Nguồn: truyen360.com
Bạch Minh cũng có chút đau lòng vì chỗ bị hỏng này, nhưng cũng không có thật sự để ý.
Mao lão và Bạch Minh đồng thời ngẩn người xem phần đáy bàn, tuy có chút tối nhưng nhìn cũng là đồ lâu đời.
Bạch Minh và Mao lão đồng thời gật gật đầu, Mao lão còn hâm mộ nhìn Bạch Minh, điều này làm cho Bạch Minh có chút kích động trong lòng nhưng hắn vẫn duy trì bình tĩnh.
Lý Dương trong lòng cũng có chút hâm mộ Bạch Minh, nhưng mà chỉ hâm mộ thôi chứ không có ý gì khác. Những thứ mà hắn chiệm tiện nghi được còn tốt hơn thứ này nhiều, hơn nữa Lý Dương cũng đã thấy rất nhiều bảo bối rồi nên sẽ không đi ghen tỵ với người khác.
-Thầy Bạch, thế nào? Cái bàn này các người mua không?
Chờ Bạch Minh đứng dậy, Chu Đại Hải liền hỏi, ông lão kia cũng ngẩn đầu nhìn thoáng qua Bạch Minh.
Mao lão lấy tay vuốt ve phần mép cái bàn, cái bàn này rất không tệ, có đầy đủ các biểu hiện của một món đồ cổ.
-Không phải cái bàn, là cái bàn dài
Mao lão nói một câu, Cận Đại Hải có chút sững sốt, hắn vội vàng nói:
-Bàn dài hay không bàn dài gì cũng được, nó không phải là bản để đồ vật ư, nó chỉ cao và dài hơn bàn bình thường một chút mà thôi
Mao lão cười khổ lắc đầ rồi không nói chuyện nữa, nói chuyện với tên này hoàn toàn tìm không thấy điểm chung.
Lý Dương hiểu ý Mao lão, bàn dài và bàn có tác dụng gần giống nhau nhưng ý nghĩa lại khác nhau.
Bàn và Án có chỗ khác nhau lớn nhất đó là trên mặt tinh thần, ở thời cổ đại bàn và Án có tầm quan trọng hoàn toàn khác nhau, Án thì phải cao hơn bàn nhiều, ví dụ như Án đặt lư hương, bài vị tổ tiên thì phải làm cao hơn nhiều, bình thường những thứ dung để thờ cúng thì thường được đặt lên Án chứ không ai đặt lên bàn cả.
Cũng vì nguyên nhân này mà Án thời cổ đại thường được làm bằng những loại gỗ cao câp, cái bàn dài trước mặt này chính là một trong số đó, chỉ tiếc là những thứ này Cận Đại Hải đều không biết, Mao lão nói với hắn chẵng khác nào đàn gãy tai trâu.
-Nếu có thầy Thái đi cùng là tốt rồi
Bạch Minh đột nhiên lắc lắc đầu nói môt câu, Lý Dương và Mao lão đều gật gật đầu, tthầy Thái trong lĩnh vực này tuyệt đối có quyền uy, trên phương diện này nhãn lực của ông mạnh hơn mọi người rất nhiều, nếu có ông ở đây thì cái bàn này rất nhanh có thể biết được tốt xấu.
-Rốt cuộc là các người có mua hay không, đừng có chà xát nữa
Ông lão đột nhiên nói một câu, khi nói còn có vẽ mất bình tĩnh, nói xong lại đứng lên rồi đi vào bên trong.
Bạch Minh nhìn thoáng qua kia Cận Đại Hải rồi vội vàng chạy theo.
-Ông lão, ngài đừng nóng vội, chúng tôi mua nó, ngài muôn bao nhiêu tiền?
Bạch Minh mỉm cười hỏi ông lão, cái bàn dài này rất tốt, Mao lão và Lý Dương cũng không phản đối. Ba người bọn họ là chuyên gia giỏi trong nước, Bạch Minh cho dù không tin chính mình cũng sẽ tin tưởng Mao lão và Lý Dương, đặc biệt là Lý Dương, vua kiếm tiện nghi.
Ông lão nói:
-Con tôi phải kết hôn, nhà gái yêu cầu phải có nhà ở, bây giờ tôi còn thiếu 120 vạn. Nói thật, cái bàn này mấy năm trước chuyên gia đã từng xem qua, bọn họ nói nó có giá hơn trăm vạn, tôi cũng sẽ không lấy nhiều, 120 vạn, mấy năm nay nó cũng không phải chỉ tăng thêm 20 vạn phải không?
-Một trăm hai mươi vạn?
Bạch Minh quay đầu lại nhìn thoáng qua cái bàn, xem ra ông lão này không phải là không biết giá trị của nó.
Có điều cũng may đây là giá của vài năm trước, mấy năm nay giá của những thứ này tăng lên rất nhiều, một cái bàn dài như thế này nếu đem đi đấu giá thì ít nhất cũng được sáu bảy trăm vạn. Cho dù có rẽ hơn thì cũng phải hơn bốn trăm vạn, nếu có thể mua với giá 120 vạn thì sẽ lời được hơn trăm vạn.
-Ông lão, mấy năm trước là mấy năm trước, hiện tại là hiện tại, cái bàn này thật sự không tệ, nhưng mà bây giờ đang khùng hoàng tài chính, cái bàn náy nếu bán với giá 120 vạn thì lại có chút đắt
Lý Dương đang xem xét cái bàn khi nghe Bạch Minh nói vậy cũng ngừng xem xét tiếp, không ngờ Bạch Minh cũng là một tên gian thương, ngay cả khủng hoảng kinh tế cũng lôi vào đây.
Mao lão lắc đầu cười cười, ông cũng không có ngoài ý muốn với việc này, chuyên gia cũng là nhân, thấy được đồ tốt thì cũng muốn dung giá rẽ nhất để mua nó.
-Anh lừa ai vậy? Tôi nói thật cho mọi người biết, mấy ngày trước đã có người tới xem qua, hơn nữa còn kiểm tra kỹ thuật gì gì đó nữa, cái bàn này chắc giá 120 vạn, bớt 1 xu tôi cũng không bán
Giọng của ông lão lớn hơn không ít, hơn nữa ông ta còn khinh thường nhìn bạchMinh, khủng hoảng kinh tế cugn4 không thể nào trả giá giúp Bạch Minh được.
Bạch Minh cười khổ, trong lòng cũng có chút khẩn trương, xem ra người chú ý tới thứ này không ít.
Suy nghĩ một chút Bạch Minh vẫn chưa từ bỏ, hắn vẫn tiếp tục mặc cả với ông lão, Lý Dương và Mao lão thì nhìn những thứ khác trong phòng, xem thủ coi có cái gì tốt nữa không.
Cái Lư hương kia Lý Dương không để ý tới, nhìn thì nó thật cổ nhưng mà cùng lắm thì nó cũng chỉ là thời dân quốc mà thôi, giá trị không cao, thứ thế này ở những cửa tiệm đồ cổ bình thường cũng có thể thấy được, Lý Dương quả thật là không hề có chút hứng thú nào với nó.
Trong phòng không có cái gì đáng giá, bên trong thì có một cái giường củ, Mao lão và Lý Dương đều vội vàng đi vào xem.
Nhưng mà nhìn thoáng qua hai người lập tức thất vọng, đây là một cai giường gỗ rất bình thường, tuy có chút cổ nhưng tuyệt đối là không tới sáu mươi năm.
Trở lại phòng khách, Bạch Minh vẫn còn mặc cả với ông lão, Cận Đại Hải còn thỉnh thoảng nói giúp Bạch Minh vài câu, nhưng mà ông lão kia thì không nói gì, 120 vạn là 120 vạn, một xu cũng không bớt.
Lý do của ông lão cũng rất đơn giản, con trai kết hôn cần nhiều tiền như vậy, không đủ liền thì mua không được nhà, không mua được nhà thì không thể cưới vợ, nếu không cưới vợ được thì cần gì bán nó.
-Một trăm hai mươi vạn cũng có thể, Bạch Minh cũng còn kiếm được một ít
Mao lão thở dài rồi nói với Lý Dương, trong phòng khách chỉ còn 2 người bọn họ nên không sợ bên ngoài có người nghe được.
Lý Dương gật gật đầu, trong lòng thì suy nghĩ có cần nói với Trịnh Khải Đạt một chút về việc này không, nếu sau này Bạch Minh muốn bán nó thì cũng có thể bán đấu giá ở công ty của bọn họ, cái bàn dài này chính là một thứ tinh phẩm đó.
Lý Dương thuận thế ngồi lên ghế, cái ghế này thoạt nhìn rất cổ, nhưng kỳ thật là một món đồ mới được làm, Mao lão cũng ngồi ở bên cạnh, ghế dựa mới từ sớm hắn đã nhìn ra.
Nhìn cái bàn dài, Lý Dương chậm rãi sử dụng năng lực đặc thù, thời gian gần đây hắn thường xuyên sử dụng năng lực đặc thù, hiện tại Lý Dương đã có thói quen trước xem xét sau đó dung năng lực đặc thù để kiểm tra lại, như vậy thì càng có thể học được nhiều hơn.
Hình ảnh lập thể xuất hiện rồi bao phủ cái bàn dài, ngay sau đó, Lý Dương trợn mắt ngồi ngay đó
Cái bàn dài mà ba người thấy không tệ không ngờ chỉ có một tầng màu vàng nhạt, cái bàn dài chỉ có một chân bàn là có bảy tầng màu vàng mà thôi.
Dưới hình ảnh lập thể, Lý Dương phát hiện thứ này không phải toàn bộ là Cúc Hoa Lê làm thành mà chỉ có một lớp mỏng mà thôi, phần lớn cái bàn đều được làm bằng loại gỗ thong thường mà thôi.
Mà ngay cỏ chỗ có bảy tầng màu vàng cũng rất là mỏng manh cho thấy nó chỉ được người khác dán lên đó mà thôi, dưới hình ảnh lập thể vết nói xuất hiện vô cùng rõ ràng.
Lý Dương có chút trợn mắt há hốc mồm, ba người không ngờ đều bị gạt, nếu không phải có đặc thù năng lực thì thứ này đã bị họ mua rồi, thứ này không ngờ lại là một cái sản phẩm phỏng chế cao cấp.
-Một trăm hai mươi vạn thì một trăm hai mươi vạn, ông lão, tôi có thể đưa trước 100 vạn, 20 vạn còn lại vài ngày nữa tôi đưa cho ông, tôi cò thể viết một tò giấy nọ, được không?
Bên trong truyền tới giọng nói của Bạch Minh, xem ra hắn đã không thể làm gì ngoài cách đáp ứng rồi.
-Giấy vay nợ? Thật sự là vài ngày trả ư?
Ông lão nghi ngờ nhìn Bạch Minh, ít nhất thì hắn cũng không từ chối, trong mắt Bạch Minh hiện ra một tia vui mừng.
-Ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ trả, tôi có thể viết rõ trên giấy vay nợ, nếu trong kỳ hạn mà tôi không thể thanh toán thì ngái có thể mang cái bàn này về, một trăm vạn kia coi như tôi tặng không cho ngày
Bạch Minh lập tức vỗ bộ ngực lớn tiếng nói, Lý Dương trong lòng còn đang cảm thán, giới đồ cổ thật sự là rất lớn, ba chuyên gia không ngờ còn bị gạt, vậy thì chuyện gì mà không thể xảy ra chứ?
Cho dù là Bạch Minh hay Mao lão đều là những chuyên gia xuất hiện thường xuyên trên TV, bọn họ có danh tiếng khá lớn, gan của những tên lừa đảo này thật là lớn, không ngờ chuyên gia cũng dám gạt.
Có điều suy nghĩ một chút Lý Dương cũng hiểu được, không phải chuyên gia thì cũng chưa chắc là dễ lừa như vậy, Bạch Minh và Mao lão là chuyên gia, nhưng tinh thong về đồ gốm chứ không phải đồ gka dụng cổ đại. Bọn họ có than phận chuyên gia nên càng thêm tự tin, chỉ cần thứ họ xem chuẩn thì liền ra tay chứ không giống như người bình thường, cho dù thấy thích thì bọn họ vẫn do dự, thậm chí còn tìm chuyên gia tới hổ trợ, rất ít người dám mua những thứ mà mình vừa mới nhìn thấy.
Nghĩ như vây thì tìm người bình thường còn không bằng tìm chuyên gia để lừa gạt, như vậy thì cũng dễ lừa gạt thành công hơn, chỉ cần không phải chuyên gia tinh thong mặt này thì cũng không tốt hơn người bình thường bao nhiêu cả.
Nếu như là Thái Quốc Khánh tới thì lại khác, chỉ dựa vào kinh nghiệm của hắn thì hắn rất nhanh có thể nhìn ra vấn đề, có đều nếu như người này đi theo thì bọn hắn cũng sẽ không dẫn Bạch Minh tới chỗ này đâu.
Thu hồi đặc thù năng lực, Lý Dương đi vào bên trong, Bạch Minh đã chuẩn bị ký hợp đồng, ký hợp đồng xong, đưa tiền là Bạch Minh có thể mua được cái bàn dài, sau đó trơ mắt nhìn 100 vạn không cánh mà bay, về phần hai mươi vạn kia, bọn lừa đảo cũng không dám đi lấy.
-Khụ khụ
Lý Dương ho nhẹ hai tiếng, Bạch Minh lập tức quay đầu nghi hoặc nhìn Lý Dương, Lý Dương nháy mắt với Bạch Minh, Bạch Minh nói lời xin lỗi với ông lão rồi đi đến bên cạnh Lý Dương.
-Thầy Bạch, đừng vội kỳ hợp đồng, tôi cảm giác có chỗ nào đó rất kỳ lạ
Lý Dương nói với Bạch Minh một câu, Bạch Minh kinh hãi, đây chính là việc làm an trị giá trăm vạn, nếu nó thệ sự có vấn đề thì Bạch Minh chỉ có nước khóc.
-Chỗ nào không đúng?
Bạch Minh khẩn trương hỏi, hắn cũng không có nghi ngờ Lý Dương, chẳng qua là việc buôn bán trị giá trăm vạn rất ít gặp, theo bản năng thì hắn không muốn việc làm ăn này không thàh công.
-Hiện tại khó mà nói, một lát nữa sẽ nói sau, tốt nhất là anh nên thương lượng với thầy Thái một chút về cái bàn này
Lý Dương nhìn xung quanh một chút rồi trả lời, hắn cũng không sợ vạch trần âm mưu rồi những kẻ lừa đảo tới trả thù hắn, Lưu Cương đang bên cạnh hắn, đừng nói là một ông lão và một người trung niên, cho dù là mưới mấy người hắn cũng không sợ.
Cận Đại Hải nhìn thoáng qua ông lão, trong mắt ông lão lóe lên chút ánh sáng, nhưng không nói gì mà chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, sắc mặt Bạch Minh có chút thay đổi, cho dù bọn họ có ngốc hơn nữa cũng biết được là đã xảy ra chuyện.
-Thực xin lỗi, ông Cận, là như vậy, là như thế này, tiền của tôi bị vợ tham ô một phần rồi, ông có thể chờ tôi vài ngày không, thứ này ngài để lại cho tôi, vài ngài sau khi có tiền tôi sẽ thanh toán luôn một lần cho ngài
Do dự một hồi, Bạch Minh mới quyết định, tuy việc làm ăn trị giá một trăm vạn mất đi rất đáng tiếc nhưng hắn vẫn quyết định nghe theo, có điều không phải ngay lập tưc từ chối mà muốn kéo dài thời gian. Hắn cũng muốn nghe ý kiến của Lý Dương, hơn nữa cũng muốn nhờ thầy Thái xem xét một chút.
-Hừ, không có thành ý, thứ này tôi khọng bán cho các anh
Ông lão hừ lạnh một tiếng rồi đuổi khách:
-Đi, đi hết, tất cả ra ngoài hết cho tôi
Cận Đại Hải vôi giữ chặt ông lão khuyên nhủ vài câu rồi lại chạy tới chỗ Bạch Minh nói vài tiếng, Lý Dương không có nghe rõ ràng bọn họ nói gì cũng không có hứng thú nghe, âm mưu đã bị hắn khám phá nên hắn không có hứng thú tiếp tục ở lại chỗ này.
-Chú ba, chú ba, chú có nhà không?
Ngoài cửa đột nhiên lại truyền tới tiếng đập cửa, bên ngoài có một người giống như Cận Đại Hải khi nảy vừa đập cửa vừa hô.
Ông lão không thèm để ý tới Bạch Minh mà đi ra ngoài.
Bên ngoài đứng ba người, trong đó có một người lớn tuổi hơn Bạch Minh một chút, hắn và Cận Đại Hải nhìn rất giống nhau, khi thấy Cận Đại Hải thì hắn có chút sững sốt.
Sau khi sững sốt một chút người trung niên kia lập tức đi tới chỗ ông lão, nói:
-Chú ba, ông chủ Cao tới, hơn nữa còn cầm tiền mặt theo, ông chủ Cao đã xem xét qua nên quến định mua nó
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ