Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 335: Thật sự là bảo bối

Nhóm dịch: QuyVoThuong

Nguồn: truyen360.com

-Ngọc Thánh Lý Dương?

Người giải thạch ngừng công việc lại rồi tò mò nhìn Lý Dương, hiện giờ người trong giới ngọc thạch không biết cái tên lý Dương không còn mấy người.

-Xin chào

Lý Dương mỉm cười gật gật đầu, những người trước mặt nhìn qua là biết họ là ngườ ham mê đổ thạch. Khối nguyên thạch bọn họ đang giải cũng không tệ lắm, bề mặt đã lộ ra Kim Ti Chủng, Lý Dương nhìn một chút, Phỉ Thúy bên trong không nhiều lắm nhưng bảy tám mươi vạn thì có thể.

Bảy tám mươi bạy với Lý Dương bây giờ không là gì nhưng với Lý Dương một năm trước thì nó chính là một con số thiên văn nên Lý Dương cũng không có khinh thường khối Phỉ Thúy này của bọn họ.

Người nọ cũng gật gật đầu, Lý Dương xoay người lại nói với ông chủ Ngưu:

-Ông chủ Ngưu, hôm nay tôi mới tìm được một món bảo bối, cảm giác có chút kỳ lạ, không biết nó là cái gì, chỗ ông có dụng cụ tẩy sơn không, tôi muốn đem lớp sơn trên nó tẩy đi

-Tẩy sơn? Tôi không có, nhưng bên ngoài có người bán, để tôi đi lấy cho cậu

Ông chủ Ngưu có chút sững sốt rồi lại lắc lắc đầu nói, hắn còn nghi hoặc liêc nhìn một chút khối đá đen trên tay Lý Dương.

-Vậy phiền toái ông rồi

Lý Dương cười nói, đến nơi này xem như là đúng rồi, ở Phan Gia Viên quả thật có bán những thứ này, ông chủ Ngưu không nói gì nữa mà vội vàng chạy ra ngoài, Bạch Minh cũng đi theo phía sau.

Nói tới sơn thì chỉ cần người ham mê đồ cổ đều nhớ tới chuyện đồ sứ bị sơn, lúc trước trong nước có không ít đồ sứ bị người ta sơn lên một lớp sơn để ngụy trang, chỉ cần là đồ sứ bị sơn thì đều là đồ tốt cả.

Lý Dương vừa nói như vậy thì những người giải thạch này liền nhớ tới việc này, những người này cũng là người chơi đồ cổ.

-Lý tiên sinh, đây là thứ mà ngài tìm được?

Tên mang kính hỏi một câu, trên mặt rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt không tin của hắn đã bán đứng ý nghĩ trong lòng hắn.

-Đúng, hi vọng thứ này có thể là đồ tốt

Lý Dương mỉm cười gật đầu, tên giải thạch lôi kéo người họ Thường đi, tên này bĩu môi không nói gì nữa.

-Nghe danh đã lâu không ngờ hôm nay có thể gặp được, gặp nhau tức là có duyên, đây là của danh thiếp của tôi, xin vui lòng nhận cho

Người giải thạch thoạt nhìn khoảng ba lăm ba sáu tuổi, có điều cách làm và thái độ của hắn thì thành thục hơn người đeo kính mắt nhiều.

Lý Dương tiếp nhận danh thiếp, nhìn thoáng qua, lại cười khẽ lắc lắc đầu:

-Thường Thịnh tiên sinh, xin lỗi, lần này tôi đi gấp không có mang theo danh thiếp, xin lỗi vì không thể đưa danh thiếp cho ngài được

Người này cụng họ Thường, Lý Dương nhìn một chút thấy hai người có chút giống nhau, nếu không phải là an hem thì cũng là than thích.

Thường Thịnh cười nhẹ, nói:

-Không có gì, có thể gặp được Ngọc Thánh mà mọi người đồn đãi thì tôi cũng đã thỏa mãn rồi, đây em họ của tôi Thường Phong

Tên mang kính mắt nhìn sang chỗ khác, dường như là không hài lòng thái độ của Lý Dương, nhưng mà Thường Thịnh ở bên cạnh hắn nên hắn cũng không nói gì.

Hai người đứng chung một chỗ đều có vẽ rất có khí chất, tên trẻ tuổi thì có vẻ rất đẹp trai, nếu như bây giờ còn học đại học thì khẳng định là thu hút được không ít thiếu nữ.

Thường Thịnh thì mang lại cho người khác một khí chất trầm ổn trưởng thành, chỉ nhìn khí chất của hai người thì có thể biết thân phận của hai người không đơn giản, nếu không phải là người trong gia đình quyền quý thì cũng là con cháu gia đình giàu có.

Với những người thế này Lý Dương cũng không có cảm giác gì, địa vị của Lý Dương hiện giờ đã tăng lên rất nhiều, nhưng hắn vẫn thuộc về xuất than gia đình bình thường. Sống cuộc sống như thế hơn hai mươi năm nên hắn không muốn tiếp xúc quá nhiều với loại người này.

Thái độ của hắn đối với An Văn Bình cũng vậy, đối với hai người này cũng vậy, cho nên Lý Dương cũng không có đưa danh thiếp của mình cho hắn.

Lúc mọi người còn đang nói chuyện thì ông chủ Ngưu và Bạch Minh đã từ bên ngoài chạy vào, trên tay ông chủ Ngưu còn cầm theo một chai chất lỏng, tên tay Bạch Minh thì cầm hai cái bàn chảy tinh xảo dung để tẩy khối đá.

-Lý tiên sinh, đây là thuốc tẩy sơn tốt nhất, cậu thấy được không?

Ông chủ Ngưu cầm cái chai còn chưa kịp thở đã nói, Bạch Minh đi theo thúc giục nên hai người gần như là một đường chạy về, đã lâu có vận động như thế làm cho ông chủ Ngưu có cảm giác ăn không tiêu.

-Không có vấn đề, cám ơn ông chủ Ngưu

Lý Dương nhìn kỹ một chút, loại dung môi này so với xăng hay đầu hỏa còn tốt hơn nhiều.

-Có thể là được, tôi đi lấy cái chậu

Ông chủ Ngưu nhếch miệng cười rồi lập tức chạy đi lấy một cái chậu, xung quanh máy giải thạch không hề thiếu thứ này.

-Lý lão đệ, tẩy nó đi

Bạch Minh giành lấy cái chậu rồi trừng mắt nhìn Lý Dương, Bạch Minh đang rất tò mò, càng tới lúc biết được đáp án thì hắn lại càng gấp gáp.

Kỳ thật thứ này nếu không phải Lý Dương lấy thì hắn cũng không quan tâm. Lý Dương rất thần kỳ, hơn nữa thứ mà Lý Dương chiếm tiên nghi rất nhiều, cho dù là Mao lão thì bây giờ cũng có chút ngứa ngáy trong lòng, ông rất muốn biết thứ này rốt cuộc là gì.

Hia an hem nhà họ Thường cũng rất tò mò, thái độ của Bạch Minh giống như đây là một món bảo bối rất tốt vậy.

Lý Dương không có nói chuyện mà đặt khối đá vào torng chậu, hắn dung bàn chảy thấm một chút dung môi rồi bắt đầu tẩy lớp sơn, dung môi này rất không tệ, chỉ tẩy rửa nhẹ một chút thì lớp sơn đã bắt đầu tróc ra.

Từ từ, diện mạo thật của khối đá từ từ lộ ra.

-Màu vàng?

Bạch Minh ngẩn người, Moa lão cũng vậy, hiện tại Mao lão cũng đang rất là kinh ngạc.

Khối đá màu vàng cũng không nhiều, Quảng Tây có đá sáp ong, Vân Nam thì có Hoàng Long Ngọc, Thọ sơn thì có Điền Hoàn Thạch, v.v…, hơn nữa thứ có màu vàng còn có Phỉ Thúy, nhưng tất cả mọi người đều không hề nghĩ tới thứ này, tất cả mọi người đều là cao thủ chơi ngọc, liếc mắt một cái liền nhìn ra thứ này không phải là ngọc.

Ba người khác cũng bị hấp dẫn tới đây, sau khi tẩy đi lớp sơn thì nó có màu vàng chứng tỏ tảng đá này không phải là loại đá bình thường, không biết tảng đá này rốt cuộc là thứ gì nữa.

Ông chủ Ngưu cũng liếc mắt nhìn khối đá màu vàng trong cái chậu nhưng cũng không nhìn ra nó rốt cuộc là thứ gì.

-Tôi đi lấy một chậu nước

Lưu Cương đứng lên đi tới bên cạnh, cái chậu này bây giờ toàn là màu đen, nếu tẩy tiếp thì cũng không nhìn thấy cái gì.

-Trên tảng đá dường như có hoa văn?

Thường Thịnh đột nhiên nói một câu, hơn nữa còn dung ngón tay chỉ, Bạch Minh vội vàng nhìn về phía đó, trên tảng đá quả thật là có một ít hoa văn.

Tượng điêu khắc?

Trong đầu mọi người đều nghĩ tới thứ này, nếu thật sự là tượng điêu khắc thì một nghìn này tuyệt đối là không có thua thiệ, tượng điêu khắc màu vàng vốn không có nhiều, nói không chừng Lý Dương còn có thể kiêm một mớ nữa.

Lưu Cương rất nhanh đã cầm một cái chậu tới, Lý Dương lập tức đem khối đá qua cái chậu mới, nước sạch nhanh chóng biến thành màu đen, có điều lớp sơn trên tảng đá bị tẩy đi không ít.

Lúc này, trên tảng đá còn có một tí sơn chưa được tẩy đi nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc mọi người xem diện mạo thật của nó.

Bạch Minh ngây dại, Mao lão cũng ngây người, hai anh em họ Thường cũng trừng mắt nhìn bức tượng màu vàng.

Biểu hiện của ông chủ Ngưu cũng không khác những người khác cho lắm, chỉ có Lưu Cương thì vẫn như trước, thứ này với hắn mà nói chỉ đẹp mà thôi chứ ngoài ra hắn không biết nó là thứ gì cả.

Lý Dương có chút thoải mái, khối đá sau khi tẩy đi lớp sơn quả nhiên nhìn đẹp hơn trong hình ảnh lập thể nhiều.

-Đây là, Hoàng Kim Điền Hoàng?

Thường Thịnh đột nhiên nói, tất cả mọi người theo bản năng gật gật đầu. Bạch Minh và Mao lão tuy rằng không có rành về mặt này nhưng cũng biết tới những thứ nổi danh này, Điền Hoàng co danh xưng vua của các loại đá, lúc tiết mục được phát trên TV họ cũng đã gặp qua vài lần.

-Hoàng Kim Điền Hoàng, không có khả năng?

Thường Phong thì thào nói, Hoàng Kim Điền Hoàng là thượng phẩm Điền Hoàng, giá mỗi khắc đều hơn một vạn, khối đá này tuy không lớn nhưng ít gì thì cũng mấy trăm khắc. Khác không nói, chỉ nói tới giá Trị của nó thì khối đá này cũng đã có giá mấy trăm vạn, khối Kim Ti Chủng cùa bọn họ cũng không thể nào so được với nó.

-Hẳn là nó, không sai được

Giọng của Thường Thịnh có chút kích động, Lý Dương bình tĩnh lại rồi tiếp tục tẩy lớp sơn, Bạch Minh há mồm thở dốc vài lần nhưng không nói gì.

Mười phút sau, thay đổi nước bốn lần, tảng đá này rốt cuộc cũng tẩy sạch.

-Thật sự là Hoàng Kinh Điền Hoàng Thạch, tạo hình này hẳn là một khối đá kê sách, bên trên còn có điêu khắc Mai Lan Cúc Trúc, a, mặt này còn có vài cái

Thường Thịnh ngồi xổm bên cạnh Lý Dương, cẩn thận nhìn khối đá, nhìn một chút hắn liền sửng sốt.

Được hắn nhắc nhở, Mao lão và Bạch Minh đều nhìn nó, Thường Phong cũng cẩn thận nhìn. Lý Dương không phải là không biết những văn tự cổ này, nhìn một chút hắn liền nhận ra đây là văn tự thời Đường, có điều hắn cũng không nói gì.

-Gia Nhạc Đường

Bạch Minh và Mao lão sợ hãi kêu lên, bên trên quả thật có ba chữ triện, Lý Dương không hiểu nhưng Bạch Minh và Moa lão thì biết, hai người liếc mắt một cái liền nhận ra ba chữ này.

Thường Thịnh, Thường Phong, ông chủ Ngưu và người trung niên không biết tên đều ngây người, Lý Dương cũng sửng sốt một chút, hắn nhìn không hiểu văn tự nhưng hắn biết ý nghĩ của ba từ Gia Nhạc Đường.

Gia Nhạc Đường là nơi của Hòa Thân. Hòa Thân có một tập thơ kêu là “Gia Nhạc Đường thi tập”, mặt khác, Hòa Thân còn thường xuyên tự xưng là Gia Nhạc Đường cư sĩ. Gia Nhạc Đường của Hòa Thân bây giờ đã trở thành một nơi du lịch nổi tiếng.

Từ tạo hình xem ra thứ này quả thật là một thứ điêu khắc tinh mỹ, sức nặng đại khái khoảng 600 gram. Bên ngoài có ba tầng màu vàng, dựa theo thời gian phân tích thì rất trùng hợp với thời của Hòa Thân.

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất