Điện thoại bên kia lập tức truyền đến một tràng cười nịnh thanh, nghe thấy mà Lý Dương cũng muốn nổi da gà.
- Tiết mục gia tân?
Lý Dương thuận miệng hỏi, bên kia điện thoại Đàm Quốc Hoa chợt sững sờ, muốn nói cái gì lại không nói ra được, bị cứng họng.
Nói ra thì, chuyện tiết mục gia tân này là lần trước Đàm Quốc Hoa chủ động nói ra, nhưng khi đó hắn không biết thân phận Lý Dương, sau khi biết lập tức thay đổi chủ ý, cũng là Lý Dương tự mình muốn tham gia tiết mục.
Vì thế bên đài truyền hình thúc giục hắn nhiều lần, lại sắp sang năm mới, bất đắc dĩ hắn chỉ có thể gọi điện thoại hỏi thăm Lý Dương.
Không ngờ, Lý Dương căn bản đã quên chuyện này, nếu sớm biết Lý Dương quên mất, hắn còn gọi đến số điện thoại này làm gì, làm cho giống như hắn đi thúc giục Lý Dương vậy, thật làm cho Lý Dương hiểu lầm lớn.
Bây giờ Đàm Quốc Hoa thấy lo thật, chuyện mấy ngày trước đại thọ Hà lão gia, như bọn họ người này không có tư cách tham gia, nhưng đều nghe nói, đại danh Lý Dương đã sớm truyền tới, sau khi biết mối quan hệ này, Đàm Quốc Hoa lúc ấy còn toát mồ hôi hột.
Hà lão gia còn là con rể Vương gia, Lý Dương có hoàn cảnh khá đến vậy, còn làm công ty bán đấu giá gì đó, đây không phải là cố ý coi thường người ta sao.
- Không sao, không sao, cậu đừng để ý, quấy rầy cậu rồi!
Đàm Quốc Hoa hận không nói được tiếng nào, gọi điện thoại nói chuyện không thể mạnh mồm như bên ngoài, nói không chừng còn phải cố gắng cùng Lý Dương tạo chút quan hệ, lần này tốt rồi, thật bị Lý Dương hiểu lầm mình đi thúc giục hắn tham gia tiết mục thì hắn còn không khóc chết rồi.
- Đợi chút, anh nói đến là tiết mục “sưu tầm bảo bối thế giới” ư? Ngại quá, tôi lại quên chuyện này!
Lý Dương vội vàng gọi Đàm Quốc Hoa lại, hơn nữa ngồi thẳng người, chuyện tiết mục đó ban đầu đích xác là hắn đã đồng ý, gần đây chuyện nhiều quá, người bận rộn suốt, khiến chuyện này bị rơi vào quên lãng.
Cuộc điện thoại này hôm nay mới khiến cho hắn nhớ tới.
Lý Dương vẫn rất có hứng đối với tiết mục này, làm chuyên gia giám định coi như xong, làm tiết mục gia tân cảm giác rất tuyệt, đặc biệt là khi nhìn người chủ trì đập những vật phẩm giả, rất hả giận.
Lý Dương cũng không thích hàng giả, đối với tiết mục này thưởng thức chuyện đi truy cứu thật giả rất thú vị. Chỉ cần làm đồ giả gạt người, nên đập, hàng giả chính hiệu cũng sẽ bút tích, có thể mở rộng.
Suy nghĩ chút, Lý Dương nhẹ giọng nói:
- Tiết mục lúc nào thì ghi hình, tôi xem xem có thể sắp xếp ra chút thời gian tới hay không!
- Ngày kia có một buổi ghi hình cho tiết mục, nếu cậu không có thời gian, hoàn toàn có thể hủy, không có chuyện gì!
Đàm Quốc Hoa lại có vẻ có chút do dự, Lý Dương đột nhiên lại đồng ý đi ghi hình tiết mục, khiến cho hắn không hiểu gì, nhưng đối với lời của Lý Dương thì hắn một chút cũng không dám phản đối, hỏi cái gì thì nói cái đó.
- Không cần hủy, tiết mục này tôi rất có hứng thú, đây là số điện thoại của anh, ngày kia là mấy giờ vậy? Đến lúc đó tôi liên lạc cùng anh nhé.
- Ba giờ chiều, cậu không cần liên lạc cùng tôi, đến lúc đó tôi sẽ liên lạc với cậu, đón cậu đến đài truyền hình!
Đàm Quốc Hoa vội vàng lại nói một câu, hiểu là Lý Dương thật lòng muốn tham gia tiết mục, cuối cùng hắn mới thở phào, thân phận Lý Dương quá lớn, người nào động tời đầu ngón tay út hắn cũng có thể bị bóp chết, cũng không khiến hắn phải sợ.
Dĩ nhiên, phục vụ Lý Dương tốt đối với hắn cũng có chỗ tốt, hắn chẳng phải đang tạo quan hệ với Lý Dương đây sao.
- Được lắm, đến lúc đó liên lạc!
Lần này Lý Dương không phản đối, nói xong hai câu khách khí liền cúp điện thoại, để cho hắn nhắc nhở mình cũng tốt, tránh lại quên nhiều chuyện.
Xem thời gian, bây giờ là ba giờ rưỡi chiều, Lý Dương định không ngủ, lại gọi điện thoại cho Vương Giai Giai.
Vương Giai Giai không đồng ý hôm nay sang bên này ở, nhưng không có phản đối sau này sẽ tới đây ở, trước khi cưới ở tại nơi này lâu dài khẳng định không được, thỉnh thoảng tới ở một hai ngày thì không thành vấn đề. Hai người đã đính hôn, cách gọi đối với cha mẹ cũng đã sửa lại, nào sợ bị người khác biết, biết cũng sẽ không ảnh hưởng.
Kết quả này không phải khiến cho Lý Dương quá thỏa mãn, nhưng cũng vô cùng vui vẻ, ít nhất cuộc sống hạnh phúc căn bản được bảo đảm.
Rời giường, chuẩn bị xuống lầu, trước khi xuống lầu Lý Dương đi ra vén rèm cửa sổ ra, để cho ánh mặt trời chiếu vào gian phòng .
Phòng ngủ của Lý Dương, là một gian phòng ánh nắng chiếu tốt nhất biệt thự.
Vừa kéo màn cửa sổ ra, Lý Dương liền sửng sốt, kinh ngạc nhìn bãi cỏ phía ngoài.
Tiểu nha đầu Hà Hoan đang hăng hái bừng bừng học đánh cầu Cao Nhĩ Phu, bên cạnh cô là Lý Thành, Lý Thành cũng rất có hứng thú đối với vận động quý tộc kiểu này, cùng Hà Hoan học, khoan hãy nói, hai người đánh đều có bài bản.
Sau lưng bọn họ lại có Tiểu Thuận, Hà San San đang dụ dỗ Tiểu Thu ở bên kia chơi.
Những điều này đều không phải là nguyên nhân Lý Dương kinh ngạc, để cho Lý Dương kinh ngạc là Lưu Cương, hắn cũng ở đây, hơn nữa đang cùng Hà San San dẫn theo Tiểu Thuận, nhìn dáng vẻ Lưu Cương và Hà San San, tựa hồ nói chuyện với nhau rất ăn ý.
Lưu Cương cùng Hà San San, thân nhau khi nào vậy?
Lý Dương nhìn kỹ, lại tự gật đầu một cái, Lưu Cương là cảnh vệ viên của lão gia, trước kia Hà San San liền ở cùng lão gia, hai người nói không chừng đã sớm biết nhau, không đáng thấy kỳ lạ.
- Dương Dương, con tới xem một chút, những y phục này thế nào ?
Lý Dương vừa xuống lầu, liền bị mẹ hắn - Hà Ái Linh kéo qua một bên, Lý Dương kinh ngạc nhìn Hà Ái Linh đang đắc ý giơ lên mấy món quần áo rất đáng yêu, đầy mê hoặc .
- Mẹ, đây là cái gì?
- Y phục cho bé con, sau này con và Giai Giai có con, có thể mặc!
Hà Ái Linh lại tìm thêm mấy cái, Lý Dương dở khóc dở cười lắc đầu, còn chưa kết hôn mà, ngay cả y phục cho cháu mẹ cũng làm rồi, cũng thật quá tích cực.
- Mẹ, chuyện muốn có con còn không biết là lúc nào đây, hơn nữa, y phục cho bé cũng có thể mua mà!
Lý Dương ngồi ở trên ghế sa lon, tự mình rót chén trà, uống một hớp, trên mặt Hà Ái Linh lộ ra vẻ không vui, lại đi tới.
- Dương Dương, mua y phục nhiều cũng không tốt, ai biết trong quá trình sản xuất có chỗ nào không phù hợp hay không, mình làm thì yên tâm, con xem một chút, y phục này trai gái đều có thể mặc, đồ lúc nhỏ con mặc chính là mẹ tự mình làm đó!
Nghe lời của mẹ, Lý Dương lần nữa lắc đầu, hắn đột nhiên nhớ tới ông ngoại đã sớm qua đời rất giỏi may vá, lúc còn trẻ mẹ quả thật học được tay nghề rất tốt.
Lúc nhỏ, y phục của hắn thật đứng là mẹ tự làm ra, nhưng bây giờ mua quần áo nếu so với tự làm tốt hơn, Lý Dương cũng không muốn để cho mẹ tiếp tục vì con mình mà phải may quần áo.
Nhưng trong lòng Lý Dương còn có cảm động nho nhỏ, đây dù sao cũng là tâm ý của mẹ, suy nghĩ một chút, Lý Dương nói:
- Mẹ, những thứ này con nhận, nhưng sau này mẹ không cần làm, hơn nữa, trong mấy năm tới chúng con chưa có ý định muốn sinh con mà!
Tâm ý của mẹ không thể cự tuyệt, Lý Dương lại không đành lòng để cho mẹ mệt nhọc, chỉ có thể nói trước như vậy. Còn chưa muốn có con là lời thật lòng, sang năm Lý Dương mới 26 tuổi, mà Vương Giai Giai vẫn chưa tới 24 tuổi, hoàn toàn có thể chưa vội có con.
- Chờ một hai năm có thể, chờ quá lâu, tuổi con cũng không nhỏ, sớm một chút có một đứa cũng tốt!
Thấy Lý Dương không phản đối, Hà Ái Linh cao hứng nói, bà là người hiểu biết, biết người tuổi trẻ bây giờ cũng không muốn có con sớm như vậy, chẳng qua là làm cha mẹ luôn nóng lòng mà thôi.
- Vâng, con hiểu !
Lý Dương vội vàng gật đầu, Lý Quân Sơn lại từ bên ngoài trở về, Lý Quân Sơn vừa ở ngoài vườn hoa, hắn không thích cầu Cao Nhĩ Phu, vườn hoa ở đây cũng rất hợp tâm ý của hắn.
Buổi tối mọi người cùng nhau vui vẻ ăn cơm tối, Lý Thành nói hai ngày nữa phải về nhà, trường học của nhà còn có một số chuyện, bây giờ thực sự thấy được hoàn cảnh của Lý Dương, Lý Thành cũng hoàn toàn yên tâm, không nói chuyện cổ phần trường học kia nữa.
Hắn biết em trai thật sự không quan tâm chút tiền này, cũng không coi là hắn lợi dụng Lý Dương, chỉ cần Lý Dương muốn, hoặc là Lý Dương gặp phải phiền toái gì, hắn sẽ bán trường học đi để tiếp viện cho Lý Dương.
Đây chính là tình huynh đệ mặn nồng.
Cha mẹ Lý Dương cũng nói lên yêu cầu muốn về nhà, nhưng bị Lý Dương mạnh mẽ cự tuyệt, sang năm hãy nói chuyện đi về.
Lý Thành đồng ý đề nghị của Lý Dương, cuộc sống của Lý Dương ở nơi này so với ở nhà tốt hơn nhiều, để cho hai người ở nơi này hưởng phúc cũng tốt, Lý Thành còn cố ý để con trai lưu lại, để cho hai người ở nơi này cũng có thể chăm sóc cháu trai, tránh được suy nghĩ buồn chán trong lòng.
Buổi sáng hai hôm sau Lý Thành đi, vừa đúng cùng lúc ghi hình tiết mục, Lý Dương thật đúng là muốn gọi điện thoại cho Đàm tổng kia, bảo lùi tiết mục lại, trong lòng Lý Dương, chuyện đưa anh trai đi nếu so với ghi hình tiết mục quan trọng hơn nhiều.
Nói đúng ra, Lý Thành lần này tới cũng không thể ở Bắc Kinh chơi thật lâu, nhưng Lý Dương mua nhà ở nơi này, sau này bọn họ tới cũng dễ dàng, mấy người nói cao hứng, dứt khoát ngày mai cùng đi thành Bắc Kinh đi dạo một vòng, cũng coi là chơi một ngày ở thủ đô.
Thương lượng xong, Hà Ái Linh còn dặn Lý Dương gọi điện thoại cho Vương Giai Giai, để cho Vương Giai Giai cũng cùng đi .
Sáng sớm ngày hôm sau, Vương Phong liền đưa Vương Giai Giai đến nhà Lý Dương bên này, Vương Giai Giai nhìn thấy Lý Quân Sơn hai người liền thân thiết kêu một tiếng ba mẹ, thanh âm ngọt ngào kia nghe mà hai vị lão nhân thấy mát lòng.
Hôm nay không ít người, mấy người lại đem xe trong nhà ra lái, khi Lý Dương đi ra ngoài quay đầu lại liếc nhìn nhà để xe trống trơn, suy nghĩ có nên mua mấy chiếc xe nữa hay không, tránh chuyện Triệu Vĩnh bọn họ dùng xe lại không dễ dàng.
Ở trên đường, Lý Dương liền gọi điện thoại cho Thường Thịnh, nhờ hắn giúp một tay mua mấy cái xe tốt. Chủ yếu vẫn là Lý Dương sẽ không đi chọn xe, lần trước chính là Thường Thịnh chọn giúp, Thường Thịnh co quen với người bán xe, một chuyện không cần hai người, lần này cũng nhờ hắn giúp một tay là được .
Lý Thành lái xe Audi, cộng thêm Lý Dương là hai chiếc xe, cùng nhau đi ra đường lớn phía trước, hôm nay đi Thiên An Môn trước, lại đi giếng Vương Phủ, buổi trưa đi ăn vịt nướng Toàn Tụ Đức, chơi ở nơi này thoải mái một ngày .
Ở Thiên An Môn, cả nhà Lý Dương chơi rất vui vẻ, đặc biệt là Tiểu Thuận, không ngừng chạy tới chạy lui ở bên trong, còn nói rốt cục được đi tới hoàng cung thấy trên ti vi rồi.
Đi dạo cho tới trưa, tất cả mọi người toát ra mồ hôi, lúc này Lý Dương mới dẫn theo người nhà đi Toàn Tụ Đức, trước khi tới, Lý Dương liền đặt một gian phòng tốt, vốn là đã kín người, cuối cùng vẫn phải dùng quan hệ, mới kiếm được cho bọn họ một gian phòng dự bị.
- Cháu đói bụng, cháu muốn ăn vịt nướng, cháu muốn ăn vịt nướng!
Vừa tới đến cửa Toàn Tụ Đức, tiểu Thuận Thuận liền hét to, chọc cho cả nhà cùng nở nụ cười .
- Giai Giai!
Phía sau Lý Dương bọn họ đột nhiên truyền đến tiếng kêu thanh thúy, Vương Giai Giai quay đầu lại, trên mặt lập tức lộ ra tia vui mừng.