Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 333: Bảo bối dưới đất

Nhóm dịch: QuyVoThuong

Nguồn: truyen360.com

110 lần này tới rất nhanh, lúc Lý Dương báo cảnh sát đã nói đây là vụ lừa đảo trên trăm vạn, việc này đối với nơi này là một vụ án không nhỏ.

Nghe được âm thanh của còi cảnh sát, ông già kia hoàn toàn tuyệt vọng, hai tên kia bị Lưu Cương chế trụ đến bây giờ vẫn chưa thể đứng lên, cảnh sát thấy thế vội đưa bọn họ vào bệnh viện, có chuyện gì thì để sau hãy nói.

Những tên cảnh sát này đều biết Mao lão, bọn họ vừa sợ vừa nhiệt tình đi lên tiếp đón. Đây là chỗ tốt khi thường xuyên xuất hiện trên TV, sau khi biết bọn người Lý Dương đều từ Bắc Kinh đến thì bọn họ không dám chậm trễ. Bắc Kinh chính là vùng đất dưới chân vua, bất cứ người nào trong đó đều có bối cảnh không nhỏ, chỉ cần đắc tội một người trong đó thì mình có chết thế nào cũng không rõ nữa.

Thái độ của cảnh sát rất tốt làm cho Lý Dương yên tâm không ít, lúc cảnh sát hỏi chuyện Lý Dương đều quay đầu nhìn vào bên trong.

-Lý lão đệ, cậu đang nghĩ gì thế?

Bạch Minh đột nhiên hỏi, tuy nói gặp kẻ lừa đảo nhưng mà tâm trạng bây giờ của Bạch Minh vẫn không tệ, ít nhất thì lần này hắn không có mua nhầm đồ giả, vừa mới tham gia hội giao lưu của những chuyên ra liền bị gạt thì lần sau cho dù có mời thì hắn cũng không dám tham gia hội giao lưu nữa đâu.

Lần này nhờ có Lý Dương hắn mới có thể tránh khỏi việc bị gạt, vì cảm kích nên hắn luôn chú ý tới Lý Dương, Lý Dương có chút không đúng hắn liền phát hiện ra.

-Không có gì, tôi đang suy nghĩ kẻ lừa đảo thuần thục như vậy hẳn là không phải lần đầu tiên, hơn nữa cái bàn kia làm giả quả thật rất cao minh, có thể làm giả một thứ như thế trong nướ không có nhiều người có thể làm được đâu, người như vậy nếu ở nơi này thì hàng xóm xung quanh không thể nào không biết được, nhưng mà xung quanh cũng quá mức im lặng đó nha

Mao lão và tên mập đều đi tới, tên mập kinh ngạc nhìn Lý Dương, nhìn một hồi hắn mới nhận ra Mao lão, Bạch Minh và Lưu Cương đều lấy Lý Dương là trung tâm.

Trình độ xem đồ cổ của tên này không tốt lắm, nhưng ánh mắt nhìn người của hắn thì rất chuẩn, Lý Dương tạo cho hắn một cảm giác rất không bình thường.

-Vị tiên sinh này, ngài nói rất đúng, chúng tôi đi xung quanh hỏi thăm một chút

Một cảnh sát bên cạnh vội vàng nói, lúc nói chuyện hắn còn lộ ra một nụ cười nịn nọt. Khi nghe chỗ này gặp chuyện, người láy xe của Lý Dương cũng đã chạy vào trong xem, khi nhìn thấy biển số xe dặc thù này đám cảnh sát bị hù không nhẹ, sau khi biết được chủ xe là Lý Dương thì bọn họ làm việc không chút qua loa nào.

Những cảnh sát này cấp bậc không cao, nhưng noi này rất gần Bắc Kinh nên bọn họ cũng biết không ít biển số xe đặc thù.

-Khoang đã, tôi có thể đi cùng các anh không?

Lý Dương lập tức gôi tên cảnh sát kia lại, tên đội trưởng đang chỉ huy vội vàng nhìn lại, vị Lý Dương trước mặt này đã bị hắn xem thành một Thái tử gia ở Kinh Thành rồi, nếu hầu hạ không tốt thì sẽ rất phiền phức, nhưng mà nếu hầu hạ tốt thì nói không chừng hắn sẽ có được rất nhiều chỗ tốt, cơ hội như vậy sao hắn có thể nhường cho thuộc hạ được chứ.

Tên mập có vẽ rất kinh ngạc, hắn không rõ vì sao những cảnh sát này lại tốt với Lý Dương như vậy. Hắn và tên bảo tiêu đều không có đi ra ngoài nên không biết có một chiếc xe với biển số đặc thù đang đậu bên ngoài.

Đôi khi, biển số xe cũng là tượng trưng cho thân phận, lần này Lý Dương chính là dựa hơi vào Hà lão thì mới có thể thuận lợi như vậy.

Mới vừa gõ cửa, một người trung niên hơn năm mươi tuổi, khi nhìn thấy bên ngoài có hai cảnh sát thì người này có chút sợ hãi.

Đi vào bên trong, tâm trạng của Lý Dương rất hưng phấn, lúc quét hình xem coi có những tên lừa đảo nào khác trong nhà không thì Lý Dương ngoài ý muốn phát hiện bảo bối, hơn nữa còn là bảo bối bị tùy ý vứt bỏ còn nữa thứ có thể làm cho Lý Dương hưng phấn thì nó nhất định là không bình thường.

-Tôi không biết bọn họ, một tháng trước bọn họ mới tới thuê nơi này, sau đó thường xuyên có người tới đây, chúng tôi cũng không biết họ đang làm gì nữa

Lý Dương và cảnh sát còn chưa bắt đầu hỏi thì người phụ nữa đả mở miệng giải thích, lúc giải thích còn rất khẩn trương.

Cảnh sát nhìn thoáng qua Lý Dương, lúc thấy Lý Dương đang đánh giá xung quanh thì họ nhẹ nhàng thở ra rồi bọn họ lập tức hỏi người phụ nữ một số vấn đề chi tiết như là bọn họ có mầy, người, có bao nhiêu người thường xuyên lui tới nơi này, những người nào thường xuyên ra vào sân. Bọn họ hỏi vô cùng cẩn thận, từ trước tới nay bọn họ cũng chưa từng hỏi kỹ như vậy.

-Đây là nơi nào vậy?

Lý Dương đột nhiên chỉ chỉ vào thừ bên cạnh căn phòng, những cảnh sát đang hỏi lập tức đưa người phụ nữ tới, thái độ vô cùng tốt làm cho Lý Dương rất cảm thán, người chính phủ có đặc quyền quả thật là có khác.

-Đây là nơi chúng tôi đặt củi lửa và than đá, hiện tại trong thôn rất nhiều đều dung khí ga nên nơi này không còn sử dụng nữa

Người phụ nữ trung niên trả lời, trong lòng người này đang rất khẩn trương, những kẽ lửa đảo vì sợ có người tố cố nên những hàng xóm xung quanh mỗi nhà đều được chúng đưa cho 300 để cho bọn họ trở giúp che giấu nói bọn họ là người trong thôn. Lúc ấy mọi người đều cầm tiền, người phụ nữ này cũng như vậy, nhưng mà khi gặp chuyện thì người này thấy có chút sợ hãi, không biết có vì việc này mà mình trở thành đồng phạm hay không.

Tên cảnh sát đi tới trước mặt Lý Dương rồi nhỏ giọng nói một câu:

-Lý, Lý tiên sinh, có vấn đề gì không?

-Không, các người cứ làm việc của mình đi, tôi chỉ có chút tò mò với nơi này mà thôi

Lý Dương lập tức lắc đầu, trong này tất nhiên là cò vấn đề, bên trong có một món bảo bối, Lý Dương hiện đang rất rầu rĩ tìm cách để lấy nó ra.

Món bảo bối này thoạt nhìn không có chút thu hút nào, nó là một khối đá không có chút thu hút nào, hơn nữa nó còn đặt chung với những khối đá khác. Cũng chỉ có Lý Dương mới hiểu được khối đá không chút thu hút này mới thật sự là bảo bối, chỉ một khối đá thề này cũng đủ để mua một phòng ở trên Bắc Kinh rồi.

Nhíu nhíu mà, Lý Dương vẫn quyết định đi vào, lúc đi vào Lý Dương không thể không cúi đầu, bên trong phòng có một mùi rất hôi và rất nhiều mạng nhện, hiển nhiên là nơi này rất lâu chưa có người quét dọn rồi.

Bên ngoài Bạch Minh và Mao lão nhìn nhau, trên mặt đều có chút mê hoặc, họ không rõ vì cái gì Lý Dương lại chạy vào một căn phòng nhỏ như thế.

Lưu Cương thì đứng ở bên ngoài, hắn cũng không có kinh ngạc gì, Lý Dương làm việc gì đều có lý do cả, hiện tại Lưu Cương đã tin tưởng Lý Dương một cách mù quáng rồi.

Một lát sau, Lý Dương đã từ trong căn phòng đi ra, trên tay còn cầm một khối đá chẳng có chút quy tắc nào.

Mấy thứ này ở nông thôn rất là bình thường, Mao lão và Bạch Minh càng ngày càng mê hoặc, hòn đá này vừa nhìn là biết không có tác dụng gì, nhiều nhất chỉ là để những đứa bé dung làm đồ chơi mà thôi, ai cũng không biết Lý Dương lấy thứ này ra làm gì.

-Xin chào, thứ này mọi người có bán không?

Lời của Lý Duong thiếu chút nữa làm cho Mao lão và Bạch Minh bất tỉnh, Lý Dương tự dưng đi vào căn phòng còn chưa tính, bây giờ còn muốn mua một khối đá không có chút lợi ích nào, loại đá này khắp núi đều có, chỉ cần đi ra ngoài tùy tiện tìm một chút là thấy.

Bạch Minh cẩn thận nhìn khối đá một chút nhưng một lát sau vẫn lắc lắc đầu, hắn có loại cảm giác không phải Lý Dương điên thì người điên là hắn.

-Ông chủ cứ nói đùa, đây chỉ là khối đá bình thường, nếu ngài muốn thì cứ trực tiếp cầm đi là được

Người phụ nữ trung niên kia lắc đầu, Lưu Cương thì kỳ quái nhìn mấy tảng đá, chỉ có Lưu Cương mới không có nghi ngờ về hành động của Lý Dương, bình thường thứ mà Lý Dương tấy tốt, người khác thấy không tốt thì nó chính là bảo bối, đây chính là kinh nghiệm mà hắn tồng kết được trong đoạn thời gian qua.

-Không nên, đây là thứ của các người tôi không thể lấy không được, mấy tảng đá này tôi cho các người một nghìn

Lý Dương lắc lắc đầu, Bạch Minh lần này thiếu chút nữa là ngất xỉu, mấy khối đá này Lý Dương không ngờ lại dùng một nghìn để mua, cho dù Lý Dương có nhiêu tiên hơn nữa thì cũng không nên làm như thế này chứ.

-Không cần, không cần, đây chỉ là những khối đá bình thường, ngài muốn lấy thì cứ lấy, không cần trả thù lao

Người phụ nữ lắc đầu, khi nói chuyện còn len lén liếc nhìn những cảnh sát bên cạnh, người này hiện giờ đang chột dạ, những người này đi càng sớm thì càng tốt

Tên đội trưởng và những đội viên đều có chút mơ hồ, bọn họ không hiểu được những khối đá rất binh thường này có chỗ nào đặc biệt mà đại nhân vật tới từ Bắc Kinh này lại xem trọng nó.

-Lưu Cương, đưa một nghìn đi

Lý Dương thở dài rồi trực tiếp gọi Lưu Cương đưa tiền, lấy không là không có khả năng, một nghìn này Lý Dương còn cảm thấy ít đó, vừa rồi hắn thật sự muốn đưa một vạn, nhưng mà khi nói tới cửa miệng thì sửa lại, một nghìn còn được, một cạn thì sẽ làm cho người khác nghi ngờ

Lý Dương không sợ Mao Lão và Bạch Minh nghi ngờ, nhưng mà người phụ nữ trung niên kia nếu khogn6 muốn bán thì hắn mệt lớn rồi.

Lưu Cương lập tức lấy ra một ngàn rồi đạt trong tay người phụ nữ trung niên làm cho người này rất bôi rối, tên đội trưởng kia tuy không biết Lý Dương có ý gì nhưng hắn cũng không dám làm trái ý Lý Dương nên khuyên người phụ nữ kia nhận tiền.

Có lời nói của đội trưởng cảnh sát nên người phụ nữ kia cũng không từ chối nữa, Lý Dương vừa rời khỏi thì hai cảnh sát đi chung không còn hứng thú hỏi nữa, hai người hỏi thêm vài câu rồi xoay người rời khỏi.

Công việc của cảnh sát bên ngoài cũng sắp kết thúc, dựa theo quy định, Lý Dương là người báo cảnh sát nên cần đi theo cảnh sát tới đồn lấy lời khai. Nhưng mà sau khi nhìn thấy cái biển số xe kia thì đội trưởng đội cảnh sát không dám nói những lời ày nữa, cuối cùng con mang theo tên mập và tên bảo tiêu theo để làm nhân chứng.

Bọn họ là hai người bị hại nên đồn cảnh sát vẫn phải đi.

Lúc đi ra tên mập cuối cùng cũng nhìn thấy cái biển số xe kia, khi nhìn thấy nó hai mắt hắn liên trừng to. Lúc đi theo cảnh sát hắn còn hối hận vì cái gì không hỏi cách liên lạc với Lý Dương, hiện tại Lý Dương đã lên xe, hắn cũng không co lá gan chặn chiếc xe này lại.

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất