Sau khi Lý Dương vào, cùng bọn Mao lão tìm chỗ ngồi thì có một người bên cạnh đứng lên người này ngạc nhiên nhìn anh trên mặt còn lộ vẻ vui mừng.
- Thường tổng.
Lý Dương cũng rất ngạc nhiên, cuộc bán đấu giá ngày hôm qua gặp Thường Thịnh nhưng lúc đó hai người không nói gì không ngờ hôm nay lại gặp anh ta mới hai ngày Lý Dương và anh xem như có duyên.
- Lý tiên sinh cũng có hứng thú với tiệm đồ cổ này?
Sau lưng Thường Thịnh còn có THường Phong hai người cùng tới bên cạnh Lý Dương, chỗ Lý Dương ở phía sau phòng hội nghị, boọnThường Thịnh bước lại cũng không thu hút được sự chú ý của nhiều người.
- Tôi không phải là có hứng thú mà vừa mới biết được, bây giờ ngay cả tư cách đấu giá tôi cũng không có.
Lý Dương xua xua tay còn tỏ ra vẻ bất đắc dĩ, nếu sớm biết anh chắc chắn sẽ có thể có tư cách tới đây, nhưng bây giờ nói điều đó thì dường như muộn rồi.
- Anh không có tư cách đấu giá?
Thường Thịnh kinh ngạc kêu một tiếng, trên mặt lộ ra nụ cười, Lý Dương nói vừa mới nghe nói đấu giá ở đây lại không có tư cách đấu giá thực sự có khả năng này?
Lý Dương gật đầu nói:
- Thực sự không có, tôi vừa phải nhờ Mao lão ra đón tôi lần này tới chỉ cho vui thôi.
- Không vấn đề gì, nếu anh có hứng đấu giá thì tôi có hai giấy mời nhường cho anh một cái.
Thường Thịnh lập tức nói nụ cười trên mặt càng rõ hơn.
Hắn có hai giấy mời là thật, hắn rất có hứng thú với tiệm đồ cổ này việc buôn bán đồ cổ họ sớm muốn có được nhưng không có cơ hội thích hợp trong ngành đồ cổ tìm được một cửa tiệm thích hợp thật không dễ.
Lần này tập đoàn Phi Tường bán tiệm đồ cổ này Thường Thịnh có thể nói rất quan tâm đã hạ quyết tâm mua bằng được nhưng lại gặp Lý Dương thì tất cả hoàn toàn thay đổi rồi.
Tập đoàn Phi Tường làm sao mà đến mức độ thế này anh vô cùng biết rõ, chính vì năng lực đằng sau của Lý Dương mà đến anh cũng có cảm giác sợ hãi, bất kỳ cái gì có thể quan hệ tốt với Lý Dương được anh không thể bỏ qua điều này còn có giá trị hơn tiệm đồ cổ này nhiều.
- Anh có hai giấy mời?
Lý Dương hỏi một cách nghi ngờ, thường trong các cuộc đấu giá mỗi người chỉ có một giấy mời, hai giấy mới chắc có tiền đặt cọc.
- Đúng thế, anh đợi một lát.
Giọng nói Thường Thịnh không lớn, ngoại trừ bọn Mao lão ở gần đó nghe thấy còn những người khác không nghe thấy.
Sau khi biết Thường Thịnh có hai giấy mời Bạch Minh còn bĩu môi, Lý Dương không biết tại sao Thường Thịnh lại chuẩn bị hai giấy mời nhưng anh thì biết rõ.
Hai giấy mời có một cái là uỷ thác, khi hai người tranh giá cố ý cho người khác xem, như vậy có thể lấy được thứ mình muốn, đến lúc đó người khác phát hiện ra cũng đã muộn rồi.
Việc này thường thấy ở những cuộc đấu giá, là một sách lược và thủ đoạn, giống như công ty đấu giá chỉ là tác dụng không giống nhau.
Điều này với Bạch Minh cũng không đáng nói, về mặt đạo đức có thể đáng trách nhưng việc này không vi phạm đến quy định của tổ chức chỉ là vì mục đích không từ thủ đoạn thôi.
Thường Thịnh đi một lát rất nhanh quay lại, phòng hội nghị còn có người đi cùng anh ta, sau khi hai người quay lại lại về vị trí cũ chỗ ngồi của họ ở hàng trên cùng.
- Lý tiên sinh, đây là giấy mời khác của tôi, số hai mươi bảy, nếu anh có hứng với tiệm đồ cổ này anh có thể tham gia đấu giá.
Thường Phong đi lại đưa cho Lý Dương số sau đó lại quay về bên Thường Thịnh.
Cầm số, Lý Dương cúi đầu nghĩ một lát anh còn suy nghĩ về việc Thường THịnh có hai giấy mời nhưng không nói ra số đã nhận rồi nếu có cơ hội mua tiệm đồ cổ này thì cũng không tồi,nếu không được thì coi như đến cho vui.
Còn tấm nhân tình này Lý Dương sẽ ghi nhớ, ấn tượng với Thường Thịnh không tồi, hắn đã giúp anh mấy lần rồi.
Vương Giai Giai cũng cầm số xem xem, trên mặt có chút hiếu kỳ.
- Được rồi, chúng ta lần này không chơi nữa.
Bạch Minh đột nhiên thở nhẹ nói nhỏ với Mao lão và thầy giáo Thái bên cạnh một câu.
Ba người lần này cũng có giấy mời đấu giá cho dù là Mao lão hay thầy Thái ở Bắc Kinh mở tiệm thì Phan Gia Viên là nơi thích hợp nhất, lần này nghe nói có tiệm muốn bán đấu giá hai người cùng Bạch Minh đến tranh xem.
Tài sản của riêng họ cộng với tiền vay thêm cũng có hi vọng mua được tiệm đồ cổ này chỉ có điều bây giờ Lý Dương cũng tham gia đừng nói Bạch Minh là thầy Thái hay Mao lão cũng không có hi vọng.
Hi vọng này không phải là tiền mà trong ấn tượg của ba người thì việc không có Lý Dương không làm nên chuyện.
- Chào các chư vị.
Phòng hội nghị bước vào ba người, ba người đều là trung niên bốn năm mươi tuổi, người ở giữa hơi béo một chút, người trẻ nhất trông có vẻ rất uy nghiêm.
- Chào Trì cục trưởng.
Người ngồi bên dưới vội đứng lên không ít người chào người hơi béo ở giữa kia, người béo đó tên Trì Dũng, là cục trưởng cục quản lý, hoạt động đấu giá lần này do ông tổ chức.
Nói là đấu giá kỳ thực là công khai đấu thầu khác ở chỗ là công trình, lần này là bán một cửa tiệm cho nên gọi là đấu giá.
Trì Dũng đứng ở giữa hội nghị nhìn xung quanh trên mặt hơi cười tỏ vẻ rất hài lòng.
Những người này đều là đại gia bây giờ những người này đang căng mắt nhìn mình làm cho Trì Dũng cảm thấy thích thú vô cùng hài lòng.
Hắn chỉ là cục trưởng của một cấp nhỏ lớn tuổi như vậy muốn thăng cấp cũng khó, người như vậy quyền lực thế cũng là khá rồi, cho dù quen hay không quen cũng làm cho hắn có cảm giác mình quyền cao.
- Xin chào các vị, lần này cục quản lý chúng tôi nhận được sự uỷ thác của tập đoàn Phi Tường đấu giá công khai quyền kinh doanh của Thuỵ Tường Trai trong ba mươi năm liên quan đến tình hình của Thuỵ Tường Trai mời trưởng khoa Mã giới thiệu với mọi người.
Trì Dũng nói xong ngồi xuống, uống ngụm trà xem điệu bộ của anh hôm nay đúng như là lãnh đạo.
- Các vị khách quý, các vị lãnh đạo.
Bên phải Trì Dũng có một người trung niên hơn bốn mươi tuổi bắt đầu phát ngôn, tất cả mọi người ở đây đều biết chỉ có Lý Dương là không biết lúc này chỉ có Lý Dương là chăm chú nghe.
Thuỵ Tường Trai là tiệm đồ cổ nổi tiếng của tập đoàn Phi Tường, nằm cạnh đường tấp nập nhộn nhịp nhất chợ Phan Gia Viên, tổng diện tích là ba trăm hai mươi bảy mét vuông, có hai tầng một tầng diện tích là hai trăm ba mươi hai mét vuông, là nơi kinh doanh chủ yếu.
Tên Thuỵ Tường Trai không biết ai đặt nhưng tiệm này không có mang đến cho chủ nhân may mắn cuối cùng chủ nhân đều phải bán đi.
Việc kinh doanh của tiệm là người trong ngành của tập đoàn Phi Tường tuyển tới một người rất có năng lực, dưới sự kinh doanh của anh thành tích của Thuỵ Tường Trai mặc dù không đựơc cho là nhất nhưng cũng là đẳng cấp cao, mỗi năm đều có thể cho không ít lợi nhuận, lần này nếu không phải là tổng bộ tập đoàn Phi Tường xảy ra chuyện thì họ tuyệt đối không bán cửa tiệm này.
Họ định lấy tiệm này để bồi thường cho Lý Dương có thể thấy sự coi trọng của họ đối với tiệm này quà bồi thường không thể tuỳ ý nếu đưa ra thì phải có ý nghĩa gì đó.
Thuỵ Tường Trai kinh doanh chủ yếu là đồ sứ và tranh chữ có một vài hạng mục nhưng không nhiều, trưởng khoa Mã giới thiệu rất tỉ mỉ cũng chỉ đến mười mấy phút, những người biết rồi lúc này cũng nghe một cách nhẫn nại.
- Tôi đã giới thiệu xong mời chủ nhiệm Liễu giới thiệu nguyên tắc cụ thể của đấu giá lần này.
Trưởng khoa Mã nói xong lại chỉ một người khác bên cạnh Trì Dũng, mọi người ngồi thẳng lưng trong phòng hội nghị tiếp tục nghe mấy vị lãnh đạo nói.
- Được, tôi nói mấy câu, tập đoàn Phi Tường lần này uỷ thác cho chúng tôi tiến hành đấu giá chũng tôi cũng hết lòng vì bọn họ…
Vị Liễu chủ nhiệm này cười cười, những người ở dưới bắt đầu la ó, khi tập đoàn Phi Tường ra giá đã có người tìm đến đưa ra giá cao đồng ý tiếp nhận.
Chẳng qua là những người cục quản lý bọn họ nhanh tay hơn, cuối cùng tập đoàn Phi Tường thông qua họ tiến hành đấu giá công khai, giá cả có thể bán cao hơn một chút đồng thời những người ở cục quản lý còn có thể chia nhau một ít.
Chủ nhiệm Liễu nói mấy câu hết mười mấy phút, toàn là một số chú ý khi đấu giá cuối cùng ngay cả Lý Dương cũng chán nghe, hoạt động này với quan chức thật phiền phức, đấu giá có một tiếng mà bọn lãnh đạo này nói hết nửa thời gian.
- Bây giờ chính thức bắt đầu đấu giá, quyền kinh doanh mười ba năm của Thụy Tường Trai giá khởi điểm là một nghìn ba trăm vạn, bất kỳ người thành công nào đều có thể tiếp nhận Thụy Tường Trai với giá tám trăm vạn.
Cuối cùng Trì Dũng làm tổng kết, cuộc đấu giá này chính thức bắt đầu.
- Một nghìn bốn trăm vạn.
Trì Dũng vừa tuyên bố bắt đầu thì liền có người tăng lên một trăm vạn tương đương với lợi tức hằng năm của tiệm, giá này có thể nói là rất thấp tiệm lớn như vạy ở Phan Gia Viên tuyệt đối không thể dừng ở con số này. Đây vẫn là giá mà tập đoàn Phi Tường mua tiệm này cách đây bảy năm, hôm nay lại lấy giá này làm giá khởi điểm.
- Một nghìn năm trăm vạn.
- Hai nghìn vạn.
Hội trường vừa kêu giá ba lần thì liền có người tăng giá lên hai nghìn vạn, trong một lúc đã tăng năm trăm vạn, giá vừa tăng làm nóng hội trường trong nháy mắt đã giảm đi chút, mọi người đều.
- Hai nghìn một trăm vạn.
Gía tăng lên thấp nhất yêu cầu là một trăm vạn, đây là yêu cầu hơi cao, nhưng như vậy có thể đủ nhanh để kết thúc cuộc đấu giá này, đối với điều này không ai có ý kiến gì.
- Hai nghìn hai trăm vạn.
- Hai nghìn bốn trăm vạn.
- Hai nghìn năm trăm vạn.
- Ba nghìn vạn.
Lần này trong một lúc đã có người đưa lên ba nghìn vạn, những người ở đây đều ngạc nhiên, có cả bọn Bạch Minh, giá hai nghìn vạn và ba nghìn vạn đều là Thường Thịnh, rất nhiều người đều nhìn chăm chăm vào Thường Thịnh không biết trong lòng anh đang dự tính điều gì.
- Ba nghìn một trăm vạn.
Người ra giá lần này lại là Lý Dương. Ba nghìn một trăm vạn cũng không phải là cao, hiện tại tiền thuê phòng của tiệm này cũng gần hai ba trăm vạn rồi, sau này còn những mười mấy năm, giá này có thể nói vô cùng có lời.
Những người ở đây quen biết Thường Thịnh không ít, đều biết Thường Thịnh là người có máu mặt, ở Bắc Kinh cũng được coi là công tử ca, thế lực của Thường Thịnh làm cho mọi người đều rơi vào sự mông lung, thấy Lý Dương cùng tranh đấu giá với Thường Thịnh thì thích thú.
- Ba nghìn hai trăm vạn.
Thường Thịnh lại lần nữa ra giá, lần này không giống như lần trước, tăng thêm một trăm vạn.
Những người xung quanh cũng có thể hiểu, lần này tăng nhiều Thường Thịnh sợ sẽ làm mọi người tức giận, thực ra anh muốn tăng bốn nghìn vạn, dường như đưa lên giá cao nhất, phía dưới không nhiều người đưa giá, đợi lát nữa có nhiều người mới đáng.
- Ba nghìn hai trăm vạn, Đường tổng đưa ra giá ba nghìn hai trăm vạn còn có ai có giá hơn không?
Trì Dũng nói một câu, đây là đấu giá công khai, không phải là hội đấu giá chân chính, quy củ cũng không nghiêm khắc lắm, dù sao kết quả cuối cùng là giá cao là được.
Mấy người ngồi dưới lại nhìn chằm vào Lý Dương, ban nãy chính là Lý Dương tranh giá cùng Thường Thịnh.
Những người chú ý đến Lý Dương và Thường Thịnh không nhiều, ở đây rất nhiều người đều là quen biết, thỉnh thoảng có người quen chào hỏi là việc bình thường, cũng chỉ là Mão lão và bọn Bạch Minh cũng có thể đoán ra ý của Thường Thịnh.
- Không ai ra giá bắt đầu đếm ngược rồi, ba nghìn hai trăm vạn lần một.
Trì Dũng lại nói một câu, giống như người chủ trì đấu giá có mấy người bắt đầu do dự, Lý Dương bên này đã hét lên.
- Ba nghìn ba trăm vạn.
Lý Dương nâng giá lên rồi, người muốn đưa ra giá tạm thời dừng lại, muốn xem phản ứng của THường Thịnh, đây cũng là một cách nghĩ bình thường.
Lần này Thường Thịnh không ra giá ngay lập tức làm Trì Dũng lại cau mày.
- Ba nghìn ba trăm vạn có ai ra giá nữa không?
Trì Dũng đóng vai người chủ trì đấu giá, mọi người đều nhìn Thường Thịnh, không có ai nói gì thêm.
Ba nghìn ba trăm vạn lần một, Ba nghìn ba trăm vạn lần hai, Ba nghìn ba trăm vạn lần ba, rồi, tôi tuyên bố kết thúc đấu giá.
Trì Dũng kêu lên ba lần, hai lần đầu kêu cách nhau một khoảng thời gian còn lần ba thì rất nhanh được phát ra, làm một số người do dự không phản ứng kịp thời, đấu giá kết thúc rồi.
- Tôi biết chúng ta lần này chắc chắn là giúp lão đệ Lý Dương bước tiếp.
Bạch Minh than một tiếng, bây giờ nhiều người như vậy những người biết trước dụng ý của Thường Thịnh chỉ có bọn họ, nhưng với quan hệ của Lý Dương và bọn họ thì không thể vạch trần việc này.
Lần này Thường Thịnh tự nguyện nhường, nhường cho Lý Dương, để Lý Dương có được tiệm đồ cổ này.
- Đợi đã Trì Dũng, đã kết thúc rồi à?
Có người đứng ở hàng đầu tiên vội vàng đứng dậy kêu lên một tiếng, còn có rất nhiều người cũng nhìn vị cục trưởng Trì Dũng như vậy.
Ba nghìn ba trăm vạn, đây có thể là giá thấp hơn nhiều so với giá mà nhiều người dự tính, rất nhiều người dự tính là giá phải là trên bốn nghìn vạn, trong nháy mắt đã bị người trả giá ba nghìn vạn có được rất nhiều người cảm thấy không hài lòng.
Gía này cho dù tập đoàn Phi Tường bán một mình cũng không thể nào có được, tuyệt đối không có giá thấp như vậy.
- Kết thúc rồi, tôi vừa mới đếm số rồi, không ai ra giá nữa thì kết thúc thôi.
Trì Dũng có chút không thoải mái, cứ nghĩ tới lời hứa với Thường Thịnh khi nãy là yên tâm rồi, dù sao cuối cùng người bù tiền là tập đoàn Phi Tường.
So với những khó khăn trước thì tập đoàn Thường Thịnh lại suy sụp thêm, Thường Thịnh lại được mở mày mở mặt thêm.
Trì Dũng đứng lên muốn đi những người đó vội vàng ngăn anh lại vội kêu lên:
- Trì Dũng, như này không hay lắm.
- Đây là quy định, có gì không đồng ý các người có thể báo cáo lên cục trưởng Tô.
Trì Dũng bình thản nói, nói xong không đợi những người này có phản ứng gì liền bỏ đi, rất nhiều ông chủ ở lại lớn tiếng bàn luận.
- Lý tiên sinh, chúc mừng!
Thường Thịnh bước bước tới giơ tay trước mặt Lý Dương, rất nhiều người trước mặt đều ngây người nhìn bọn họ.
- Cảm ơn Thường tổng.
Lý Dương cũng giơ tay ra, anh không ngốc, lúc đầu còn không hiểu, nhưng khi Thường THịnh để Thường Phong nhắc nhở mình khi đấu giá Lý Dương đã hiểu ra hết chuyện, cũng khẳng định dự đoán của mình, trước đó Thường Thịnh đã chuẩn bị hai giấy mời chính xác là có ý của mình.
Điều khác là Thường Thịnh chuẩn bị hai giấy mời cho Lý Dương, cũng có nghĩa là nhường cơ hội mua tiệm đồ cổ này cho Lý Dương.
Về phần thái độ của Trì Dũng thì Thường Thịnh đã kịp thời gọi điện thoại hứa hẹn.
Tất cả mọi việc đều xảy ra rất nhanh, đợi những người khác hiểu thì cũng muộn rồi.
Thường Thịnh làm như vậy là phạm lỗi với rất nhiều người, anh không hề quan tâm tới điều này, nếu quan tâm tới điều này thì lúc đầu anh đã không chuẩn bị hai giấy mời, bản thân cũng không dùng kiểu đấu giá như vậy.
- Lý tiên sinh, tôi dẫn anh đi làm thủ tục. Thường Thịnh căn bản không chú ý đến anh mắt tức giận của những người kia, cười ha ha dẫn Lý Dương đi khỏi phòng hội nghị, cùng với sự tức giận những người kia còn tỏ ra rất ngạc nhiên.
Bối cảnh của Thường Thịnh bọn họ có thể hiểu rõ, trong nháy mắt thái độ của Thường Thịnh với người thanh niên này cũng tốt hơn, không chỉ giúp anh ta mua tiệm đồ cổ này với giá rẻ mà còn giúp anh hoàn tất các thủ tục.
Trong giây lát người thông minh có thể bắt đầu hiểu được vội vàng bỏ đi khỏi phòng hội nghị.
Bối cảnh của Thường Thịnh thật lợi hại, nhưng so với Bắc Kinh sự lợi hại của Thường Thịnh còn rất nhiều, ngay cả giám đốc của công ty Thường Thịnh cũng có thể đoán ra thân phận của Lý Dương, những người này nếu không biết tý gì thì việc làm ăn buôn bán của họ bao nhiêu năm coi như công cốc hết rồi.
Thủ tục được làm rất nhanh, ba nghìn ba trăm vạn thêm tám trăm vạn làm thủ tục tổng cộng là bốn nghìn một trăm vạn, Lý Dương trực tiếp ký ngân phiếu, sau khi ký tên quyền kinh doanh tiệm này sẽ thuộc về Lý Dương.
Việc làm các thủ tục rất nhanh khiến Lý Dương rất kinh ngạc, khi bước ra khỏi chỗ quản lý Lý Dương thậm chí có chút mơ hồ, bột phát muốn đến Phan Gia Viên một chút anh lại có tiệm đồ cổ, ở Bắc Kinh cũng coi như anh có sự nghiệp buôn bán của riêng mình.
- Tiệm này hiện tại vẫn kinh doanh chỉ là có chút chuyện làm nhân viên hoảng loạn nhưng mấy hôm trước tôi đã tìm người trấn tĩnh rồi, bây giờ tất cả đều bình thường hết rồi. Thường Thịnh đi bên cạnh Lý Dương cười giới thiệu với Lý Dương.
Tình hình nhân viên trong tiệm lúc trước thực sự có ảnh hưởng rất lớn, Thường Thịnh rất tâm đắc với tiệm này đã làm hàng loạt công tác chuẩn bị chỉ trong nháy mắt lại trở thành công lao của Lý Dương.
- Ra vậy, Đường tổng, có phải tôi đã cướp vụ làm ăn của anh không? Lý Dương nhẹ nhàng gật đầu đột nhiên hỏi một câu.
Bọn Bạch Minh và Mao lão thở dài, xem ra hôm Nay Lý Dương không đến bọn họ muốn có được tiệm này cũng không dễ.
Thường Thịnh ngay cả việc làm kín cũng làm rồi điểm này có thể mạnh hơn bọn họ nhiều, thực sự cạnh tranh bọn họ không chắc cạnh tranh được với Thường Thịnh giàu có khí thế.