Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 753: Chu phỏng thật lợi hại

Bà không ngờ là cái người lúc trước bị bà phủ định lại đúng là cái người bà đã dự đoán, biết được kết quả này cũng làm bà thấy khó hiểu hơn, Lý Dương vì sao xuất hiện ở đây với danh nghĩa là khách mời, còn cố tình hóa trang như vậy nữa.

- Đây là nhờ vào các

chuyên viên trang điểm, tôi nói họ trang điểm tôi già hơn một chút!

Lý Dương cười chỉ vào mặt mình, Trương Ngọc Lan vội nhìn kỹ hơn, nghe Lý Dương nói thế bà cũng nhìn ra được là do trang điểm.

Mặc dù tuổi đã lớn, nhưng dù sao Trương Ngọc Lan vẫn là phụ nữ, hiểu rất rõ về trang điểm, cộng thêm việc bà thường xuyên tham gia các hoạt động và chương trình, nhưng bà chỉ muốn trang điểm sao cho mình trẻ hơn một chút, còn cố tình trang điểm cho già hơn như Lý Dương đúng là hiếm gặp.

Vương Cương bước đến hỏi nhỏ:

- Giáo sư Trương, đây

đúng là Lý Dương, tôi cùng cậu ấy đến phòng trang điểm!

Vương Cương nói xong thì Trương Ngọc Lan không còn nghi ngờ gì nữa, người trước mặt chính là người đang được bàn luận nhiều nhất gần đây, người thanh niên thần kỳ đó là một thiên tài thực sự, Lý Dương từ lúc xuất đạo đến bây giờ cũng không bao nhiêu lâu, nhưng thành tích đạt được lại làm cho người ta phải ngưỡng mộ.

Biết được thân phận của Lý Dương, Trương Ngọc Lan lại hơi lo lắng.

Hoắc Ái Dân và vị chuyên gia còn lại cũng bước đến, người đó tên là Mâu Văn Vũ, khoảng 40 tuổi, còn trẻ hơn cả Bạch Minh nữa, có chút tiếng tăm ở trong ngành.

Mâu Văn Vũ cũng là một chuyên gia giám định trẻ, con cháu của nhà làm quan, sở trường về giám định gốm sứ, tuy nhiên do không có những thành tích rực rỡ, từ trước đến giờ chưa tham gia hội giao lưu chuyên gia hàng đầu lần nào, có thể sớm được tham gia hội đó cũng là mục tiêu phấn đấu của ông.

- Có chuyện gì vậy?

Đạo diễn Dương bước đến, chau mày hỏi, sau lưng ông ta còn có thêm mấy người nữa, đều là nhân viên tổ chương trình, ai cũng tỏ vẻ lo lắng.

- Là thế này...

Vương Cương bước lên phía trước giải thích nhỏ đồng thời giới thiệu thân phận của Lý Dương.

Khán giả phía dưới nhỏ to bàn luận, rất nhiều người còn nhướng cổ lên nhìn, ai cũng muốn biết vì sao có nhiều người tập trung trên sân khấu như thế.

Hai vị khách còn lại cũng vậy, chỉ là họ tỏ ra rất rụt rè, không bước lên sân khấu mà thôi.

- Ông nói xem, có phải là Lý Dương nghe kết quả xong chịu không nỗi, nên cố tình làm phiền chuyên gia không?

- Chắc không phải đâu,

làm gì có vị khách nào như thế chứ?

Mặc dù họ nói rất nhỏ nhưng Lý Quân Sơn đứng bên cạnh đều nghe hết.

- Tôi nói cho các ông biết, các ông nói vậy là sai rồi, Lý Dương nói là giả thì chắc chắn là giả, tôi nghĩ lần này chuyên gia giám định sai rồi!

Lý Quân Sơn phản bác lại một câu, lúc nói ông nghĩ đến những bảo vật của con trai và những đánh giá mà các chuyên gia dành cho con ông thì ông càng thấy tự tin hơn.

- Xì, ông nghĩ Lý Dương

là thánh hả, ông có quan hệ gì với cậu ta?

Người đứng bên cạnh Lý Quân Sơn lắc đầu nhìn ông khinh miệt, hôm nay đi vì mang cháu đi khám bệnh nên ông chỉ mặc bộ quần áo bình thường.

Tuy nhiên ở đây ai cũng ăn mặc bình thường cả, mọi người đều cùng chung một tầng lớp hết.

Lý Quân Sơn không nói gì mà lặng lẽ nhìn phía trước, con trai lên đó chắc chắn có lý do của nó, những điều này ông không hiểu, cũng không đi theo, con tin con trai sẽ xử lý tốt.

- Thì ra là ông Lý!

Đạo diễn Dương sau khi nghe Vương Cương giới thiệu xong thì sắc mặt có dịu lại một chút, ông cũng trách thầm Đàm Quốc Hoa, hắn giới thiệu một chuyên gia đến mà không thèm nói trước một tiếng.

Đạo diễn Dương không phải là người trong ngành nên cũng không hiểu rõ Lý Dương lắm, chỉ nghe người khác nhắc đến thôi, lúc này hắn lại nhớ đến lời của Lý Cương nói khi chương trình bắt đầu, Lý Dương thực sự là người trong giới đồ cổ, hơn nữa lại là một người nỗi tiếng.

Ít nhất sau khi Trương Ngọc Lan biết được thân phận của Lý Dương thì cũng đã có một thái độ tôn trọng nhất định, hoàn toàn coi Lý Dương là người cùng tầng lớp với mình.

Tuy nhiên bà cũng thấy khó hiểu, Lý Dương cũng là một chuyên gia sao lại đoán món đồ cuối cùng là giả chứ, không phải là ngược lại với kết quả giám định sao.

Lý Dương cười nói:

- Đạo diễn Dương, làm lỡ buổi ghi hình của ông thật ngại quá!

- Không sao, có gì lát nữa ghi hình xong rồi nói có được không?

Lai lịch của Lý Dương không nhỏ, lại là do Đàm Quốc Hoa giới thiệu, lúc đó đạo diễn Dương cũng không nghĩ gì khác, chỉ muốn Lý Dương đi xuống để chương trình được diễn ra thuận lợi.

Lý Dương cười lắc đầu:

- Đạo diễn Dương, tôi có

vài điều phải nói ngay bây giờ, nếu không thì các ông sẽ bồi thường không nhỏ đó!

Lý Dương nói làm Vương Cương hơi sững người, Trương Ngọc Lan cũng ngây người ra, Hoắc Ái Dân và Mâu Văn Vũ thì từ ngơ ngác đến phẫn nộ.

Ý của Lý Dương là nói món đồ này có vẫn đề, cũng có nghĩa là kết quả giám định của ba vị chuyên gia đều sai, việc này e rằng không có một chuyên gia nào có thể chấp nhận được.

- Ông Lý, không thể nói

bậy được, ý của ông là cái này có vấn đề?

Hoắc Ái Dân không chịu được nữa liền hỏi, Trương Ngọc Lan không nói gì, chỉ im lặng nhìn Lý Dương, nhưng nhìn bà là biết bà cũng nghĩ như Hoắc Ái Dân, kết quả giám định này cũng có một phần chữ ký của bà.

Mấy người đều nhìn Lý Dương, Vương Cương chau mày lại.

Khi đọc kết quả lên Vương Cương không hề có ý kiến phản đối gì cả, hắn cũng công nhận kết quả giám định đó, Lý Dương đúng là đang lật ngược lại kết quả, làm Vương Cương thấy không thoải mái.

- Đúng vậy, món đồ này

đúng là có vấn đề, là hàng giả cao cấp, không thể coi là thật được!

Lý Dương lập tức gật đầu, mặc dù mọi người đều đoán được ý của Lý Dương muốn nói, nhưng đến khi Lý Dương nói thẳng ra như thế thì ai cũng thấy sững sốt.

Đây là đồ dởm, là chế phẩm giả hiện đại, nực cười nhất là nó vừa được giám định là đồ thật, lúc này Trương Ngọc Lan cũng không thể chấp nhận được, bà rất giận Lý Dương.

- Haha!

Có người chợt cười lớn một tiếng, mấy người đều quay đầu lại nhìn, người đang cười không ai khác chính là Âu Dương Lượng.

Hắn cười liên tục mấy mươi giây mới dừng lại nói:

- Lý Dương, lúc vừa mới

gặp tôi đã đoán là cậu, không ngờ lại là cậu thật, cậu là chuyên gia cổ ngọc không sai, nhưng đây là gốm sứ, không phải ngọc khí, cậu nói đồ của tôi là giả, vậy thì hãy đưa bằng chứng ra, nếu không có thì cẩn thận tôi sẽ tố cáo cậu tội vu oan người khác đó!

Âu Dương Lượng lúc đó thấy rất thoải mái, người này đúng là anh ta, kết quả có hơi bất ngờ nhưng cũng có chút thú vị, giờ hắn thực sự có cơ hội báo thù rồi.

- Chứng cứ tất nhiên là tôi có, xem cậu có dám không thôi!

Lý Dương cười rồi quay đầu nhìn Trương Ngọc Lan nói:

- Cô giáo Trương, cô có

cần xem kỹ lại không, dựa vào tuổi của cô chắc chắn sẽ biết sóng gió vào những năm 90, cô xem kỹ lại đi, xem có nhìn ra được gì không!

Sóng gió những năm 90?

Hoắc Ái Dân và Mâu Văn Vũ nhìn nhau, hai người đều hơi chột dạ.

Những năm 90, trong giới thu tàng xảy ra rất nhiều sóng gió, nhưng quan trọng nhất chỉ có một việc mà tất cả những người lớn tuổi trong ngành đều biết.

Đó là vụ án làm giả chấn động khắp nơi, Chu Chí Tường năm đó hại không biết bao nhiêu chuyên gia tiền bối, làm thị trường giám định trong nước sau nhiều năm vẫn chưa khôi phục được.

Cho đến bây giờ mới khôi phục lại được một chút.

Hoắc Ái Dân lớn tuổi hơn Mâu Văn Vũ nhưng hiểu biết cũng có hạn, vụ án Chu Chí Tường lúc đó ông vẫn chưa xuất sư nên không biết rõ lắm.

Mặt của Trương Ngọc Lan và Vương Cương cũng biến sắc, Trương Ngọc Lan vội vàng bước đến cẩn thận quan sát ống bút.

Vương Cương, Hoắc Ái Dân và Mâu Văn Vũ cũng bước đến, đạo diễn Dương vốn định nói gì đó nhưng sau khi nhìn thấy hành động của mấy vị chuyên gia thì không nói nữa, hắn cũng bước nhanh lên trước.

Âu Dương Lượng theo sát sau, đây là bảo bối của hắn mang đến.

Khán giả phía dưới càng tò mò hơn, họ càng bàn tán sôi nổi, Trương Hải Dương và Lưu Tĩnh lúc này chợt thấy hối hận, biết thế này lúc nãy đã chạy đến xem rồi, bây giờ muốn đi cũng không có lý do, nếu giờ chạy tới xem thì sẽ mang lại cho người ta cảm giác không vững vàng.

Dân nghệ thuật rất coi trọng hình tượng của mình, thà kìm hãm sự hiếu kỳ lại còn hơn là đi phá vỡ hình tượng.

Lý Quân Sơn mỉm cười, các chuyên gia đã đến xem lại hiện vật chứng tỏ tình thế có thể đảo ngược, ông càng tin tưởng con trai hơn.

Trương Ngọc Lan, Mâu Văn Vũ, Hoắc Ái Dân và Vương Cương gần như dán mắt vào hiện vật, sau khi tỉ mỉ quan sát, Trương Ngọc Lan ngẩng đầu lên lắc đầu.

- Lý Dương, tôi không

nhìn ra được vấn đề gì từ cái này cả, nếu cậu nói có vấn đề thì có thể chỉ ra cho chúng tôi thấy được không?

Trương Ngọc Lan nói rất khách sáo, nhưng đổi lại nếu là người khác thì sẽ không có chuyện khách sáo như vậy đâu, bao nhiêu năm nay đây là lần đầu tiên có người nghi ngờ kết quả giám định của bà, trong lòng bà đang rất oán trách.

Tuy nhiên thân phận của Lý Dương đặc biệt, thầy của hắn chính là người năm đó đã có công lớn nhất trong việc dập tan sóng gió, và cũng là người được mọi người tôn trọng nhất, còn năng lực thì khỏi phải nói rồi.

Vì những nhân tố đó mà bà không dám bỏ ngoài tai lời của Lý Dương, đành phải hỏi trực tiếp hắn thôi.

Lý Dương lại thở dài, Chu phỏng lợi hại thật, nhiều năm qua rồi mà vẫn có thể qua được mắt chuyên gia, chẳng trách mà ông thanh lý nhiều năm như vậy vẫn không thể giải quyết triệt để. Chu phỏng có tính đánh lừa rất cao, trừ phi ông và mấy vị chuyên gia có thể nhìn ra được Chu phỏng bắt gặp, nếu không thì món đồ này sẽ lưu thông trên thị trường giống như một món đồ thật thực sự.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất