-Đao Đại Thực , nghe đồn đây là bảo vật Đại Đường ru nhập vào trung nguyên, chỉ là không biết có phải là thanh đao này hay không.
Mã Thế Vĩ khẽ thở dài, từ từ đi đến giá binh khí, không ngừng đánh giá vẻ ngoài của các binh khí thần. mỗi 1 binh khí ở đây đều là bảo bối, 13 bộ binh khí thần kì, 3 bộ mà Tát Bang quốc vương thích nhất chưa nói đến, 10 bộ còn lại kia cũng đã là những tinh phẩm hiếm thấy.
Mấy thứ này cộng lại thì giá trị tuyệt đối không thể đoán được, đem đi bán mỗi 1 món ít nhất cũng phải hơn mấy trăm vạn.
- Lý tiên sinh, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta hôm nay có phải là nên về rồi không?
Triệu Vĩnh đến trước mặt Lý Dương nhỏ giọng hỏi, trên thực tế thì thời gian đã quá so với kế hoạch của bọn họ rồi, bây giờ đã gần 10 giờ tối rồi, trước khi đi bọn họ đã nói sẽ về trước 10 giờ, chỉ là không ngờ lại phát hiện ra 1 đống bảo vật, trì hoãn mất thời gian.
-Được, đem mấy thứ này ra ngoài trước, về rồi chúng ta sẽ ghi chép lại.
Lý Dương gật đầu, lần này không phản đối nữa, những thứ trong mật thất đã tìm được cả rồi, chuyến đi này mong muốn nhất là lấy được Thiên Tùng Vân kiếm cũng đã lấy được rồi, còn lấy được Ngư Tràng kiếm ngoài dự kiến, lần này thu hoạch có thể nói là rất nhiều.
Được sự đồng ý của Lý Dương, trong lòng Triệu Vĩnh nhẹ nhõm thở phào, ông thật sự sợ chuyện này những người trẻ tuổi không theo lẽ thường này lại làm ra những trò gì nữa.
Thùng không nhiều lắm, cộng thêm giá binh khí bộ đội đặc nhiệm cũng đã chuyển hết xuống, Ngư Tràng kiếm Lý Dương tận tay cầm, Thiên Tùng Vân Kiếm là trong tay Hà Kiệt, đoàn người dần dần rời đi.
Sau khi rời khỏi mật thất, Lý Dương còn quay lại nhìn 1 cái, nơi này tạm thời không còn giá trị gì nữa rồi.
Thực ra quy hoạch tốt nơi này hoàn toàn có thể trở thành 1 điểm du lịch tốt, bích họa bên trong rất đẹp và tinh tế, rất có giá trị. Chỉ tiếc vị trí địa lí của nơi này quá đặc biệt, cho dù có tốt hơn gấp mấy đi nữa cũng không có cách nào khai thác, chỉ có thể để nó tiếp tục mai một ở nơ này.
Quay trở lại sơn động, phía sau bọn họ lại truyền đến tiếng ầm ầm, 8 phiến đá lại trở lại vị trí ban đầu, cánh cửa mở mật thất cũng từ từ đóng lại.
-Đây là một cánh cửa thần kì
Mã Thế Vĩ khẽ thở dài 1 tiếng, sau khi cửa đóng, e rằng sau này chỉ có Lý Dương hoặc Đường Tiếu TIếu mới có thể mở nó ra, bọn họ cho dù biết nơi này, cũng chỉ có thể đứng bên ngoài nhìn.
-Ra ngoài đã rồi nói
Mật thất tự động đóng cửa khiến Lý Dương rất kinh ngạc, nhưng cũng không nghĩ nhiều nữa, mật thất này cho dù đặt ở trung nguyên thì cũng rất khó xây dựng, các vương quốc cổ xưa quả thật không hổ là từng có hơn bảy trăm lịch sử văn minh lớn mạnh.
Không có thực lực nhất định thì căn bản là không thể tạo ra mật thất thế này.
Đi ra ngoài còn phải mang theo nhiều đồ nhưng vì vẫn nhớ hết đường đi, tốc độ vẫn nhanh hơn so với lúc vào rất nhiều. Đến chỗ ngã rẽ, Triệu Vĩnh sai người thu liệm lại hài cốt, để hài cốt lại trong hang động cũng không nên, nói không chừng sau này bọn họ còn quay lại.
Hơn nữa Triệu Vĩnh cũng muốn biết rõ xem thân phận của những người chết tù trong này, đối với việc thăm dò mê cung tự nhiên này rất có ích.
Lý Dương cũng rất nghi hoặc về bộ hài cốt này, xem chừng có lẽ là người Nhật Bản đến cùng với Thanh Mộc Long Nhất. Người Bản có thói quen đem thi thể người của mình đi, không nên để bọn họ ở lại đây mới đúng.
Lý Dương không nghĩ ra nguyên nhân, cũng không muốn nghĩ nữa, những sự việc này không có gì quan trọng với hắn cả.
Đi ra khỏi sơn động, vào đến khe núi cũng đã 11h đêm, những người đợi ở bên ngoài cuối cùng cũng được thở phào.
Ba ngày sau, lại 1 lần nữa ngồi máy bay trở về Bắc Kinh, chuyến đi này thuận lợi hơn so với tưởng tượng của hắn nhiều.
Kết quả cũng làm cho hắn vô cùng vừa ý, Thiên Tùng Vân Kiếm, Ngư Tràng kiếm, đều là thần khí quốc bảo, đặc biệt là Thiên Tùng Vân kiếm, thanh kiếm của Nhật Bản rơi vào tay Trung Quốc, sau này có thể cho bọn người Nhật Bản kiêu ngạo kia 1 đòn đả kích mạnh mẽ.
Bắc Kinh, sân bay.
Vương Giai Giai lo lắng đứng đó, trong mắt có chút chờ đợi, lại vừa có chút nén giận.
Lần trước nàng có việc đi Đông Bắc 1 chuyến, phải 2 ngày, Lý Dương không có phương tiện nên không đi cùng, cô không ngờ rằng đợi khi nàng về đến Bắc Kinh thì hắn đã không còn ở Bắc Kinh rồi, còn chạy đến nơi Tây Tạng xa xôi kia.
Lần này đi là cả 1 tuần, hơn nữa mấy ngày đều không có chút tin tức gì, làm cho lòng cô rất lo lắng.
-Giai Giai, nghe mình nói, đợi khi anh ta trở về nhất định phải giáo huấn cho hắn 1 bài học khắc cốt ghi tâm, bây giờ bắt đầu đi mà không nói gì, sau này không biết sẽ thế nào nữa.
Cô gái đứng bên cạnh Vương Giai Giai ra sức khoa chân múa tay, trên mặt tỏ ra rất phẫn nộ, người này không phải ai khác, chính là Cố Nhã Tĩnh một thời gian đã biến đi tìm bắt chồng chưa cưới về.
-Nhất định sẽ như vậy
Vương Giai Giai gật đầu, mắt không ngừng nhìn về phía cửa, máy bay Lý Dương về hôm nay, thời gian đã đến, có lẽ cũng sắp ra rồi.
-Đến rồi
Vương Giai Giai nhìn thấy Lý Dương, còn có cả Hà Kiệt, tiếp sau còn có Lưu Cương, Cao Phong, sau cùng còn có 3 vị chuyên gia tiến sĩ.
3 vị chuyên gia này là do lão gia cố ý bảo Hà Kiệt tìm về, 3 vị lần này đã giúp đỡ không ít việc.
Không có Đường Tiếu Tiếu Lý Dương cũng không thể nhanh như vậy đã mở ra mật thất, thậm chí không thể mở ra, không có Thạch Cần thì không có cách nào hiểu được rõ ràng về mật thất như vậy, ít nhất là không thể biêt được thân phận thật sự của thanh Ngư Tràng kiếm.
Mã Thế Vĩ công lao cũng rất lớn, chỉ có điều bị người có năng lực đặc biệt như Lý Dương che lấp hết, không nhìn ra vai trò của hắn nữa.
-Lý Dương
Vương Giai Giai ra sức vẫy tay, mắt sáng ngời, 2 người sau khi xác định quan hệ, đây là khoảng thời gian xa nhau lâu nhất.
-Lý Dương, nhanh lên, khéo mà dỗ dành nhé
Hà Kiệt nhẹ nhàng cười nói, trên mặt cũng có chút ngưỡng mộ, tuổi trẻ thật là tốt.
Hà Kiệt thực ra cũng không lớn tuổi lắm, chỉ mới 32, nhưng do công việc ổn định nên đã sớm kết hôn, hôn nhân cũng là do gia đình sắp đặt, không có gì là không vừa lòng, nhưng lại có cảm giác như thiếu cái gì đó.
-Giai Giai.
Chân Lý Dương bỗng nhanh hơn, Vương Giai Giai cũng chạy đến phía Lý Dương.
Lần này đi tận 8, 9 ngày, vẫn còn là tiến trình thuận lợ, nếu không phải ngay ngày đầu đã mở ra bảo tàng, lần này đi còn có thể đến 1, 2 tháng, nhưng nhẵng ngày này Lý Dương đều rất nhớ Vương Giai Giai.
Hai người trẻ tuổi ôm chầm lấy nhau, Vương Giai Giai đã nghĩ đến rất nhiều câu trách cứ Lý Dương nhưng đều không nói ra được, nhìn ngây người ra nhìn Lý Dương dường như đã bị gầy đi 1 chút, Lần này đi không chỉ có Lý Dương gầy đi, Hà Kiệt cũng gầy đi 3, 4 cân, tương đương với 2 ngày gầy đi 1kg.
-Haiz, những lời vừa nói xem như là vô nghĩa cả rồi.
Cố Nhã Tĩnh đứng phía sau vỗ nhẹ vào đầu mình, nhìn điệu bộ của Vương Giai Giai cô đã biết Giai Giai sẽ không trách gì Lý Dương, chỉ sợ còn đau lòng ấy chứ.
Hộ tống đám người Lý Dương lên máy bay xong nhiệm vụ của Triệu Vĩnh mới xem như đã hoàn thành, sau khi Lý Dương rời đi thì bộ đội đặc nhiệm cũng rời đi theo.
Nhiệm vụ lần này của bọn họ cũng là khó trải qua được, tuy nhiên cấp trên đã ra cho bọn họ phải giữ mật lệnh, sự việc lần này chỉ có thể tự mình biết, tuyệt đối không được truyền ra ngoài, làm trái với mật lệnh sẽ bị phạt nặng.
Bên ngoài sân bay đỗ lại 3 chiếc xe, ngoài chiếc màu đỏ thẫm còn có 2 chiếc xe chở hàng nhỏ, Lưu Cương và Cao Phong chào hỏi lái xe rồi chuyển các thùng lên xe, thu thập của chuyến đi lần này đầu ở đây, bên trong còn có vài thứ đồ vô giá.
Cao Phong tự mình mang mấy cái thùng lên xe, người lái xe cũng là do lão gia cố ý phái đến, những thứ trên xe đều không thể để bị chút tổn thất nào.
Lý Dương và Giai Giai lên chiếc Hồng Kỳ, Hà Kiệt và 3 vị chuyên gia đành lên chiếc xe chở hàng, người ta có đôi có cặp, hắn cũng không dám không biết xáu hổ mà đi cùng.
Sau cùng Cố Nhã Tĩnh bực mình giậm chân, Vương Giai Giai lúc đi thì ngồi cùng xe vậy mà lúc về cũng không gọi cô 1 tiếng, thật là trọng sắc khinh bạn nha.
Chiếc xe màu đỏ thẫm trực tiếp chạy đến biệt thự của Hà lão, Hà Kiệt đi tiễn các vị chuyên gia, mỗi vị được nhận 100 vạn tiền trà nước, món tiền này thật sự rất hậu, khiến cho bọn họ cũng không dám truyền ra ngoài chuyện lần này.
Số tiền lần này cũng là do Lý Dương bỏ ra, nghĩ đến thu hoạch lần này hắn không khỏi mỉm cười 1 mình, đừng nói là 300 vạn, đến 3000 vạn cũng đáng.
Đường Tiếu Tiếu đối với số tiền này không hề khách khí, Mã Thế Vĩ thì mãi sau mới chịu nhận.
Một trăm vạn nhìn thì có vẻ nhiều, nhưng lần thu hoạch này chỉ như hạt cát, cái khác không nói, chỉ cần thanh Ngư Tràng Kiếm, chắc chắn không ít người tranh nhau mua, có thể bán được đến giá trăm triệu.
Xuống xe Lý Dương vội kéo Vương Giai Giai đi về phía biệt thự, xa nhau lâu như vậy, hai người đều có rất nhiều điều muốn nói.
-Ông
Vừa mới bước vào phòng khách quý Dương đã vội kêu lên, bên cạnh sô pha trong phòng khách, Hà lão đang ngồi đọc báo, Lý Dương bước vào mới ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn Lý Dương.
-Hà gia gia
Vương Giai Giai cũng có chút sửng sốt, vội vàng rút tay ra khỏi tay Lý Dương, trên mặt vẫn có có chút hồng hào.
-Ha Ha, 2 đứa đã cùng nhau trở về rồi.
Hà lão xoay mình, cũng không đứng dậy, nhưng nét mặt rất sáng lạn, trong mắt còn có chút hào hứng.
-Đã trở về ạ, ông sao lại trở lại Bắc Kinh rồi thế? Không phải là đợi đón tết rồi mới về sao?
Lý Dương nhanh chân đi đến bên Hà lão, nháy mắt với Giai Giai, mỗi người đứng 1 bên, Lý Dương thuận thế ngồi bên cạnh chiếc ghế, nhẹ nhàng xoa bả vai của ông.
-o0o-