trách Wade gọi điện thoại cho GFB Mỹ, nhanh chóng yêu cầu nối máy với người cầu quyền của Lầu Năm Góc.
Nhờ ánh sáng ngọn đèn, có thể thấy rõ rằng hắn mặc một bộ quân trang, trên vai có gắn huy hiệu bốn sao.
Thượng tướng bốn sao!
Hắn là một trong số không nhiều thượng tướng bốn sao ở Mỹ!
Thân phận như vậy, nếu để hắn ở trong quân đội Mỹ thì tuyệt đối chiếm được địa vị và quyền thế cao!
Nhưng mà -----
Giờ khắc này, giọng nói của hắn lại lộ ra sự ngưng trọng và lo lắng. Bởi vì quá mức khẩn trương, bàn tay nắm điện toại và trán đều chảy ra mồ hôi lạnh. Thậm chí... hô hấp của hắn cũng dồn dập hẳn lên!
Tất cả chuyện này, đơn giản là vì... vừa có người đột nhập vào trong cơ sở có độ bảo mật không thua gì Lầu Năm Góc mà hắn phụ trách do hắn phụ trách đã bị đánh cắp cơ sở dữ liệu vũ khí của quân đội Mỹ!
Đúng vậy...
Toàn bộ cơ sở dữ liệu vũ khí của quân đội Mỹ đã bị đánh cắp!!
Hắn không dám tưởng tượng, nếu tin tức nguyên liệu trong cơ sở bị mất lưu truyền ra ngoài thì sẽ tạo thành chấn động như thế nào... Nhưng hắn biết, nếu không thể bắt lại người đã đánh cắp thì hắn sẽ trở thành tội nhânn lớn nhất trong lịch sử quân đội nước Mỹ.
- Tướng quân Wade, đã trễ đến vậy...
Trong sự sốt ruột của Wade, bên kia đầu dây rốt cục cũng truyền tới thanh âm của GFB trưởng - Lahm. Nhưng mà, không đợi Lahm nói cho hết lời, Wade đã vội vàng cắt đứt:
- Báo cáo, vừa rồi có người đột nhập căn cứ...
- Cái gì?
Lần này, đến lượt Lahm cắt đứt lời của Wade, trên mặt hắn hoàn toàn là cảm xúc khiếp sợ. Sự khiếp sợ kia hoàn toàn không thua gì lúc hắn nghe được tin Lầu Năm Góc bị tập kích.
"Ực..."
Wade khó khăn nuốt nước bọt, tiếp tục nói:
- Có người đột nhập căn cứ...
- Tôi biết, nói trọng điểm, nói cho tối nghe trọng điểm! Tên gián điệp chết tiệt kia đã làm cái gì?
Trưởng GFB Mỹ - Lahm chỉ cảm thấy tim mình như bật tới cổ họng, lại còn đang nhăm nhe muốn nhảy ra ngoài.
Wade cắn răng nói:
- Cơ sở dữ liệu của căn cứ chứa đựng vũ khí đã bị trộm.
- Cái... cái gì?
Mặc dù đã chuẩn bị tốt tâm lý đón nhận kết quả xấu nhất nhưng khi nghe Wade báo cáo xong, Lahm vẫn cảm thấy đau tim. Đau đớn kịch liệt làm cho hắn tực tiếp đứng bật dậy!
Đúng vậy...
Hắn giống như bị khỉ nhập hồn, trực tiếp nhảy bật lên.
Trong văn phòng của GFB trưởng, Lahm run rẩy hỏi:
- Người... người... có bắt được người không??
- Tôi đã cho người phong bế cả căn cứ, hơn nữa còn để cho...
- Holy shit... Tôi hỏi anh có bắt được tên kia không?
Lahm ngắt lời Wade, khuôn mặt tức giận đến méo mó vặn vẹo giống như một con sử tử điên.
Vừa rồi, hắn gần như là rống lên!
- Còn... còn chưa bắt được.
Có lẽ là biết rõ hậu quả nghiêm trọng của chuyện này, cũng có lẽ là bị tiếng gầm giận dữ của Lahm Manchester dọa cho sợ, thanh âm của Wade đã trở nên run rẩy.
"Hộc... hộc..."
Bên tai Wade vang lên âm thanh thở hổn hển của Lahm Manchester. Mãi đến năm giây sau, Lahm Manchester mới mở miệng nói:
- Wade, nghe đây! Để cho người của anh ở căn cứ và trên đảo lập tức tìm. Cho dù có lật tung cả hòn đảo lên thì cũng phải tìm cho bằng được tên gián điệp chết tiệt kia! Bạn đang xem tại
Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Yes, sir!
Chuyện cho tới lúc này, Wade cũng chỉ biết mất bò mới lo làm chuồng thôi.
- Tôi sẽ lập tức thông báo cho cảnh sát, để cho họ lập tức phong tỏa trong phạm vi mười km xung quanh đảo!
Lahm bổ sung.
- Thưa ngài, có thể là do tên Bùi Đông Lai TQ kia làm hay không?
Nghe lời ra lệnh của Lahm, Wade đã lấy lại bình tĩnh. Hắn nhớ ra chuyện sau khi Bùi Đông Lai - nhân vật được liệt vào hạng nguy hiểm số ba trên bảng xếp hạng tới Mỹ đã được quân đội phái người theo dõi chặt chẽ.
Hả?!
Lời nhắc nhở của Wade khiến Lahm Manchester chấn động. Hắn lập tức nói:
- Anh lập tức làm theo lời tôi nói! Có tin tức gì thì bao cho tôi ngay!
- Liên hệ với người phụ trách của cánh sát, để cho bọn họ phong tỏa toàn bộ 10 km chung quanh đảo XX. Mặt khác, phong tỏa các sân bay lớn, bến tàu, không có sự cho phép của GFB thì nghiêm cấm bất cứ ai rời khỏi New York và nước Mỹ!
Chấm dứt cuộc điện thoại, Lahm Manchester quay đầu quát to với trợ lý:
- Ngoài ra, liên hệ với người phụ trách Gullit của FBI, tôi muốn biết cái tên Bùi Đông Lai kia đang ở nơi nào, sau khi tới Mỹ đã tiếp xúc với những ai, làm những việc gì?
- Vâng thưa ngài!
Trợ lý của Lahm đại khái cũng biết chuyện gì đã xảy ra, hắn ngưng trọng lên tiếng rồi bước nhanh sang một bên, cầm điện thoại gọi cho người phụ trách FBI.
Còn Lahm thì gọi điện thoại tới văn phòng Tổng thống, báo tin tức ác mộng này cho Tổng thống nghe.
- Thưa Tổng thống, căn cứ nghiên cứu khoa học công nghiệp quân sự XX vừa mới bị người đột nhập. Toàn bộ cơ sở dữ liệu của căn cứ đều bị trộm.
Điện thoại nối máy, Lahm cảm giác cả người như chạm phải điện. Hắn khống chế sự run rẩy, báo cáo:
- Thượng tướng Wade đã phong bế căn cứ, tiến hành tìm kiếm. Ngoài ra, tôi...
Một phút đồng hồ sau, Lahm chảy đầu mồ hôi lạnh, sắc mặt xanh mét báo cáo xong cho Tổng thống.
- Thưa ngài, tôi vừa liên hệ với người phụ trách của FBI. Họ nói, người tên Bùi Đông Lai kia sau khi tới New York vẫn luôn ở trong biệt thự của liên minh Hoa Hạ, không hề làm gì hết. Mãi cho tới đêm nay, anh ta mới đón xe đi tới hội sở gặp mặt nghị viện Mafia.
Thấy Lahm nói chuyện với Tổng thống xong, trợ lý lập tức tiến lên báo cáo.
Không phải hắn?
Lahm nheo mắt lại, sắc mặt lạnh như băng.