Nguồn: truyen360.com
-Hồ tổng, tôi không có ý gì cả, tôi rất thích bức tranh này, cũng rất muốn mua, xin ngài thứ lỗi, rồi tôi sẽ mời ngài đi ướng rượu.
Người đàn ông trung niên lập tức chắp 2 tay lại, trên mặt còn mang theo vẻ xin lỗi, dù nói thể nào đây cũng là địa bàn cue Hồ tổng, ông ta làm thế này cũng là điều gây ảnh hương không tốt.
Tuy nhiên người đàn ông trung niên này cũng là một người quyết đoán, từ sau khi nhìn thấy bức tranh có mây trắng kì lạ này ông ta đã biết bức tranh này không hề đơn giản, giá của nó không thể tính bằng con số nghìn tệ được, thậm chí có thể vượt quả sức tưởng tượng của ông ta, vì vậy sau khi Hồ tổng trả giá mới vội vàng ra giá cao hơn, cho dù có đắc tội với Hồ tổng ông ta cũng phải mua về bức tranh này, bức tranh này có thể mang lại lợi ích cho ông đáng để ông đắc tội với Hồ tổng này.
-Hừ, uống rượu thì miễn đi, món đồ này ông không cần phải tranh nữa là được.
Hồ tổng lãnh đạm “ hừ” một tiếng, trong lòng có chút ảo não, nếu lão Vương đã ra đến giá 5000 thì ông không thể giữ giá 3000 để mua lại bức tranh này nữa, một câu nói mà đã làm cho ông ta phải bỏ ra thêm 2000 tệ, trong lòng ông ta cũng có chút xót xa.
- Tiểu huynh đệ, tôi cũng đồng ý trả cho anh 5000, anh xem?
Hồ tổng nói xong liền quay lại nói với Lý Dương, trân mặt lại xuất hiện nét rạng rỡ, bọn họ là những người buôn bán, vốn đã sớm quen với việc dung những sắc mặt khác nhau để đối xử với từng loại người khác nhau rồi.
-Hồ tổng, đừng mà, ngài như thế này không phải là ép người quá rồi sao, ta đã nói là ta rất thích món đồ này mà.
Người đàn ông trung niên sắc mặt có chút giận dữ, món đồ này ông nhất định phải giành được, vậy mà ông chủ tiêm Hồ tổng này lại không cho ông ta chút sĩ diện nào làm cho ông rất không vui.
- 6000, tôi trả anh 6000, thế nào?
Người đàn ông trung niên không thèm nhìn sang Hồ tổng liền quay sang nhã nhặn nói với Lý Dương, Hà Kiệt lắc lắc đầu, cô gái bán hàng kia hoàn toàn sững sờ, 300 tệ bỗng chốc biến thành 6000, tăng giá lên gấp 20 lần, so với tiền lương 1 tháng của cô còn cao hơn nhiều.
-Lão Vương, ông rốt cuộc là có ý gì, nhưng đây là cửa tiệm của tôi.
Hồ tổng hơi sửng sốt một chút, ngay tức khắc kêu lên, cô gái đứng cạnh ông cũng gian dữ nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên .
-Hồ tổng, ta không có ý gì, đây đúng là tiệm của ông, nhưng đồ thì đã không còn là của ông nữa rồi, với lạI tôi cũng không đứng trong tiệm của ông mà.
Lão Vương lắc đầu cười ha hả, Hồ tổng không cho ông chút thể diện nào, ông cũng không nhất thiết phải cho ông ta thể diện.
Ông chủ tiệm Hồ tổng hơi sững lại, nét mặt ngay lập tức biến thành vô cùng tức giận, lão Vương này còn già mồm bao biện, không tuân thủ quy định.
Lý Dương nhẹ lắc đầu, bức tranh này hắn sẽ không bán, vì sự thần bí của nó hắn sẽ không bán, hơn nữa hắn còn phải làm rõ rang xem bức tranh này rốt cuộc là tai sao lại thế này.
Huống hồ, những vật kì lạ đã vào tay Lý Dương thì sẽ trở thành hàng không bán, cho dù nó là thứ đồ gì đi nữa.
-Không còn nước nữa rồi, Lý Dương, nước có phải là nguyên nhân ko?
Hà Kiệt tiến lên phía trước, cẩn thận vuốt ve bức tranh, không để ý gì đến 2 người đang tranh nhau kia, thời gian hắn và Lý Dương tiếp xúc không lâu, nhưng những thói quen của Lý Dương thì hắn cũng biết khá nhiều.
Hơn nữa còn có lão gia ở đây, nếu như đã gặp được món đồ nào kì lạ, cả 2 người đều sẽ không bán đi, với 2 người này, đừng nói là 6000, cho dù có thêm 3 số 0 ở phía sau thì Lý Dương cũng sẽ không bán.
-Cũng có thể, Lưu Cương, phiền anh đi lấy ít nước lại đây.
Lý Dương chậm rãi gật đầu, đối với sự tranh chấp của 2 người kia hắn cũng chẳng buồn để ý, những chuyện như thế này hắn đã gặp nhiều, cũng quen dần, 2 người này chẳng can hệ gì đến hắn, hắn cũng không muốn tùy tiện xen vào.
-Được
Lưu Cương lập tức đi ra khỏi cửa tiệm, bọn họ đều không mang theo nước, nhưng cạnh đó có siêu thị, đến đó mua vài chai là chuyện rất đơn giản.
Chỉ chốc lát Lưu Cương đã mang về 4 chai nước khoáng, Lý Dương và Hà Kiệt mỗi người cầm lấy 1 chai, cũng không nói câu nào liền mở nắp chai, từ từ vẩy nước lên bức tranh.
Hai người cũng không dám trực tiếp đổ nước lung tung, chỉ vẩy để cho nước tùy ý rớt trên giấy, dù sao thì trong thường thức hội họa cũng không thể để nước thấm ướt tranh, tranh cổ có tốt đến đâu khi bị nước thấm vào cũng sẽ bị mềm nhão, thậm chí có thể bị nát ra, hơn nữa là bức tranh này vẫn còn chưa được bồi.
Hai ông chủ tiệm đang tức giận tranh cãi nhau nhìn thấy hành động của Lý Dương thì đều ngừng lại, quay đầu nhìn bức tranh không chớp mắt.
Sau khi vẩy nước lên đám mây trắng mờ ảo lại từ từ xuất hiện lần nữa, tim Lý Dương đập có chút nhanh hơn, Hà Kiệt cũng kinh ngạc nhìn sự biến hóa trước mắt.
Hiện tượng sương trắn xuất hiện quả nhiên có liên quan đến nước, vẩy càng nhiều nước, sương bay lên càng nhiều.
Sau khi hiểu được điều này Lý Dương càng vẩy thêm nhiều nước, hắn cũn chỉ dám vẩy nước chứ không dám trực tiếp đổ nước lên bức tranh, ngộ nhỡ bức tranh có chút nào bị tổn hại hắn sẽ rất xót.
Vẩy càng nhiều nước, sương trắng xuất hiện càng nhiều, sương trắng dần dần gắn liền lại với nhau thành một mảnh, Hà Kiệt đang vẩy nước bỗng ngừng lại, dụi dụi hai mắt.
Mọi người xung quanh lại một lần nữa ngẩn người, lúc này đây rất nhiều người cũng đang dụi mắt như Hà Kiệt, nét kinh hãi trên mặt càng lúc càng tăng lên.
Mảnh sương trắng bỗng dần dần hiện ra hình người, những hình người này không nhìn rõ là có dáng vẻ như thế nào nhưng đều là mặc đồ cổ trang, mà xung quanh còn là cảnh non nước.
Lý Dương đã nhìn thấy hết, quả nhiên không phải chỉ có sự biến hóa ban đầu là kì lạ, bức tranh cổ này còn rất nhiều điều cổ quái.
- Tưới thêm chút nước nữa
Lý Dương cắn răng, hắn quyết định mạo hiểm, bức tranh này rõ ràng là có liên quan đến nước, hắn cũng đã sử dụng hình ảnh lập thể, trông hình ảnh lập thể nước hắn vẩy vào không hề làm tổn hại gì đến bức tranh, đây chính là cở sở để hắn quyết định mạo hiểm.
Dưới hình ảnh lập thể bất cứ lúc nào cũng có thể biết được tình hình bên trong bức tranh, những hạt nước được vẩy vào đều đang tập trung trên mặt bức tranh, tuy nhiên có 1 số bộ phận không có nước dính vào, Lý Dương đoán đây chính là nguyên nhân vì sao nhân vật và hình ảnh núi non hiện ra không rõ ràng.
Hà Kiệt đã tưới thêm rất nhiều nước, Lưu Cương cũng đã đi đến giúp, một lúc sau 4 chai nước khoáng đã bị dùng tưới hết, bức tranh này không to, 4 chai nước vốn đã có thể đủ để làm cho nó được gột rửa, nếu không phải lúc đầu vẩy nước đã làm lãng phí đi khá nhiều thì bây giờ có lẽ đã có thể làm cho cả bức tranh này ngập trong nước rồi.
Quả nhiên, nước tưới vào càng lúc càng nhiều, sương trắng bay lên từ bức tranh cổ cũng nhiều lên, nhân vật và cảnh vật trên bức tranh cũng mỗi lúc một rõ ràng hơn.
Lúc này đã có thể nhìn rõ y phục của nhân vật, đây chính là trang phục đời Đường, cảnh vật có núi và có song, còn hiện ra cả 1 cây cầu, nhân vật đứng ngay cạnh cây cầu.
Tướng mạo của nhân vật cũng dần dần hiện ra, trên tranh có 4 nam và 2 nữ, khuôn mặt rạng rỡ, trong đó có 1 người nam khoảng 40 tuổi có dáng vẻ rất có uy quyền, chỉ có điều sương có chút bị lay động, nhìn không rõ lắm.
Hồ tổng và lão Vương kia cũng hoàn toàn sững sờ, sau khi nhìn thấy cảnh tượng thần kì này, cả 2 người đều hiểu rằng, bức tranh này không thể mua với giá 6000 tệ nữa rồi, 6 vạn thậm chí là nhiều hơn nữa bọn họ cũng không thể chắc chắn.
Vật kì lạ như thế này bọn họ cũng chưa từng được nghe nói, về giá cả của nó họ cũng không ước lượng được là bao nhiêu.
Trong lòng 2 người hiện giờ đều hối hận, cũng hận đối phương, bọn họ cho rằng, khi nãy nếu như không phải do đối phương quấy rối thì không chừng họ đã mua lại được bức tranh rồi. Kì thực cách suy nghĩ này rất phổ biến với những người làm ăn buôn bán, đặc biệt là những người ở phố đồ cổ này, rất ít người không bị hấp dẫn bởi những thứ không ngừng tăng giá thế này.
-Khụ…
Lão Vương ho khan trước một cái sau đó liếc sang Hồ tổng rồi ông ta tủm tỉm cười nói với Lý Dương:
-Tiên sinh, bức tranh này của anh thật sự không tồi chút nào, bức tranh thế này trước đây tôi đã từng nghe qua một lần, giá cả của nó không thể là 6000 tệ được, bây giờ tôi trả cho anh 3 vạn, anh xem thế nào?
Cho dù biết là không dễ dàng gì nhưng lão Vương vẫn muốn thử, đây có lẽ là bảo bối hạng nhất, đừng nói là 3 vạn, đến bỏ ra 30 vạn cũng có lãi, mà còn là lãi to.
Về điểm này, ngẫm đến bát trường sinh là biết rồi, lão Vương lúc này không biết người đứng trước mặt ông là Lý Dương, biết rồi thì có lẽ cũng không dám trả với cái giá này nữa rồi.
Người nhân viên bán hàng có chút choáng váng, 3 vạn rồi, món đồ giá 300 tệ trong nháy mắt biến thành 3 vạn, tăng lên gấp 100 lần.
Tuy nhiên cô ta cũng không cảm thấy cái giá này vượt ngoài dự kiến, món đồ kì lạ như thế này cho dù không biết giá thật nhưng cũng có linh cảm rằng nó không chỉ dừng lại ở giá 3 vạn.
-Lão Vương, ông đơn thuần là muốn gây khó dễ cho tôi có phải không?
Hồ tổng lại lần nữa trừng mắt nhìn lão Vương, 2 người này hôm nay xem như đã hoàn toàn kết thù rồi, đối diện với một món đồ tốt như thế này, có lẽ không có ai sẽ nhượng bộ.
-Tiểu huynh đệ, tôi cho rằng bức tranh này của cậu là một bảo bối tốt, không chỉ giá 3 vạn, tôi đồng ý trả anh 10 vạn, anh bán hay không?
Trong đám người đứng đó lại có 1 người bước ra, người này đối với Hồ tổng không hề quen biết, xem ra là khách hàng đi dạo ngang qua, mà lại là khách có nhiều tiền.
-Ba mươi vạn
Trong đám người lại có một người lớn tiếng trả giá, người biết nhìn hàng không ít, món đồ này mọi người đều không biết rõ, nhưng nhìn vào sự biến đổi kì lạ của nó thì ai cũng hiểu rằng đây là món đồ xa xỉ, giá của nó nhất định là rất cao.
Lông mày Hồ tổng và lão Vương đều nhíu lại, lúc này đã không còn là chuyện của 2 người bọn họ nữa rồi, người tranh giá với bọn họ càng nhiều, bọn họ càng bất lợi, có khách hàng có lẽ còn có nhiều tiền hơn bọn họ.
Người thanh niên đứng bên cạnh Hồ tổng đảo mắt nhìn, nhìn sang Lý Dương rồi lạI nhìn sang Lưu Cương đang đứng bên cạnh Lý DƯơng, sau đó nói nhỏ với 1 người đứng bên cạnh mình vài câu gì đó, người này gật đầu, trên mặt lộ ra một nụ cười gian sảo rồi chầm chậm lui đi ra, một lúc sau biến mất khỏi đám người.
Lúc này người đứng tụ tập trước cửa tiệm đã có đến 7, 8 mươi người, mọi người đều chỉ trỏ vào bức tanh cổ bàn tán, Lý Dương vẫn đang dùng hình ảnh lập thể quan sát sự biến đổi trong bức tranh cổ, hắn căn bản là không để ý gì đến giá cả đưa ra của những người xung quanh.
-Lưu Cương, đi mua thêm mấy chai nước nữa, nước không đủ rồi.
Một lúc sau Lý Dương ngẩng đầu lên nói với Lưu Cương, lúc này bức tranh cổ đã hiện ra khá rõ ràng, cứ như là được lấy ra từ nước vậy. nhưng Lý Dương biết, giấy của bức tranh không phải chỗ nào cũng có nước, cái này có lé là nguyên nhân khiến cho bức tranh phía trên không ổn định.
-Được.
Lưu Cương gật đầu, lập tức chạy đi mua, siêu thị ngay bên cạnh, mua nước.
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ