- Cái này, không thể nào
như vậy được, mảnh sứ này là giả, là cậu ta cố tình đánh tráo, các người, các người phải làm chứng cho tôi!
Âu Dương Lượng chợt nói lớn, còn giơ tay chỉ vào Lý Dương, khuôn mặt bối rối.
Trương Ngọc Lan, Vương Cương đều nhìn hắn lắc đầu, vu oan cũng không đúng cách, mọi người đều ở đây, món đồ vẫn nằm ở đó, làm gì có chuyện đánh tráo chứ, nếu có đánh tráo thì cũng không thể tìm ra được một mảnh vỡ trùng khớp như vậy được, hơn nữa nó lại vừa bị đập vỡ.
Âu Dương Lượng vẫn đứng ở đó la hét, chỉ tiếc là người ta chẳng để ý đến hắn, đạo diễn Dương đến bây giờ mới hiểu được là đang xảy ra chuyện gì.
Vị khách mời tên là Lý Dương đó đã nói đúng, món đồ này đúng là đồ giả, đạo diễn Dương dù không hiểu nhưng khi nhìn thấy hai chữ đó xuất hiện trên món đồ thì cũng biết kết quả như thế nào.
- Chúng ta bị đánh lừa rồi!
Trương Ngọc Lan thở dài, khuôn mặt vẫn rất phức tạp, là một tiền bối lại sống trong giới đồ cổ mấy mươi năm thì chuyện kết luận sai trước mặt tất cả mọi người khó mà chấp nhận được.
Đặc biệt lại kết luận sai ngay tại nơi giám định, một lần sai có thể hủy cả danh dự một đời.
Lý Dương cười lắc đầu rồi nói:
-Giáo sư Trương, không
phải cô nhìn sai, không phải lúc nãy cô nói là kết quả giám định có vấn đề sao, vậy thì kết quả đó không thể cho là thật được, cô và hai vị chuyên gia vẫn chưa đưa ra kết luận cuối cùng cho món đồ này mà!
Lý Dương nói làm cho Trương Ngọc Lan hơi sững người lại.
Cậu ta nói rất đúng, lúc nãy đúng là bà có nói như vậy, hơn nữa lúc đó vẫn chưa tìm ra được Ám ký Chu phỏng, nghiêm túc mà nói thì không phải là nhìn sai, tuy nhiên tình hình thực sự như thế nào thì Trương Ngọc Lan hiểu rất rõ. Bọn họ nói có vấn đề là chỉ là do ủng hộ Vương Cương, nếu tìm không ra được chứng cứ thì họ vẫn kiên định với kết luận ban đầu, họ vẫn chưa hoàn toàn thay đổi chủ ý.
Như vậy có nghĩa là bọn họ vẫn nhìn sai, có điều là đỡ bẽ mặt hơn một chút.
Mâu Văn Vũ nhìn Hoắc Ái Dân rồi gật đầu nói:
- Cô Trương, Lý Dương
nói rất đúng. Lúc nãy chúng ta có ít thời gian quá nên không quan sát kĩ được, sau đó liền thu lại kết quả, chúng ta vẫn chưa đưa ra kết luận cuối cùng!
Mâu Văn Vũ là người trẻ tuổi nhất trong ba vị chuyên gia, nếu bây giờ mà chuyện nhìn sai bị đồn ra ngoài thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tương lai của hắn sau này, lời nói của Lý Dương rõ ràng đã mở ra một đường sống cho ông, giúp ông có cơ hộ làm lại.
Tất nhiên, ảnh hưởng vẫn không thể tránh khỏi, kết quả giám định lúc đầu của họ dù sao cũng đã bị Vương Cương đọc lên rồi, tuy nhiên có tranh luận phía sau, cộng thêm việc họ thu hồi kết quả này về thì ít nhiều cũng giảm bớt được một phần ảnh hưởng, nên không đến nỗi khó coi cho lắm.
Ít nhất thì ảnh hưởng này cũng sẽ không gây tổn hại quá lớn cho sự nghiệp của ông sau này.
Hoắc Ái Dân không nói gì, tuy nhiên ông cũng nhìn Trương Ngọc Lan, hành động ủng hộ Vương Cương lúc nãy đúng là có giúp họ lấy lại một chút danh dự, lúc này ông ta cũng muốn tìm cách để giảm ảnh hưởng xuống ở mức thấp nhất.
- Haiz!
Trương Ngọc Lan thở dài không nói gì.
Mâu Văn Vũ và Hoắc Ái Dân cũng thở dài rồi đưa ánh mắt cảm kích nhìn Vương Cương.
Bọn họ biết sự việc hôm nay có thể biến lớn thành nhỏ, chỉ cần Trương Ngọc Lan không giữ mãi nguyên tắc, không nói ra việc bọn họ đã thực sự nhìn sai thì bọn họ có thể vịn vào cách nói “còn tồn tại vấn đề” để níu vãn sự việc.
Trương Ngọc Lan cũng biết bọn họ đang nghĩ gì, bà có thế không để ý đến những hư vinh này nhưng hai người bọn họ thì không thể, ho vẫn còn trẻ, không thể vì sự kiên trì của mình mà hại họ được, đây cũng là nguyên nhân mà Trương Ngọc Lan đã ngầm đồng ý.
- Lão Vương, còn chương trình của chúng ta!
Đạo diễn Dương đau khổ nói với Vương Cương.
Tâm trạng hiện tại của đạo diễn Dương cũng rất phức tạp, món đồ đúng như Lý Dương nói, điều này có thể cho thấy trình độ của Lý Dương cao hơn so với những người ở đây, cũng đồng nghĩa với việc giúp họ tránh được tiếng đồn xấu biến giả thành thật.
Những điều này đạo diễn Dương đều hiểu, nhưng cứ nghĩ đến việc chương trình cuối cùng bị hủy thì ông lại thấy đau lòng.
Vương Cương cười khổ nói:
- Xin lỗi, Lão Dương, tuy nhiên chương trình kỳ này của chúng ta cũng không phải là không thể cứu vãn được, trong phòng nghỉ của tôi có Thạch điêu Bát Tiên Quá Hải thời Hậu Thanh, là món đồ thường ngày tôi vẫn dùng chơi, cũng là món đồ phù hợp với chủ đề ngày hôm nay, ông nhanh tìm người làm người cầm bảo bối giúp, rồi đem nó thay thế vào món đồ thứ ba là được rồi.
- Tìm vật thay thế!
Đạo diễn Dương hơi ngớ người đồng thời khuôn mặt lộ vẻ vui mừng.
Đây cũng là một cách, còn việc nhờ người thì rất nhiều chương trình làm điều này, họ thỉnh thoảng mới có một lần cũng không sao, ít nhất cũng là do họ bất đắc dĩ thôi. Không như những chương trình khác lợi dụng chiêu này từ đầu đến cuối. Nói là làm, thời gian không còn nhiều nữa. Đạo diễn Dương liền lên kế hoạch xem có cứu vãn được chương trình hay không.
- Âu Dương Lượng, đây
đúng là Chu phỏng, tôi không biết là từ đâu mà anh có nó nhưng đồ giả vẫn là đồ giả, đồ giả cao cấp hại người, tôi hi vọng là anh hiểu.
Lý Dương thở dài nói với Âu Dương Lượng.
Âu Dương Lượng vẫn cúi đầu, ánh mắt đầy oán hận, những lời của Lý Dương không lời nào lọt vào tai hắn, hắn chỉ biết Lý Dương cố tình đến đối đầu với hắn, tất cả là do Lý Dương cố tình bày ra.
Còn món đồ Chu phỏng này đối với hắn chỉ cần Lý Dương không nói ra thì không ai biết là đồ giả, chuyên gia đều không nhìn ra được, hắn có thể dùng món đồ này đi bán với giá tiền lớn.
Còn Lý Dương thì không muốn nhìn thấy hắn như thế, cố ý đến làm loạn, cứ nghĩ vậy hắn càng hận Lý Dương hơn.
Ba vị chuyên gia đều đã trở về lại chỗ ngồi của mình, thần sắc của Trương Ngọc Lan nhợt nhạt, nhưng vì chương trình bà phải ở lại.
Âu Dương Lượng được mời về phía sau khán đài, chuyện đập vỡ món đồ Chu phỏng này sẽ có người nói chuyện với hắn, mỗi người cầm bảo bối khi tham gia chương trình đều có ký hợp đồng, chỉ cần cho rằng là đồ giả thì người chủ trì có thể đập vỡ.
Tiểu Thuận Thuận tươi cười rạng rỡ, Lý Dương hoàn toàn bằng lòng với kết quả này, Âu Dương Lượng không hiểu được thì hắn cũng chịu, thanh lý hoàn toàn những món đồ Chu phỏng cao giá trong dân gian vẫn là nguyện vọng mà ông chưa thực hiện được, Lý Dương đã gặp thì không thể để cho nó tiếp tục lưu hành được.
Khán giả cũng đã trở lại, Vương Yến và Vương Giai Giai cũng đi theo.
Hai người họ lúc nãy cũng theo người xem đi ra bên ngoài đợi. Có mấy thanh niên nhìn thấy bọn họ xinh đẹp liền đến tán tĩnh, mới được vài câu liền bị Vương Yến nói mà bỏ đi.
Người xem quay lại ai cũng ngạc nhiên vì bàn giám định thứ ba bị bỏ trống, Vương Cương đang đứng ngay giữa sân khấu.
Người Trì Bảo thứ ba đã rời đi, điều này làm cho người ta bàn tán sôi nổi, tiếc là họ không được nhìn thấy kết quả cuối cùng lúc nãy.
Trương Hải Dương và Lưu Tĩnh cũng quay trở lại, lúc nãy người xem ra ngoài ngồi chờ thì bọn họ cũng được mời đến phòng nghỉ.
Vương Cương giải thích đơn giản vài câu, chương trình tiếp tục ghi hình.
Bảo bối thứ ba được thay thế vào không khí không còn sôi nổi như lúc nãy nữa. Tuy nhiên cũng coi như là kết thúc thuận lợi, xong xuôi đạo diễn Dương thở dài nhẹ nhõm.
Chương trình kỳ này cũng coi như khởi tử hồi sinh.
Khán giả không biết lúc nãy đã xảy ra chuyện gì, cũng không thể đi nói chuyện chuyên gia phán đoán sai, cộng thêm những lời khuyên của những người tốt bụng trong tổ chương trình, sự việc này dần dần sẽ được lắng xuống.
Điều này ngoài mấy người Trương Ngọc Lan tự hiểu ra thì những người bên ngoài đều không biết họ có một lần nhìn sai, cho dù biết thì bọn họ cũng sẽ có cách giải thích, điều này làm cho Mâu Văn Vũ và Hoắc Ái Dân có cảm giác đại nạn mà không chết.
Chỉ có Trương Ngọc Lan là vẫn trầm mặc, sau đó xin nghỉ phép mấy kỳ liền, đều là chuyên gia khác đến tham dự chương trình, tuy nhiên những điều này đều là về sau.
- Giáo sư Vương Cương, hôm nay rất cảm ơn ngài!
Quay lại phòng hóa trang, Lý Dương nói với Vương Cương một câu, bọn họ quay về tẩy trang, với bộ dạng này mà đi ra ngoài thì chắc không ai còn nhận ra hắn mất.
- Không có gì, tông chỉ
của chúng tôi là tẩy chau hàng giả, giữ hàng thật, hơn nữa cái người lúc nãy tham lam quá, tôi tin tưởng vào năng lực của cậu!
Vương Cương cười, lần này hắn gánh mọi áp lực đi đập vỡ món đồ đó là muốn Lý Dương ghi nhớ cái ân tình này của mình, bây giờ mục đích của hắn cũng coi như đạt được rồi.
Để Lý Dương mang ơn, cho dù là một cái ơn nhỏ cũng được, Vương Cương cũng được coi như là người trong làng giải trí, nó vô cùng u ám, làm cho hắn đã muốn rút khỏi từ lâu, chuyển nghề làm người dẫn chương trình cũng là một hành động như thế.
Tiếc là vào thì dễ mà ra thì khó, có một vài chuyện không phải mình muốn là làm được, lần này gặp Lý Dương làm cho hắn nghĩ ra một con đường lùi.
Lý Dương chính là con đường lùi sau cùng của hắn, dựa vào ảnh hưởng của Lý Dương, chỉ cần anh ta đồng ý giúp thì chắc chắn có thể giải quyết được vấn đề nan giản nhất đối với hắn.
Đương nhiên, cái ân tình này có thể không dùng thì sẽ không dùng, đây chỉ là một con đường lùi bất đắc dĩ mà thôi.
Những điều này Lý Dương không biết, tuy nhiên Lý Dương rất thích hành động quyết đoán của Vương Cương hôm nay, và cả thái độ của Vương Cương đối với con trẻ đã ngầm kéo mối quan hệ của họ lại gần hơn.
Lý Dương nằm trên ghế, để nhân viên trang điểm tẩy trang rồi cười nói:
- Giáp sư Vương Cương nói rất hay, thầy luôn kiên trì điểm này quả thật là không dễ.
Vương Cương đang rửa mặt liền quay lại cười nói:
- Đúng là không dễ, tuy
nhiên không chỉ có mình tôi, đây là công lao của cả đoàn, chỉ là không ngờ lần này có thể tận tay đập vỡ món đồ giả, cũng không bỏ công kiên trì trong suốt thời gian dài như vậy.
Đập vỡ Chu phỏng, Vương Cương cũng có một chút đắc ý, Chu phỏng năm đó qua mắt không biết bao nhiêu người, cũng hại rất nhiều người, đến bây giờ Chu phỏng vẫn đang lưu truyền nhưng không nhiều, đập vỡ một cái là bớt đi một cái, ít nhất cũng có một cái bị tiêu hủy trên tay hắn.
Lý Dương không nói gì thêm nữa, yên tâm tẩy trang.
Mấy phút sau khuôn mặt của Lý Dương đã trở lại như lúc trước, lắc lắc đầu, hắn nhìn gương cười hài lòng.
Như bây giờ vẫn thoải mái nhất, lúc nãy trang điểm đậm quá làm hắn có cảm giác như đang đeo mặt nạ vậy, Lý Dương không quen như thế, không thể thoải mái như dáng vẻ vốn có của mình được.