Sáng sớm, chiếc tàu ngầm kia bí mật rời khỏi hải vực nước M, thần không hay quỷ không biết trở về một căn cứ quân sự. Diệp Cô Thành mang theo vài tên thành viên Long Nha lên bờ, đi đến một trụ sở Long Nha bí mật cách đó không xa.
- Tình huống hiện tại sao rồi?
Sau khi lên xe, Diệp Cô Thành hỏi.
- Báo cáo Long Vương, bên phương diện M đã sớm đáp trả.
Một gã thành viên Long Nha cung kính hội báo:
- Thứ nhất, phía bên M đã hướng LHQ hủy bỏ thân phận của chúng ta trong đó, thứ nhì bên M đã can dự vào các quốc gia, nghiêm cấm các quốc gia khác không được mua bán với chúng ta đặc biệt là dầu mỏ và một ít linh kiện vũ khí, thứ 3 M cùng với những thành viên đồng minh đã bắt đầu tiến hành diễn tập quy mô lớn, hơn nữa còn phong tỏa hải vực của nước ta.
- Còn ở trong nước.
Có lẽ là Diệp Cô Thành đã nghĩ tới điều này nên không cảm thấy ngoài ý muốn, mà là hỏi tình huống ở rtong nước.
Nghe Diệp Cô Thành nói thế thì chân mày tên thành viên Long Nha kia nhíu lại, bộ dạng lo lắng:
- Mặt trên đã nhiều lần tuyên bố chuyện xảy ra ở M không liên quan đến chúng ta, nhưng bởi vì M làm ra quyết định, trước mắt lòng người bàng hoàng. Mặt trên tổ chức hội nghị để yêu cầu ổn định thế cục, nhưng kỳ quái là không có một buổi hội nghị nào được tổ chức.
Nói xong, tên thành viên Long Nha kia tỏ ra vô cùng nghi hoặc.
Diệp Cô Thành cũng không cảm thấy có gì khác lạ bởi vì hắn biết được bọn họ đang đợi một tin tức khác.
Sau khi đến căn cứ thì Diệp Cô Thành liền mang theo Quý Hồng, ngồi trực thăng bay tới Yên Kinh.
Mấy giờ sau, trực thăng bay tới căn cứ quân sự ở Yên Kinh, Diệp Cô Thành đem Quý Hồng giao cho một gã thành viên Long Nha, yêu cầu tên thành viên Long Nha kia phải tiến hành trị liệu cho Quý Hồng còn hắn thì trở lại biệt thự Tây Sơn để báo cáo công tác.
Khi Diệp Cô Thành rời khỏi biệt thự Tây Sơn thì cũng đã chạng vạng, hắn từ chối ý tốt của Tiêu Nguyên Thanh mời hắn ở lại ăn cơm mà liền rời khỏi Tây Sơn.
Bởi vì hắn hắn nhận được một tin tức: Diệp Thạch cùng với những vị đại lão ủng hộ Diệp gia đã tổ chức một buổi hội nghị bí mật.
Mặc dù không có tham gia nhưng mà hắn có thể đoán được mục đích của buổi hội nghị đó, thậm chí hắn có thể đoán được Diệp Thạch sắp làm cái gì.
Trước quốc, sau gia.
Đây là những lời mà hắn đã nói với Bùi Vũ Phu và cũng là tín điều (điều đặt ra để tin theo) hắn luôn giữ vững trong những năm qua.
Bởi vì tham gia kế hoạch của Bùi Đông Lai nên Diệp Cô Thành biết được Bùi Đông Lai sẽ không có việc gì, ngược lại hắn còn có thể đoán được sau vụ việc lần này thì thế giới sẽ thay đổi.
Vì vậy hắn liền gọi điện cho Diệp Thạch.
- Hiếm có a, hiếm khi nào mà cậu chủ động gọi điện cho ta.
Điện thoại được chuyển, lúc này Diệp Thạch đang ở Hoàng Gia Lâm viên, nói:
- Ta còn tưởng rằng cậu đã quên bản thân mình là thành viên của Diệp gia rồi.
- Có một số việc tôi muốn gặp mặt rồi nói với ngài.
Diệp Cô Thành không có để ý đến lời châm chọc của Diệp Thạch mà ôn hòa nói.
- Có việc muốn nói với ta sao? Tại sao khi cậu bí mật đi M thì không nói với ta một tiếng? Hiện tại cậu còn biết nói với ta sao?
Chuyện Diệp Cô Thành và Bùi Đông Lai đi M chỉ có Tiêu Nguyên Thành và thủ trưởng số 1 biết, ngoài ra vô luận là Diệp Thạch hay những lão nhân khác đều không biết rõ tình hình, nếu không thì những lão nhân này cũng sẽ không ủng hộ Diệp gia.
Diệp Cô Thành trầm mặc không nói.
- Hiện tại gây sự, đã gây họa, cậu muốn gặp ta là muốn ta chùi mông cho cậu hay là cứu tên nghiệt chủng kia ra?
Diệp Thạch càng nói càng tức, ở trong một đoạn thời gian qua thì bởi vì Bùi Đông Lai trả đũa nên Diệp gia đã tổn thất thảm trọng, thân là gia chủ Diệp gia nên hắn đã nín giận, lúc này mới có thể phát tiết ra.
- Ngài nên rõ ràng, từ nhỏ đến giờ tôi chưa bao giờ lợi dụng thế lực của gia tộc để làm gì cho mình.
Diệp Cô Thành mở miệng, giọng nói mang theo vài phần thất vọng:
- Sở dĩ tôi muốn nói chuyện với ngài không phải là vì bản thân mình càng không phải là vì Đông Lai.
- Ha ha, vậy cậu nói cho ta biết, cậu vì cái gì?
Lời nói của Diệp Cô Thành khiến cho Diệp Thạch cười lạnh:
- Chẳng lẽ cậu nói cho ta biết cậu vì Diệp gia sao?
- Nếu ngài muốn để Diệp gia rơi xuống thì có thể lựa chọn không đi.
Giọng nói của Diệp Cô Thành đã khôi phục lại vẻ lãnh mạc:
- Tôi ở tứ hợp viện đợi ngài.
"Đô... Đô..."
Nghe được tiếng "Đô... Đô..." thì Diệp Thạch tức giận đến cả người run lên, sau đó hắn bắt buộc bản thân phải tình táo trở lại rồi gọi điện cho thư ký của mình, nói:
- Chuẩn bị xe trở về tứ hợp viện.
Sỡ dĩ lựa chọn cùng Diệp Cô Thành gặp mặt, là bởi vì muốn nghe lời giải thích của Diệp Cô Thành.
Hắn biết Diệp Cô Thành sẽ không bao giờ nói những lời dọa nát vô căn cứ.
- Chẳng…chẳng lẽ tên nghiệt chủng kia có thể ứng phó được nguy cơ lần này?
Trên đường trở về tứ hợp viện Diệp Thạch vẫn nghĩ về vấn đề này nhưng mà hắn nghĩ hoài vẫn không ra.
Vì thế hắn chỉ lắc đầu, không suy nghĩ nữa mà là tính đợi sau khi gặp mặt Diệp Cô Thành sẽ hỏi rõ.
- XX, Diệp thiếu tướng đang đợi ngài ở bên trong thư phòng.
Diệp Thạch vừa mới xuống xe thì một gã bảo tiêu bước lên báo lại.
Không có hé răng, Diệp Thạch điều chỉnh lại cảm xúc thì đi vào tứ hợp viện, đi lên thư phòng.
Nguồn tại http://Truyện FULLTrong thư phòng, Diệp Cô Thành cầm lấy một quyền " Tôn Tử binh pháp" cúi đầu xem.
Diệp Thạch đi vào thư phòng, thấy Diệp Cô Thành đang cầm " Tôn Tử binh pháp" thì tức giận:
- Lấy tình tình của cậu thì bao giờ cậu cũng đặt an nguy của quốc gia lên đầu, từ trước đến nay cậu không bao giờ lo lắng cho cái nhà này, bây giờ bản thân ta muốn nghe cao kiến của cậu.
Diệp Cô Thành nghe vậy thì buông quyển " Tôn Tử binh pháp" xuống, sắc mặt phức tạp nhìn vào Diệp Thạch, không khỏi thầm thở dài ở trong lòng.
- Thứ nhất, chuyện đánh cắp kho số liệu quân sự của M là kế hoạch của Đông Lai, do nó tạo lên.
Diệp Cô Thành mở miệng, mới mở miệng đó là ngữ xuất kinh nhân.
Hả?
Diệp Thạch nghe vậy thì đồng tử mở to ra, trong mắt hiện lên vài phần hoảng sợ, càng nhiều là không tin.
- Thứ hai, là tôi cố ý bại lộ.
Diệp Cô Thành mở miệng lần nữa.
"Bá!"
Nghe được những lời này thì sắc mặt của Diệp Thạch liền đại biến.
Hiển nhiên hắn nằm mơ cũng không ngờ Diệp Cô Thành sẽ chủ động để bại lộ ra.
- Cậu… Cậu tại sao phải làm như vậy?
Khiếp sợ trôi qua, Diệp Thạch hỏi ra nghi hoặc ở trong lòng.
Diệp Cô Thành thản nhiên nói:
- Đẩy mạnh đại thế, làm ra giả dối.
- Nói rõ.
Trong lòng Diệp Thạch có chút bất mãn nhưng mà hắn không có phát hỏa mà dợi Diệp Cô Thành nói rõ.
- Ngài nên biết ân oán của Đông Lai với nghị viện Mafia, bộ lạc Cuồng Nhân cùng Thần Võng.
Diệp Cô Thành không dấu diếm nữa, nói ra kế hoạch của Bùi Đông Lai:
- Nó biết rõ lần này đến M sẽ nguy hiểm cho nên hắn mới tiềm nhập vào máy bay của một ban nhạc công ty hắn qua bên Hollywood, nó qua M để cùng hòa đạm với nghị viện Mafia, dẫn xuất hội trưởng nghị viện Mafia đang núp trong bóng tối ra bên ngoài.
- Khi hội trưởng nghị viện Mafia trồi lên mặt nước thì hắn lựa chọn giống trống khua chiêng đến M là để hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của thế giới, để cho tôi yểm trợ đột nhập vào M.
- Khi nó cùng những thành viên quan trọng của nghị viện Mafia gặp mặt thì tôi đã âm thầm giết chết hội trưởng nghị viện Mafia, vì hắn tiêu trừ tai họa ngầm, sau đó thông qua hắn che dấu, tôi đã âm thầm tiến vào căn cứ quân sự để đánh cắp tập tài liệu kia, mà nó lợi đụng cái chết của hội trưởng nghị viện Mafia, phân tách nghị viên Mafia, mượn dao giết người.
- Sau khi lấy được tập tài liệu kia thì tôi sẽ cùng hắn xử lý những thành viên trung tâm của bộ lạc Cuồng Nhân và Thần Võng.
Nói tới đây, chân mày Diệp Cô Thành khẽ nhíu lại:
- Bởi vì tôi đến chậm so với dự tính nên đã làm cho kế hoạch bị bại lộ một chút, Tiểu Hồng đi theo nó đã bị đánh trọng thương, may mắn là Tiểu Hồng đã tránh được một kiếp, thuận lợi trở về cùng tôi.
- Cậu nói hắn cố ý để bại lộ ra để thôi động thế giới…nhưng mà tại sao ta lại cảm thấy được cậu lại không nỡ để 2 đứa nghiệt chủng kia chết thế?
Lúc này nghe được Diệp Cô Thành nói thế thì giọng nói của Diệp Thạch có chút không tốt mà hỏi ngược lại.
Diệp Cô Thành cũng không để ý, mà là tiếp tục nói:
- Thôi động đại thế, tạo ra giả dối. Đây là để phía bên M biết để bên M phản ứng, thậm chí là muốn đánh trận.
- Điều này ta thấy rồi.
Ánh mắt Diệp Thạch lộ ra vẻ hoài nghi:
- Ta muốn biết, dựa vào cái gì mà cậu nói có thể tiêu trừ được nguy cơ? Hoặc là nói mục đích cuối cùng là gì?
- Ngài hẳn là còn nhớ buổi diễn thuyết tại Yến Viên?
Diệp Cô Thành hỏi một đằng, trả lời một nẻo:
- Ngày đó, nó đã làm ra một đề tài náo động cả lĩnh vực tài chính.
- Chuyện này ta biết.
Diệp Thạch biết được chuyện này, nhưng hắn cho rằng chẳng lẽ Bùi Đông Lai dựa vào cái này để gọi nhịp với Diệp gia ư?
- Chẳng lẽ cậu cho rằng hắn dựa vào cái này có thể xóa được nguy cơ sao?
- Đông Lai đã lấy bản hệ thống kinh tế kia làm cơ sở, bày ra một phương án tài chính, kế hoạch này đã được những chuyên gia kinh tế mà người đứng đầu là Cổ Bồi Nguyên xem xét và sửa chữa lại một ít lỗi nhỏ, kế hoạch này có thể thực hiện được.
Diệp Cô Thành gằn từng chữ:
- Tôi nói thôi động đại thế, chính là muốn để M bày ra tư thế đánh trận, thả lỏng ở phương diện Kinh Tế, toàn bộ M sẽ chú ý vào quốc tế, lúc đó phương diện tài chính sẽ là lúc cảnh giác yếu nhất, lúc ấy Đông Lai sẽ sử dụng kế hoạch kia để làm cho M trở tay không kịp, chỉ cần Kinh Tế M đóng băng thì quốc nội của M sẽ đại loạn, mắt khác những thành viên khác cũng thế, lúc ấy bọn hắn chỉ có thể lựa chọn lui binh, huống hồ là ai lại không biết, bởi vì uy hiếp Hạt Nhân củtruyen360.com mà không có nước nào dám phát động chiến tranh toàn diện.
- Cho dù kế hoạch của hắn có khả thi thì hắn dựa vào cái gì để làm Kinh Tế M tổn thương?
Diệp Thạch nở nụ cười khinh thường:
- Dựa vào Kinh Tế quốc gia sao?
- Lấy Kinh Tế quốc gia cùng với tập đoàn liên minh Hoa Hạ cùng gia tộc De Rothschild ra tay làm cho M không trở tay kịp, cái này cũng chẳng khó gì.
Vẻ mặt Diệp Cô Thành tự tin nói:
- Đến lúc đó thì những tập đoàn tài chính khác sẽ không buông tha mà liền cướp sạch M.
"Ách..."
Nghe thế thì Diệp Thạch cũng biết rằng kế hoạch này có thể thực hiện được, bất quá hắn cũng nhíu mày:
- Các cậu dựa vào cái gì mà cam đoan gia tộc La De Rothschild sẽ ra tay?
- Cái này thì Đông Lai sẽ cho chúng ta câu trả lời thỏa mãn.
Trong đầu hiện ra vẻ măt tự tin của Bùi Đông Lai thì Diệp Thạch nói:
- Mặt khác vì thực hiện mục tiêu này là cách đây 1 tháng liên minh Hoa Hạ đã bắt đầu bố cục, ra tay rồi.
Diệp Thạch trầm mặc, dường như đang suy nghĩ về xác suất thành công của kế hoạch này, dường như cũng không phản bác được.
- Tôi biết được ngài bởi vì từng bị Đông Lai trả thù, đả kích nên vẫn luôn chờ cơ hội để đâm một kích trí mạng vào Đông Lai nhưng mà tôi phải nói cho ngài biết, vô luận là ngài hay Diệp gia thì mpki người đều không có đủ tư cách làm đối thủ của nó, nó sớm đã đem chiến trường chuyển ra quốc ngoại rồi.
Mắt thấy Diệp Thạch trầm mặc, nghĩ đến hành vi Diệp Thạch tự chui đầu vào rọ, Diệp Cô Thành lạnh giọng nhắc nhở nói:
- Bởi vì một vài nguyên nhân nó đã để cho Diệp gia một con đường sống. Sau này tôi xin khuyên ngài không nên chủ động trêu chọc nó, chỉ cần nó nguyện ý thì lúc nào nó cũng có thể tiêu diệt Diệp gia này.
" Lộp bộp"
Lại nghe Diệp Cô Thành nói thế, Diệp Thạch chỉ cảm thấy có một tiếng sấm nổ vang bên tai làm cho cả người hắn cứng hắn, hắn mở miệng, cố gắng phản bác nhưng không thể phun ra chữ nào.
Hắn chỉ lời nói của Diệp Cô Thành giống như một bàn tay vô hình tát vào mặt hắn.
Không vang dội như đủ đau.
Dưới ánh đèn, vẻ mặt của hắn vô cùng biệt khuất cùng bất đắc dĩ, càng nhiều là còn lại là vô lực...
Diệp gia, thất bại thảm hại!