Nguồn: truyen360.com
Triệu Đức Trụ mấy tháng trước từ Bình Châu trở về đã không ít lần khoe với bạn bè của mình rằng y có quen biết với Ngọc Thánh Lý Dương. Y còn cùng với Ngọc Thánh giải ra được Phỉ Thúy cao cấp Băng Chủng và Thủy Tinh Chủng.
Chuyện này vẫn bị mọi người cho rằng là trò cười. Chính ông chủ Triệu cũng không tin. Phỉ Thúy Thủy Tinh Chủng không phải dễ dàng gì giải ra được. Bình thường cũng khó tiêu thụ bên ngoài. Do đó, nơi nào giải ra được Phỉ Thúy cao băng chủng khó càng thêm khó.
Hơn nữa, mọi người đều biết Lý Dương ở Nam Dương cũng đã giải ra được một khối Thủy Tinh Chủng. Khối Thủy Tinh Chủng này sau khi giải xong Triệu Đức Trụ cũng không chụp ảnh lưu lại làm kỷ niệm. Do đó mọi người càng khó tin lời y nói là thật.
Vì thế Triệu Đức Trụ lúc đầu còn đau khổ giải thích nhưng sau đó bất đắc dĩ mà buông xuôi.
Ánh mắt của ông chủ Triệu muốn dại ra. Ngọc Thánh Lý Dương! Đây không phải là người mà Triệu Đức Trụ mới vừa giới thiệu sao? Chẳng lẽ những lời trước kia của Triệu Đức Trụ là sự thật.
Thầy Tề cũng nghệch mặt ra. Thầy Tề không phải là chưa từng giải ra Phỉ Thúy Thủy Tinh Chủng. Ngoại trừ lần này thì trước đó cũng đã có hơn một lần. Cũng chính vì lần đó giải ra được Phỉ Thúy Thủy Tinh Chủng mà ông ta có được thanh danh vang dội. Cho nên ông ta hiểu được giải ra được Phỉ Thúy Thủy Tinh Chủng gian nan như thế nào.
Chàng thanh niên trước mặt ông ta chính là người giải ra được Thủy Tinh Chủng trong truyền thuyết. Đây là một người trông có vẻ đơn giản và lời đồn đại thì có chút khoa trương nhưng trong vòng một năm mà Lý Dương đã giải ra liên tục nhiều khối Phỉ Thúy Thủy Tinh Chủng thì quả thật không thể tin nổi.
Hiện giờ, chàng thanh niên này lại giải ra được Phỉ Thúy Thiên Châu, một bảo bối rất khó gặp.
Ông chủ Mạnh không phải là người trong giới đổ thạch nhưng cũng đã nghe qua tên Ngọc Thánh Lý Dương. Sau khi nhìn thấy phản ứng của ông chủ Triệu, ánh mắt ông ta lại chuyển động lên.
Những người xung quanh phản ứng cũng không khác lắm. Ngoại trừ Lưu Cương và Triệu Đức Trụ thì những người nghe qua tên Lý Dương đều đứng ngây người ra. Những tiếng âm thanh bàn tán cũng không còn.
- Cậu…cậu chính là Ngọc Thánh?
Qua vài phút, ông chủ Triệu mới hỏi một câu. Lúc này thì tâm trạng của ông chủ Triệu cũng khôi phục lại được một chút.
- Tôi không phải là Ngọc Thánh.
Lý Dương cười lắc đầu. Ông chủ Triệu lại ngẩn người, sau đó phẫn nộ nhìn Triệu Đức Trụ.
Triệu Đức Trị cũng sửng sốt một chút, lập tức giữa chặt Lý Dương, vội vàng nói:
- Lý tiên sinh, sao ngài lại nói không phải là mình. Ngài ở Nam Dương, ở Bình Châu đều có tôi chứng kiến mà.
- Anh Triệu, cái danh xưng Ngọc Thánh chẳng qua là do giới ngọc thạch của Bình Châu tùy ý gọi mà thôi. Mọi người cũng nghĩ là thật sao? Tại sao lại có thể xưng thánh một cách dễ dàng như vậy? Ít nhất thì tôi hiện tại không tự cho mình có năng lực đến như thế.
Lý Dương cười khổ một tiếng. Đây cũng chính là quan điểm của hắn. Hắn chưa từng công khai thừa nhận danh xưng Ngọc Thánh này. Nhưng hắn càng không nhận thì mọi người ngược lại lại biết hắn. Thậm chí cả nước đều biết.
- Lý tiên sinh, ngài quá khiêm tốn rồi.
Triệu Đức Trụ nhẹ nhàng thở ra. Lúc này mọi người đều biết được chàng thanh niên trước mặt chính là Ngọc Thánh. Lý Dương không có thừa nhận danh xưng này thì mọi người ngược lại càng thêm tin tưởng Lý Dương.
- Lý tiên sinh, không nghĩ là ngài lại đến nơi này. Nếu sớm biết là ngài thì tôi đã đón tiếp ngài khác rồi.
Ông chủ Triệu trên mặt mang theo một chút chua xót lại có chút xấu hổ. Nói xong lời này thì ông cũng không nói được nữa. Nếu sớm biết Lý Dương thì ông khẳng định sẽ không nói ra những lời trước đó. Ngọc thánh Lý Dương. Cây có tên, người có bóng. Chỉ cần nghe thấy những chiến tích của người thanh niên này thì đã biết cậu ta mạnh hơn mình rồi.
Chàng thanh niên này so với mình thì còn lợi hại hơn. Nói quá hơn một chút thì mình chỉ đáng xách dép cho người ta thôi.
- Ông chủ Triệu, thật ngại quá. Hiện tại thì cũng không còn sớm nữa. Tôi cũng đã giải xong khối nguyên thạch này. Chúng ta đi nói chuyện với nhau được không?
- Được, được, đương nhiên không thành vấn đề.
Ông chủ Triệu lập tức gật đầu. Hiện tại thì trời cũng đã tối rồi. Thiên Châu thì cũng rơi vào tay của Ngọc Thánh. Muốn nói người ta không biết tác dụng và giá trị của Thiên Châu thì chính ông chủ Triệu cũng không tin nổi.
Những người xung quanh lại tiếp tục bàn tán. Có rất nhiều người chưa từng gặp qua Lý Dương nhưng lúc này tất cả mọi người đều tin tưởng chàng thanh niên trước mắt chính là Ngọc Thánh.
Ngọc Thánh Lý Dương nghe đồn là chưa đến ba mươi tuổi. Lý Dương xuất hiện trong giới đổ thạch bây giờ vẫn còn là một điều bí ẩn. Mọi người chỉ biết hắn ở Nam Dương đã giải ra được Thủy Tinh Chủng cao phảng tử cương mà nổi danh.
Chân chính mà làm cho Lý Dương nổi danh khắp cả nước chính là thành tích của hắn ở đại hội giao dịch nguyên thạch Bình Châu. Ba khối Thủy Tinh Chủng đều giải ra tăng giá. Kể cả Phỉ Thúy Vương Thiệu Ngọc Cường cũng phải chịu áp lực trước Lý Dương. Cuối cùng thì hiệp hội ngọc thạch ở Bình Châu không thể không cho hắn danh xưng Ngọc Thánh.
Trong lòng mọi người ở đây đều hiểu rằng chỉ có nhân tài như vậy mới giải ra được Phỉ Thúy Thiên Châu mà nhiều người còn không biết.
Máy giải thạch một lần nữa lại chuyển động. Bầu trời lúc này đã hoàn toàn chuyển qua màu đen. Hiện tại cửa hàng giải thạch đã có hơn sáu trăm người đang xem. Có thể chân chính nhìn thấy được quá trình giải thạch bên trong phải qua mấy lớp người.
Đã giải ra được viên Thiên Châu thứ nhất thì những viên còn lại cũng đơn giản hơn nhiều.
Qua quá trình giải thạch Lý Dương không khỏi cảm thán. Khó trách Phỉ Thúy Thiên Châu lại khó xuất hiện như vậy. Nếu không phải bởi vì đã biết được kết cấu bên trong thì cũng vô phương giải ra. Khi giải ra tám viên Thiên Châu đó, nếu không cẩn thận sẽ dễ dàng phá hư nó.
Trong lịch sử hẳn là không chỉ xuất hiện có hai lần Phỉ Thúy Thiên Châu nhưng cũng có quá trình giải thạch dẫn đến hư hao. Hoặc nếu có Thiên Châu thì cũng bởi vì che giấu quá sâu mà trực tiếp trở thành phế liệu.
Thời gian chậm rãi trôi qua. Tám viên Thiên Châu, từng viên từng viên một đã được Lý Dương giải ra. Chờ sau khi tám viên Phỉ Thúy Thiên Châu này được giải ra hoàn toàn thì cũng đã 9h tối.
- Thật sự là thứ tốt!
Nhìn những viên Thiên Châu được Lý Dương thâu lấy và giao cho Lưu Cương cất giữ. Ông chủ Triệu âm thầm thở dài, chậm rãi thu ánh mắt trở về.
- Anh Triệu, hôm nay rất cám ơn anh. Còn có ông chủ Triệu, cũng xin cám ơn ông. Lát nữa tôi sẽ mời khách, tất cả mọi người đều đi cho vui.
Sau khi cất xong mấy viên Thiên Châu, Lý Dương tâm trạng cũng trở nên vui vẻ. Về sau nếu có cơ hội sẽ đem mấy viên này đến gặp Lạt ma. Và những viên Thiên Châu này sẽ chân chân biến thành những Phỉ Thúy Thiên Châu thần kỳ.
- Lý tiên sinh, ngài quá khách khí rồi. Ngài đã đến Thụy Lệ rồi thì tôi phải mời khách mới đúng.
Triệu Đức Trụ vui vẻ cười to. Lý Dương xuất hiện thì sau này sẽ không còn ai nghi ngờ mình nữa. Lần này giải ra cái gì thì y cũng không hiểu lắm nhưng tuyệt đối sẽ tốt hơn Phỉ Thúy Thủy Tinh Chủng. Bằng không thì chú bảy của y sẽ không bỏ ra đến năm triệu để mua một viên Thiên Châu đâu.
- Đức Trụ, cháu cũng đừng nói nữa. Đã đến cửa hàng giải thạch của Triệu Thị thì chú chính là ông chủ. Hôm nay tôi mời khách tất cả.
Ông chủ Triệu đột nhiên lớn tiếng nói một câu, trên mặt còn nở nụ cười tươi rói. Cho rằng ông không thể có được Thiên Châu nhưng cuối cùng đã giải ra được Thiên Châu thì nó cũng đã làm giảm bớt ảnh hưởng của việc giải ra Thủy Tinh Chủng không có gì.
Tương ứng mà nói, giá trị của Phỉ Thúy Thiên Châu còn cao hơn so với Phỉ Thúy Thủy Tinh Chủng loại đế vương lục, huyết mỹ nhân. Lần này Phỉ thúy Thiên Châu xuất hiện trong cửa hàng của ông ta, như vậy về sau này nó sẽ trợ giúp rất nhiều cho việc buôn bán của ông.
Những người xung quanh bắt đầu lần lượt ra về. Trên đường về, từng đám người tụ tập lại thành từng nhóm, nói chuyện với nhau. Tin tưởng là không bao lâu chuyện này sẽ truyền khắp giới đổ thạch của Ruili. Thậm chí là truyền khắp Vân Nam và cả nước.
Đám người cuối cùng cũng đã tản ra. Ở bên ngoài, Dương Chí Cương không đợi được đám người toàn bộ tản ra, liền chui tọt vào bên trong.
- Ông chủ, mọi người đi vào cũng không nói một tiếng.
Nhìn thấy Lý Dương, Dương Chí Cương mới nhẹ nhàng thở ra. Tiếp theo lại giận dỗi nói một câu. Không phải là y sợ Lý Dương chạy không thuê y mà là y thật sự lo lắng cho an toàn của Lý Dương.
- Tôi không sao, vừa rồi chưa kịp nói với anh một tiếng. Thành thật xin lỗi.
Càm nhận được đối phương lo lắng cho mình, Lý Dương cười lắc đầu, trong lòng càng thêm hài lòng với người lái xe này. Quả thật còn hơn là chỉ thuê một chiếc xe. Như vậy, vấn đề về chỗ ở nhất định phải giải quyết cho y.
- Không có việc gì, không có việc gì. Anh là ông chủ, anh không cần phải nói xin lỗi đâu.
Dương Chí Cương nở nụ cười thật tươi. Nhìn thấy Lý Dương vẫn an toàn, lại nói một câu xoa dịu y. Cho nên chút giận dỗi trong lòng cũng biến mất.
- Đúng rồi, ông chủ, các người ở bên trong nhất định là đã nhìn thấy quá trình giải ra Phỉ Thúy Thiên Châu mà phải không? Nghe nói là Ngọc Thánh đã giải ra, các người có gặp được ngọc thánh hay không?
Dương Chí Cương vừa nói xong lại nhìn xung quanh. Y ở bên ngoài còn nghe được bên trong truyền đến lời nói, nguyên thạch được bán đi, rồi sau đó được người ta giải ra cái gì là Phỉ Thúy Thiên Châu. Lát sau thì lại truyền ra người giải ra Phỉ Thúy Thiên Châu chính là ngọc thánh Lý Dương. Bên ngoài nghe được bên trong thuật lại đều cảm giác phấn khích vô cùng.
Lý Dương và Lưu Cương nhìn thoáng qua nhau. Ông chủ Triệu và Triệu Đức Trụ có chút lờ mờ không hiểu. Chẳng lẽ người này lại không biết ông chủ của y chính là Ngọc Thánh sao?
Khụ…khụ!
Lưu Cương ho nhẹ hai tiếng, cười với Dương Chí Cương:
- Người giải thạch là Lý ca, người mua khối nguyên thạch cũng là Lý ca. Cái này anh đã hiểu chưa?
Dương Chí Cương chỉ vừa mới biết tên Lý Dương nhưng chỉ nghe qua có một lần trên xe. Bình thường y đều gọi Lý Dương là ông chủ, cũng chưa từng gọi tên. Cho nên Dương Chí Cương mới không liên tưởng ngọc thánh Lý Dương và ông chủ của y là một người. Lúc này, nghe xong lời nói của Lưu Cương thì miệng của Dương Chí Cương liền há hốc ra.
Ngọc thánh Lý Dương chính là ông chủ của y, cũng chính là người vừa rồi giải ra được Phỉ Thúy Thiên Châu.
Dương Chí Cương cảm giác đầu mình ong ong. Lúc này y đột nhiên nghĩ đến tại sao Lý Dương không trực tiếp xem mà lại biết Phỉ Thúy bị phá hư. Thật không hỗ danh là cao thủ đổ thạch, là ngọc thánh mà.
- Đi thôi, anh Dương. Tất cả mọi người cũng đều đói bụng rồi. Chúng ta cùng nhau đi ăn cơm.
Lý Dương cười khẽ gật đầu. Bên ngoài mọi người đã tản ra rất nhiều. Có những người ở lại tò mò muốn xem qua ngọc thánh là người như thế nào. Nhưng xem qua một lúc rồi cũng bỏ đi.
Mới đi chưa được vài bước, Lý Dương đột nhiên quay đầu nói với chàng thanh niên hỗ trợ giải thạch nói:
- Hôm nay tôi cũng muốn cám ơn anh đã hỗ trợ. Nếu anh không bận việc gì thì chúng ta cùng nhau đi ăn cơm đi. Đã tối như vậy thì tất cả mọi người đều đói bụng.
Duy Linh
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ